(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tạ Hồng là con trai duy nhất trong gia đình, nhưng rõ ràng cậu bé cảm thấy cha mình không hài lòng với giới tính của mình, theo ông nội Cốc gia, là bởi vì ba luôn muốn có một cô con gái.
Là một cậu bé, Tạ Hồng không có cách nào thay đổi giới tính của mình. Nếu ba không thích mình, vậy thì bám lấy mẹ thôi.
"Mẹ, cái này nóng." Tạ Hồng bốn tuổi bĩu môi giả vờ thổi, trong mắt còn nổi lên nước mắt.
Quả nhiên Hoàng Thu Thu bị lừa, ôm Tạ Hồng đặt ở trên đùi mình, thổi cháo củ cải đường trong thìa cho tiểu Tạ Hồng ăn.
"Ngon~" Đuôi lông mày tiểu Tạ Hồng đều phiếm vui vẻ, cậu bé liếc mắt nhìn sắc mặt không đẹp lắm của ba, lại quay đầu nhìn mẹ đang đút cháo cho mình, cuối cùng đem ngực nhỏ ưỡn cao cao.
Hừ, mặc dù ba không thương, nhưng mẹ rất thương cậu nha ~"Mẹ, mẹ cũng ăn cái này đi." Tạ Hồng vội vàng gọi đồ ăn, thỉnh thoảng còn muốn Hoàng Thu Thu cùng ăn.
"Tạ Hồng, nói chuyện không nên hàm hồ." Tạ Dịch Chi nhìn không quen bộ dáng ngốc nghếch ngọt ngào của con trai mình.
"Nhưng mà..." Tiểu Tạ Hồng đã trở nên quen thuộc đối với việc bị ba gây phiền toái.
Ánh mắt Tiểu Tạ Hồng ùng ục chuyển động: "Đầu lưỡi của con bị nóng nha~"
Tạ Dịch Chi hoàn toàn không động đậy đối với vẻ mặt bán manh của con trai, anh đứng lên ôm lấy tiểu Tạ Hồng, nhận lấy thìa, giọng điệu khi đối diện với Hoàng Thu Thu lại nhẹ nhàng hơn vài phần: "Em ăn cơm trước, để anh cho con ăn."
Tiểu Tạ Hồng nào ngờ mình sẽ được ba tiếp nhận, cậu cứng ngắc thân thể nhỏ bé, ánh mắt ùng ục xoay chuyển không ngừng, muốn đứng xuống tự mình ăn.
"Đừng làm loạn." Tạ Dịch Chi không giống Hoàng Thu Thu, một bàn tay liền trực tiếp đè lại tất cả cử động của tiểu Tạ Hồng.
"Ba, con có thể tự ăn." Tiểu Tạ Hồng còn không dám ngồi trên đùi ba ăn cơm, càng đừng nói là để ba đút.
"Không phải là bị bỏng sao?" Tạ Dịch Chi mang theo lạnh lùng, múc một muỗng cháo từ trong chén, lại cẩn thận đặt ở trước mặt thổi lạnh, sau đó mới đút cho tiểu Tạ Hồng.
Tiểu Tạ Hồng không thể không ngoan ngoãn ngồi trên đùi ba mình, 'hưởng thụ' ba hầu hạ.
Từ nhỏ khi Tạ Hồng bắt đầu có ký ức, Tạ Dịch Chi không lộ nụ cười với tiểu Tạ Hồng, nhưng lại chưa từng buông lỏng chuyện chăm sóc cho cậu bé.
"Baba, ăn cái này." Tiểu Tạ Hồng do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy nên dùng phương thức tương tự để đối đãi với ba.
Mặc dù ba không thích cậu bé, nhưng cậu lại không thể không thích ba mình.
Trong mắt Tạ Dịch Chi hiện lên một nụ cười cực nhanh, ôm con trai mình lại nói: "Im miệng, ăn của con đi."
Lại bị ghét bỏ...
Tiểu Tạ Hồng tức giận, ăn từng miếng cháo do ba đút, không để ý tới ba nữa.
......
Trải qua thời gian dài tìm hiểu, cuối cùng Tiểu Tạ Hồng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao ba lại ghét mình.
Hóa ra trước kia khi mẹ mang bầu, ba vẫn luôn nghĩ rằng trong bụng mẹ là một cô công chúa xinh đẹp giống như mẹ.
Kết quả lại sinh ra cậu bé, không chỉ diện mạo không giống mẹ, ngay cả tính cách cũng không giống.
Tiểu Tạ Hồng bị ghét bỏ quyết định phải rời khỏi nhà để chống lại sự thiên vị của ba.
Dựa vào cái gì chỉ thích con gái, rõ ràng cậu bé cũng rất đáng yêu nha. Mỗi lần mẹ đưa cậu ra ngoài, các cô chú đều ở bên cạnh nói cậu đáng yêu, rất nhiều người còn muốn chụp ảnh với cậu.
