(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một chuyến lưu diễn toàn cầu mất khoảng một năm rưỡi, mà danh tiếng của dàn nhạc Tố Trúc đã đạt đến một mức độ cao hơn.
Trong khoảng thời gian đó, Tất Chu tỏ tình với Giang Nhã Lộ trong buổi biểu diễn cuối cùng.
Toàn bộ dàn nhạc ngoại trừ Giang Nhã Lộ không rõ chuyện gì, những người khác đều bị Tất Chu sắp xếp.
Giang Nhã Lộ lớn hơn Tất Chu vài tuổi, vẫn tự cho mình là chị gái, ngày thường rất ít khi biểu hiện tình cảm của mình. Những mà đối xử với Tất Chu đặc biệt, mọi người cũng đều nhìn thấy ở đáy mắt.
Cho nên hành trình thổ lộ của Tất Chu coi như vững vàng. Giang Nhã Lộ sững sờ trên sân khấu, một lát sau mang theo nước mắt gật đầu đồng ý.
Thời điểm xem qua phỏng vấn, Giang Nhã Lộ cũng từng chua xót nghĩ người kia là ai, dù sao Tất Chu đối xử với các thành viên nữ trong dàn nhạc đều rất tốt.
Bây giờ cảnh này thực sự xảy ra với chính mình, cảm động nhiều hơn là may mắn, may mắn vì người mình thích cũng thích chính mình.
Tất Chu cầm micro, chậm rãi đi đến gần Giang Nhã Lộ, vươn tay về phía cô ấy: "Mấy năm trước vừa mới vào dàn nhạc, em nói anh còn là một đứa trẻ, hiện tại anh muốn trở thành một người đàn ông có thể cho em dựa vào, em có đồng ý không?"
Dưới sân khấu yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang chờ Giang Nhã Lộ trả lời.
Giang Nhã Lộ không được tự nhiên quay đầu, lại không nỡ không nhìn người mình thích.
Quả thật lúc trước khi nhìn thấy Tất Chu vào lần đầu tiên, làm thế nào cũng sẽ không nghĩ tới sau này mình lại thích anh.
"...... Em đồng ý." Cuối cùng Giang Nhã Lộ cũng thì thầm một câu, âm thanh bị micro của người bên cạnh thu vào trong, bởi vậy Tất Chu trên sân khấu cùng khán giả dưới sân khấu đều nghe thấy rõ ràng.
Trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, Tất Chu dần dần đến gần Giang Nhã Lộ, nắm lấy tay cô ấy, hai ngón tay siết chặt, cuối cùng trái tim thấp thỏm bất an cũng có thể lắng xuống.
Cuối cùng trong sự mong đợi của mọi người, Tất Chu nâng mặt Giang Nhã Lộ lên hôn xuống.
Kết thúc chuyến lưu diễn, chói mắt nhất không phải Tạ Dịch Chi, mà là hai vị tình nhân vừa mới ở cùng một chỗ.
Trong chương trình phát sóng trực tiếp toàn cầu, tất cả khán giả đang xem đều được ăn cẩu lương của hai người bọn họ.
Đương nhiên Tạ Dịch Chi không quan tâm chuyện bọn họ nổi bật hơn, chẳng qua anh có chút ghen tị với Tất Chu. Hiện tại Tất Chu đã ôm được mỹ nhân về nhà, nhưng Thu Thu của anh không có ở đây.
Vừa vào hậu trường, Tạ Dịch Chi liền gọi điện thoại cho Hoàng Thu Thu, hẳn là lúc này cô đã rời giường rồi.
"Dịch Chi?" Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại từ đầu dây bên kia truyền đến.
"Ăn cơm chưa?" Tạ Dịch Chi lo lắng nhất là Hoàng Thu Thu không ăn cơm đúng giờ.
"Ăn rồi, bà nội Minh Liên làm sủi cảo." Hoàng Thu Thu cầm điện thoại di động, ngồi trên sô pha xem livestream của dàn nhạc Tố Trúc, "Em nhìn thấy rồi, cuối cùng Tất Chu cũng tỏ tình thành công."
Hoàng Thu Thu là biết Tất Chu thích Giang Nhã Lộ, hoặc là nói tất cả mọi người trong dàn nhạc đều rõ ràng, chỉ có Giang Nhã Lộ bị chính mình che mắt.
