(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong những năm gần đây, âm nhạc cổ điển ngày càng được mọi người chú ý, đặc biệt là Trung Quốc.
Ngay cả những người bình thường nói về âm nhạc cổ điển, khuôn mặt cũng đều tràn ngập niềm tự hào.
Phải biết rằng trước kia ở Trung Quốc cũng không có loại cảnh tượng này, âm nhạc cổ điển vẫn còn có chút khoảng cách với công chúng. Trong mắt bọn họ, tương lai những người này đều muốn đi nước ngoài, cho nên không có quan hệ gì quá lớn đối với bọn họ.
Mà mấy năm nay gần đây, Trung Quốc dần dần nổi tiếng ở nước ngoài, rất nhiều người mới có tiềm năng bắt đầu thử ở lại trong nước.
Thường xuyên qua lại, Trung Quốc dần dần hình thành phong cách học tập âm nhạc cổ điển.
Không thể không nói, chuyện này là do một số dàn nhạc trẻ hàng đầu trong nước hiện nay.
Bọn họ đã làm cho người nước ngoài có một cái nhìn khác về âm nhạc cổ điển Trung Quốc.
Dàn nhạc Tố Trúc, dàn nhạc Phong Diệp, cùng với những dàn nhạc trẻ tuổi khác đều tích cực tuyên truyền âm nhạc cổ điển.
Những dàn nhạc khác không có thực lực sao? Không phải, bọn họ có thực lực, chỉ là đôi khi sở thích của mọi người rất đơn giản.
Thành viên của những dàn nhạc kia thật sự là vô cùng đẹp! Có thể so sánh với bất kỳ minh tinh nào, đặc biệt là dàn nhạc Tố Trúc kia.
Bọn họ vừa xuất hiện, tuấn nam mỹ nữ đã làm lóe mắt quần chúng dưới sân khấu.
Gần đây Nikki cũng mới gia nhập vào giới âm nhạc cổ điển, anh ta là một người bình thường, ngày thường chỉ thích truy tinh, chơi game, tự nhận là không thể thưởng thức được những thứ cổ điển tao nhã kia.
Ngày hôm đó khi đi ngang qua nhà hát lớn, anh ta vô tình nhìn thấy poster ở cửa, tất cả đều là khuôn mặt châu Á.
Mặc dù Nikki không phải người châu Á, nhưng anh ta chỉ cần nhìn poster cũng biết diện mạo của mấy người kia tuyệt đối là đỉnh cao của người châu Á, đặc biệt là người đàn ông ở giữa, khí thế mười phần, nhìn giống như siêu sao.
Không biết là minh tinh của nước nào đến biểu diễn, vừa vặn trong túi có tiền, còn nhàn rỗi. Ngay cả phần giới thiệu dưới poster cũng không nhìn, anh ta đã trực tiếp mua vé đi vào.
Vừa đi vào mới phát hiện không đúng, đây nào có phải là minh tinh đang biểu diễn, rõ ràng là dàn nhạc giao hưởng.
Nikki dừng bước, muốn rời khỏi, nhưng lại bị khán giả mới vào phía sau ôm lấy đi về phía trước.
Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ tìm chỗ ngồi của mình ngồi xuống, nghĩ đợi lát nữa ngủ gật mấy tiếng đồng hồ, chịu đựng cho qua.
Ngồi ở hàng ghế khán giả, Nikki nhìn người châu Á trong dàn nhạc giao hưởng, trong lòng khó tránh khỏi kinh ngạc.
Độ nổi tiếng của nhà hát lớn bọn họ không nhỏ, rất nhiều dàn nhạc và nhóm nhạc nổi tiếng đều đến đây biểu diễn.
Đối với minh tinh, yêu cầu thuê nhà hát sẽ ít hơn, nhưng nếu là dàn nhạc giao hưởng, tiêu chuẩn muốn vào sẽ rất nghiêm ngặt.
Trong ấn tượng của Nikki, ngoại trừ một số dàn nhạc giao hưởng hàng đầu đã đến, ngoài ra chưa từng có dàn nhạc nào khác.
Cái này ... Dàn nhạc giao hưởng châu Á?
Cho dù Nikki không hiểu biết lắm về âm nhạc, nhưng vