Ði thẳng tới cửa đại điện lộng lẫy đầu tiên, An công công mới thu lại cảm xúc phức tạp hiếm thấy, nghiêm mặt lại, bước vào thưa lời. Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, thần sắc thoạt nhìn vẫn giống như mọi ngày, nhưng An công công đã theo hầu hắn từ khi hắn vẫn còn là Cửu hoàng tử thất thế cho đến nay, làm sao có thể không nhìn ra được, lòng lại không nỡ, quỳ xuống khẽ bẩm: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương —- phế hậu đã nhận thánh chỉ, tước kim bài, đang đưa ra khỏi cung.”
“Ừ.”
“Vừa nhận được thông tin bẩm báo, mấy vị ngự sử đại nhân được biết hoàng thượng vẫn chưa ban tội chết cho phế hậu, cảm thấy không phục nên muốn lên tiếng nhắc nhở.”
“Ha,” Mộ Dung Thầm cười khẩy một tiếng, “Ðợi đến khi bọn họ biết hoàng hậu một cọng lông cũng không bị thương, lại được trở về Thượng Quan gia, chỉ e lại càng không phục?” Rõ ràng hắn đang cười, nhưng cả đại điện trong nháy mắt đã lạnh đi mấy phần, chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Trẫm muốn xem xem, đám ngự sử cương ngạnh miệng đầy lễ nghĩa liêm sỉ quy củ tổ tông này, làm thế nào có thể bày ra cái bộ dáng liều chết can gián tiên đế nhốt trẫm lại năm đó, vạch tội vị thừa tướng trước kia đã từng bắt tay xúi giục họ… Thượng Quan Phong, trẫm muốn lão ta gieo nhân nào gặt quả ấy, chết không nhắm mắt.”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, trong đại điện lặng như tờ có thể nghe thấy tiếng kim rơi, có một luồng sát khí vô lùng rét lạnh. Nếu chỉ là nghịch thần cầm di chiếu trong tay, thực ra hoàn toàn không cần phải như vậy… An công công trong lòng rất rõ hắn đang hận điều gì, người con gái xinh đẹp tĩnh lặng kia, sao cứ phải mang họ Thượng Quan? Ông càng không dám cử động, quỳ nguyên tại chỗ, một lát sau chỉ nghe tiếng chén trà khẽ vang, mới ngẩng đầu lên thưa: “Ðêm đã khuya, xin hoàng thượng hãy nghỉ sớm.” Ông tuyệt không dám nói đã thức trắng thâu đêm mấy ngày nay, cơ thể Người e rằng không thể chịu được nữa.
Mộ Dung Thầm “ừ” một tiếng, “Nàng có lời nào muốn ngươi chuyển lại cho trẫm không?”
Nhận ra khẩu khí khang khác trong lời nói tưởng như vô tình của hoàng thượng, An công công quỳ xuống rồi mới trả lời: “Ban đầu nói có, về sau… nương nương nói muốn gặp hoàng thượng một lần, nô tài không dám làm chủ, nương nương lại nói: vậy thôi không có chuyện gì.”
Mộ Dung Thầm lại uống hai ngụm, đoạn đặt chén trà xuống, mím bờ môi mỏng, khẽ phất tay, An công công nín thở trầm ngâm bò dậy từ trên mặt đất, cẩn thận khép cửa lại rồi lui ra ngoài…
“Mở ra.” Vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi trên ngai vàng cao cao điềm đạm lên tiếng: “Ðêm nay ánh trăng thật đẹp.”
Trong đại điện vô cùng yên tĩnh, bút son dừng giữa không trung không biết đã qua bao lâu, bỗng “tách” một tiếng rất khẽ, giọt mực đỏ thắm đọng trên ngòi bút, rơi xuống bản tấu chương hãy còn chưa phê duyệt chữ nào.
**
Mười năm sau.
Mộ Dung Thanh tan học chạy về nhà gọi oang oang: “Nương! Thầy giáo nói hoàng đế trên kinh thành đã băng hà!” Lúc cậu kể, toét miệng cười vô cùng vui vẻ, đến khi nhìn thấy nương sẩy tay làm vỡ mấy cái bình hoa, bỗng thấy hơi ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Nương, hài nhi không có ý bất kính đâu.”
Trạm Lam lấy khăn bao tay lại, thu dọn đống đổ vỡ, lúc đứng dậy đã điềm tĩnh khẽ nở nụ cười, Mộ Dung Thanh trước giờ luôn rất thông minh, lập tức dính chặt vào mẫu thân làm nũng, Trạm Lam hơi đẩy cậu, cuối cùng cảm thấy không ổn: “Dẫu sao vẫn là… quốc tang, tuy chúng ta cách kinh thành khá xa, cũng không thể càn rỡ như vậy được.”
Thầy giáo cũng nói y như thế, Mộ Dung Thanh chống cằm, con ngươi đảo qua đảo lại, nhưng vẫn không hề có vẻ thương xót.
Trạm Lam nhìn con trai thật lâu, thở dài: “Ðược rồi, đi viết hai trang chữ đi con, nương đi làm cơm.”
Mộ Dung Thanh đáp dạ, chạy bình bịch về phía thư phòng, lại không biết vì sao liền lùi trở về, bám lấy cửa nghiêng đầu hỏi: “Nương cũng là người kinh thành, nương đã nhìn thấy hoàng đế chưa?”
Trạm Lam đang thêu chiếc khăn màu xanh nhạt, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, chỉ nói thấy thì thấy rồi: “Nhưng đã qua lâu lắm rồi, sắp quên gần hết.”
“Thế còn hoàng hậu nương nương?” Trẻ nhỏ nặng lòng hiếu kỳ, “Vì sao thầy giáo nói hoàng đế hoang đường? Mộ chôn y phục cùng di vật là cái gì? Vì sao hoàng đế không lập một hoàng hậu khác, lại muốn cùng hợp táng với mộ chôn y phục và di vật?”
“Tìm đâu ra nhiều câu hỏi như vậy?” Trạm Lam đặt khăn xuống đích thân tóm cậu vào thư phòng, “Ðợi khi nào con lớn rồi thì sẽ biết, những chuyện trên đời này, có rất nhiều chuyện không thể hỏi, cũng có rất chuyện không cần hỏi, còn có nhiều chuyện… chẳng thà đừng hỏi.”
“… Ồ.”
—- End —-