Con người luôn có hành động hoặc ánh mắt đặc biệt đối với người mình thích, Giang Nhã Lộ đối đãi với Tất Chu có chút không giống, Tất Chu cũng vậy, mặc dù đối xử với mọi người trong dàn nhạc đều rất tốt, nhưng thái độ đối với Giang Nhã Lộ lại hoàn toàn không giống.
Tạ Dịch Chi thấy Hoàng Thu Thu để ý tới người đàn ông khác, trong lòng có chút chua, lời nói không dấu vết chuyển đề tài: "Chuyến lưu diễn kết thúc, anh sẽ trở về tìm em."
"Được, đến lúc đó em ra sân bay đón mọi người." Hoàng Thu Thu là nghĩ Tạ Dịch Chi sẽ cùng người của dàn nhạc Tố Trúc trở về.
"Chỉ có một mình anh." Làm sao Tạ Dịch Chi có thể không biết suy nghĩ của cô, lập tức ngắt lời.
Quả nhiên Hoàng Thu Thu ngây ngẩn cả người: "Vì sao?"
Khóe môi Tạ Dịch Chi phác họa ý cười: "Anh đặt vé máy bay tối nay, chỉ có một mình anh."
Anh không thể chờ đợi mà muốn lập tức trở về gặp cô.
Hoàng Thu Thu vuốt ngón tay suy nghĩ một chút: "Vậy ... Có phải buổi chiều đã về đến nơi rồi không?"
Trước mắt Tạ Dịch Chi hiện lên vẻ mặt của Hoàng Thu Thu, nhịn không được cười khẽ: "Ừm."
Một lát sau lại thêm một câu: "Không thể để cho có vài người khoe ân ái ở trước mặt chúng ta."
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Thu Thu đỏ mặt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, cô biết ý của Dịch Chi.
"Thu Thu, buổi chiều ta và bà nội đi siêu thị, cháu có muốn đi cùng không?" Tô Lị đi đến nói chuyện với cô.
Hoàng Thu Thu ngượng ngùng lắc đầu: "Buổi chiều Dịch Chi trở về, cháu muốn đi đón anh ấy."
Nói là đón, kỳ thật chỉ là muốn sớm được gặp anh.
"Dịch Chi trở về?" Tô Lị kỳ quái nói, "Ngày hôm qua Thành Kính còn nói phải đến ngày mốt mới có thể về nước."
Hoàng Thu Thu gật đầu: "Nhạc trưởng bọn họ còn phải nghỉ ngơi hồi phục một ngày, Dịch Chi đã mua xong vé máy bay trở về."
"Thằng nhóc này..." Tô Lị không tránh khỏi giật mình.
Mặc dù bà không phải người trong nghề, nhưng nhìn Cốc Thành Kính đi tới đi lui nhiều năm như vậy, cũng biết một buổi biểu diễn sẽ tốn bao nhiêu sức lực.
"Vậy cháu đi đón thằng bé, nhớ mang hoa quả trên bàn theo." Tô Lị cũng không tiện đi cùng với cô.
Nói là buổi chiều, kỳ thật ít nhất phải đến bảy giờ tối Tạ Dịch Chi mới có thể đến sân bay Định Thành.
Hoàng Thu Thu không đợi được nữa, ngồi tán gẫu với Cốc lão gia tử đến năm giờ, sau đó bắt đầu khởi hành đến sân bay.
"Trên đường cẩn thận, thật sự là, trễ một ngày cũng không chịu được." Cốc lão gia tử lẩm bẩm nói.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, lão gia tử thỏa mãn tiếc nuối năm đó, cũng có nhận thức mới đối với Tạ Dịch Chi, sau khi biết anh không nhiễm bệnh tham danh hảo lợi của Tần Chấn Khôn, thái độ thay đổi rất nhiều.
Ngồi trên xe taxi, Hoàng Thu Thu cúi đầu kéo một sợi dây chuyền từ cổ ra, trên đó treo một chiếc nhẫn. Vì muốn tránh những rắc rối không cần thiết nên cô vẫn chưa đeo nó lên tay.