Nói đi là đi, Tiểu Tạ Hồng thừa dịp mẹ còn đang ngủ, ba ở trong phòng bếp, vụng trộm đeo cặp sách muốn chuồn ra ngoài.
Trong túi sách có đồ ăn, nước, còn có tiền tiêu vặt mà ông nội cho, những thứ này đều là Tiểu Tạ Hồng bỏ vào từ đêm qua.
"Tạ Hồng, dậy sớm như vậy làm gì?" Giọng nói của ba từ trong bếp truyền ra.
"..... Đi tiểu ạ." Tiểu Tạ Hồng nghẹn nửa ngày mới lấy ra được một cái cớ, cậu bé còn không có dũng khí trực tiếp nói muốn bỏ trốn rời khỏi nhà.
Không nghe thấy giọng nói của ba nữa, Tạ Hồng nhón mũi chân chạy ra ngoài.
Trên đường có rất nhiều chú dì nhìn thấy cậu, hơn nữa còn có ý định muốn đi lên sờ cậu một chút.
Tiểu Tạ Hồng không chịu nổi quấy nhiễu, lấy ra mũ nhỏ từ trong ba lô đội lên đầu mình, cuối cùng lần này cũng yên tĩnh rồi đi.
Tiểu Tạ Hồng tự cho là như thế.
Nhưng lại không biết ánh mắt chung quanh không hề giảm bớt một chút nào, một cậu bé ăn mặc giống như một du khách, ai nhìn cũng sẽ cảm thấy ngạc nhiên.
Tiểu Tạ Hồng đi quanh tiểu khu nhà mình một vòng, cuối cùng ngửi được mùi thơm, dừng lại ở một quầy hàng.
Cậu ngẩng đầu lên, nheo mắt cười hỏi chủ quán: "Bà nội, cái này có ngon không ạ?"
Chỉ cần là phụ nữ, bất kể tuổi tác bao nhiêu, đều không thể chống lại những đứa trẻ dễ thương như vậy.
Chủ quán cười tủm tỉm đưa một cái bánh kếp tới: "Cháu nếm thử là biết."
Cứ như vậy Tiểu Tạ Hồng được cho một chiếc bánh nhỏ, ăn đến no bụng.
Sau đó cậu lại rút tiền ra mua một túi bánh lớn, muốn mang về cho ba mẹ cùng nếm thử.
"Phải nhanh chóng trở về, bằng không để lạnh sẽ không ngon." Bà chủ cười tủm tỉm nói.
"Vâng ạ~" Tiểu Tạ Hồng gật đầu tỏ vẻ mình hiểu rõ, cất bước đi về phía trước.
Trẻ nhỏ nhanh quên, chỉ một cái bánh lại thêm một chén canh, bụng đã trướng lên, trong đầu đã sớm đem chuyện bỏ nhà ra đi vứt ra sau đầu.
Thẳng đến khi đi tới cửa nhà, Tiểu Tạ Hồng mới nhớ tới mình đang muốn rời khỏi nhà.
Nhìn nhìn bánh kếp nóng hổi trên tay, Tiểu Tạ Hồng hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định về nhà.
Lúc này Tạ Dịch Chi đã phát hiện không thấy Tạ Hồng đâu, anh nói một tiếng với Hoàng Thu Thu đang đứng ở cửa, tính toán muốn đi tìm con trai.
"Sao lại không thấy Tiểu Chuyển đâu?" Hoàng Thu Thu cầm theo áo khoác, cũng muốn đi ra ngoài tìm.
"Anh xem camera giám sát, thấy thằng bé đeo cặp sách đi ra ngoài, không biết muốn làm gì." Tạ Dịch Chi nhíu mày, trên mặt cũng lộ ra lo lắng.
Tính cách của Tạ Hồng hoàn toàn không giống với hai người bọn họ. Khi còn nhỏ Hoàng Thu Thu là người ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời cha mẹ. Mà từ nhỏ Tạ Dịch Chi đã có bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, cực kỳ nghiêm túc.
Tiểu Tạ Hồng lại ngây thơ hồn nhiên, tính tình hoạt bát, còn thích đi nhận chú dì ở khắp nơi.
"Em ở nhà chờ Tiểu Chuyển, anh ra ngoài tìm." Tạ Dịch Chi đi tới cửa lại quay đầu nói thêm một câu,"Đừng lo lắng, Tiểu Chuyển ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không chạy xa."
Nhũ danh của Tạ Hồng chính là Tiểu Chuyển, cậu bé đứng ở ngoài cửa nghe rõ ràng lời nói của ba, hít hít mũi, đứng ở cửa chờ ba mở cửa.
"Tiểu Chuyển?" Quả nhiên Tạ Dịch Chi vừa mở cửa đã nhìn thấy Tạ Hồng, đầu tiên anh nhíu mày, sau đó ôm người lên.