Hoàng Thu Thu không tính là minh tinh, nhưng sau khi nổi tiếng ở nước ngoài, vẫn sẽ có người nhận ra cô. Có đôi khi còn có người chụp lén, cô nghĩ chuyến lưu diễn của bọn họ còn chưa kết thúc, nếu bởi vì loại chuyện này mà lại một lần nữa leo lên hot search, chắc chắn sẽ không phải là một chuyện tốt đối với sự nghiệp của Tạ Dịch Chi.
Cô hy vọng tất cả mọi người có thể tập trung vào trình độ chuyên môn của anh.
Cẩn thận quý trọng đem nhẫn đặt trở lại trong cổ áo, Hoàng Thu Thu ngẩng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghĩ có phải đối phương đã bay đến địa phận của Trung Quốc rồi hay không.
Thời điểm đến sân bay, máy bay còn chưa hạ cánh, Hoàng Thu Thu không tìm chỗ ngồi xuống, mà tựa vào một cây cột tương đối dễ thấy đứng chờ Tạ Dịch Chi.
Sân bay Định Thành được coi là một trong những sân bay có lượng khách lớn nhất trong cả nước, người đến người đi.
Hoàng Hi Nguyệt cũng đang ngồi ở chỗ này chờ máy bay.
Từ khi rời khỏi Phong Diệp, kỳ thật cuộc sống của cô ta cũng không tính là quá kém. Ít nhất vẫn có thể sống được cuộc sống của người bình thường.
Bởi vì có kinh nghiệm ở dàn nhạc Phong Diệp, hơn nữa trong khoảng thời gian này dàn nhạc Phong Diệp cũng dần dần đem thanh danh của mình đánh vang ra nước ngoài. Rất nhiều dàn nhạc nhỏ trong nước vẫn sẵn sàng thuê Hoàng Hi Nguyệt.
Nhưng mà hiện giờ hướng gió trong nước bắt đầu có biến hóa không nhỏ, những dàn nhạc nhỏ này cũng bắt đầu yêu cầu trình độ của các thành viên cần phải nâng cao.
Theo lý mà nói, lúc trước Hoàng Hi Nguyệt có thể đi tới dàn nhạc Phong Diệp, trình độ sẽ không quá kém, vẫn tốt hơn so với người của những dàn nhạc nhỏ khác.
Nhưng vấn đề là không hiểu sao lại xuất hiện một nhóm trẻ hơn, bọn họ cũng chen chúc vào dàn nhạc. Nhiều người, đương nhiên xác suất xuất hiện người có thiên phú tốt cũng lớn.
Sau khi chuyện Hoàng Hi Nguyệt bị loại khỏi dàn nhạc Phong Diệp bị lộ ra, những dàn nhạc khác cũng trở nên bài xích cô ta.
Kỳ thật nguyên nhân căn bản nhất là do vợ chồng nhà họ Hoàng cảm thấy Hoàng Hi Nguyệt gia nhập vào những dàn nhạc nhỏ kia sẽ làm mất mặt bọn họ, suốt ngày gọi điện thoại oanh tạc.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Hoàng Hi Nguyệt đã thay đổi vài dàn nhạc, sau đó bị các dàn nhạc kéo vào danh sách đen.
Dàn nhạc nhỏ thừa dịp đà phát triển trong nước, cũng muốn tìm kiếm cơ hội lớn để phát triển, mà những người thường xuyên rời đi như Hoàng Hi Nguyệt, có thể nói là một gánh nặng không nhỏ đối với dàn nhạc.
Dứt khoát liên hợp lại, đem Hoàng Hi Nguyệt tẩy chay.
Đợi đến khi Hoàng Hi Nguyệt phản ứng lại, cô ta đã không còn chỗ để đi.
Cuối cùng cô ta chuyển sang hướng đi làm giáo viên dạy violin, sau khi làm đẹp sơ yếu lý lịch, lập tức nhận được lời mời từ một trung tâm âm nhạc.
Hoàng Hi Nguyệt lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Thu Thu.
Cô đứng ở vị trí rõ ràng như vậy, muốn không nhìn thấy cũng khó, Hoàng Hi Nguyệt mang theo ánh mắt ghen tị đánh giá Hoàng Thu Thu.