"Đi đâu cũng không nói với ba một tiếng?" Tạ Dịch Chi ôm con trai nhà mình, không dấu vết đánh giá cậu bé một lượt từ trên xuống dưới, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Ba, con xin lỗi." Tiểu Tạ Hồng xách túi bánh kếp quấn lấy cổ Tạ Dịch Chi, "Con mang bánh kếp về cho ba mẹ, rất ngon."
"Sáng sớm bạn đi mua bánh kếp làm gì?" Hoàng Thu Thu nghe thấy âm thanh thì đi ra, có chút tức giận.
Từ trước đến nay tính tình của cô rất tốt, đặc biệt là đối với tiểu Tạ Hồng, mỗi lần nhìn thấy cậu bé, Hoàng Thu Thu liền nhớ tới bộ dáng khi còn bé của Tạ Dịch Chi, trong lòng cũng mềm đi vài phần.
Đây là lần đầu tiên cô nặng như với Tạ Hồng vậy.
Tiểu Tạ Hồng bĩu môi, thật vất vả mới đem nước mắt đ.è xuống, ghé vào bả vai ba nói lời xin lỗi: "Con xin lỗi."
"Được rồi, mẹ chỉ lo lắng cho con, sau này ra ngoài phải báo trước, biết không?" Tạ Dịch Chi v.uốt ve lưng con trai, dỗ dành nói.
Anh đã xem qua video, sao có thể không biết Tiểu Tạ Hồng cố ý trộm chạy ra ngoài, trước khi đi còn thò đầu dò xét đứng ở cửa nhìn một hồi lâu.
Nhưng mà hiện tại chủ yếu nhất không phải là tính sổ, mà là để cho mẹ con bọn họ bình tĩnh lại.
"Bánh kếp..." Tiểu Tạ Hồng bị ôm vào phòng khách rồi được thả xuống, cậu đem bánh kếp đưa cho Hoàng Thu Thu, "Mẹ, rất ngon."
Hoàng Thu Thu nhìn thoáng qua đứa con trai trắng nõn mềm mại, trong lòng buồn bực, nhưng lại không tiện gây áp lực cho con trai, cuối cùng chỉ có thể nói: "Sau này đi đâu nhớ nói với mẹ."
"Vâng ạ." Tạ Hồng thấy mẹ không có lộ ra nụ cười, chính mình lại cười khanh khách, trong nháy mắt quên đi bầu không khí nặng nề vừa rồi. Nửa nằm sấp trên đùi Hoàng Thu Thu, ríu rít không ngừng nói vừa rồi bà chủ quán cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon.
"Bà chủ khen con rất đáng yêu đấy." Tiểu Tạ Hồng liếc mắt nhìn ba mình một cái, như có ý chỉ, "Trên đường có rất nhiều chú dì đều nhìn con, chắc chắn bọn họ cũng cảm thấy con đáng yêu."
Không biết vì sao Tiểu Tạ Hồng lại lăn qua lộn lại ở hai chữ 'Đáng yêu' này một lúc, nhất định phải nhấn mạnh vài lần.
Hoàng Thu Thu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của con trai mình, nhịn không được nở nụ cười: "Đúng vậy, con là đáng yêu nhất."
Quỷ tự luyến.
Hoàng Thu Thu nhìn Tạ Dịch Chi đang đứng bên cạnh, rất khó tưởng tượng con của bọn họ lại có tính tình hoạt bát như vậy.
"Được rồi, đừng làm phiền mẹ con ăn sáng." Tạ Dịch Chi lại khôi phục biểu tình mặt lạnh, kéo tiểu Tạ Hồng ra.
"Bánh kếp, hai người mau ăn." Tiểu Tạ Hồng cong mắt cười, trên mặt có hai má lúm đồng tiền lớn vô cùng ngọt ngào.
Hiện tại Tiểu Tạ Hồng đã không còn sợ biểu tình mặt lạnh của ba nữa. Vừa rồi chính tai cậu nghe thấy ba khen cậu ~ nhất định là do bình thường ba ngại ngùng khi nói trước mặt cậu.
Mặc dù tiểu Tạ Hồng còn nhỏ tuổi, nhưng trong đầu có cả đống suy nghĩ.
Cậu nằm trong vòng tay của ba, đút cho mẹ ăn một miếng bánh kếp, lại quay đầu đút cho ba ăn, thật sự là vô cùng bận rộn.
Đợi đến khi thu dọn xong bát đũa, Tiểu Tạ Hồng đang muốn trở về phòng lại bị ba xách lấy.
"Ba~" Tiểu Tạ Hồng hoàn toàn không biết chuyện tiếp theo là gì, cười đến vui vẻ, cho rằng ba muốn chơi trò chơi cùng mình.
"Đến phòng sách nói chuyện." Thừa dịp Hoàng Thu Thu lên lầu viết nhạc, Tạ Dịch Chi xách đứa con trai chỉ mới năm tuổi đến phòng sách để tâm sự.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");