Phát hiện cô và mấy năm trước cũng không có biến hóa gì quá lớn, vẫn là bộ dáng vô tội như vậy, duy nhất thay đổi chính là ánh mắt.
Trước kia khi Hoàng Thu Thu nhìn người, Hoàng Hi Nguyệt luôn cảm thấy ánh mắt của cô mang theo một cỗ hương vị trống rỗng, đây cũng là điểm Hoàng Hi Nguyệt không thích nhất.
Cô ta luôn cảm thấy chính mình bị Hoàng Thu Thu khinh miệt.
Sau khi rời khỏi dàn nhạc Phong Diệp, Hoàng Hi Nguyệt đã ở nhà suốt một thời gian. Khoảng thời gian đó, Hoàng Thu Thu đi nước ngoài, còn liên tục xuất hiện trên tin tức, rất nhiều người nói cô giành vinh quang cho Trung Quốc.
Nhà họ Hoàng lâm vào bầu không khí tương đối phiền não, mỗi ngày đều có người tâm tình không tốt, trước kia Hoàng Hi Nguyệt được nâng niu trong lòng bàn tay, bây giờ bắt đầu bị cha mẹ chỉ dâu mắng hòe.
Lúc trước nhà họ Hoàng thích khoe khoang Hoàng Hi Nguyệt lợi hại bao nhiêu, còn vào Phong Diệp. Sau khi đuổi Hoàng Thu Thu ra ngoài, không ít lần nói xấu cháu gái trước mặt người ngoài.
Bây giờ bọn họ đi ra ngoài, luôn cảm thấy những người khác đang nhìn vào trò đùa của nhà mình.
Cũng may trong một hai năm này Hoàng Thu Thu im lặng lại, nhân tài Hoàng gia không mất cân bằng như vậy, chỉ cho rằng trình độ của Hoàng Thu Thu không được, hiện tượng nổi danh lúc trước chỉ là nhất thời mà thôi.
Chuyến bay của Hoàng Hi Nguyệt bị chậm trễ, vẫn ngồi ở chỗ ngồi nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu, mãi cho đến khi một người đàn ông cực kỳ chói mắt từ lối ra sân bay đi tới.
Hoàng Hi Nguyệt sắp cắn nát một cái răng.
Bọn họ thật sự ở bên nhau.
Từ trước tới nay nghệ sĩ violin cũng có không ít scandal tình cảm, căn bản Hoàng Hi Nguyệt không nguyện ý tin tưởng Hoàng Thu Thu tốt số như vậy, cho dù đã từng nhìn thấy hai người bọn họ đi cùng nhau.
Bây giờ thì không thể không tin, làm gì có bạn bè nào hôn nhau.
Mà Hoàng Thu Thu đứng bên cạnh cột hoàn toàn không nhận ra mình đã bị người ta quan sát thật lâu. Cô một lòng nhìn ra ngoài cửa, muốn gặp Tạ Dịch Chi trước tiên.
Thời điểm máy bay hạ cánh, lồng ng.ực Hoàng Thu Thu đập nhanh hơn rất nhiều. Đợi đến khi người cuối cùng bắt đầu đi ra, Hoàng Thu Thu mím chặt môi.
Đang lúc cô nhíu mày muốn xem chuyến bay có bị chậm trễ hay không, Tạ Dịch Chi từ một lối khác đi ra.
Người đàn ông có dáng người cao lớn, anh tuấn lạnh lùng, có vẻ cực kỳ chói mắt trong đám hành khách. Trái tim Hoàng Thu Thu đột nhiên đập lên, hai tay siết thật chặt.
Tạ Dịch Chi vừa đi ra, như có phát hiện, anh nhìn thẳng về phía vị trí của Hoàng Thu Thu.
"Dịch Chi..." Hoàng Thu Thu theo bản năng tiến lên.
Tạ Dịch Chi sải bước tới, vì muốn nhanh chóng trở về, anh không mang theo hành lý gì.
Mặc dù giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng khi ôm lấy Hoàng Thu Thu, trong lòng lại dâng lên một mảnh thỏa mãn.
"Anh đã về." Tạ Dịch Chi cúi đầu hôn lên môi Hoàng Thu Thu, anh phải khống chế tốt lực đạo trên tay mình, mới không đến mức làm tổn thương đến cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");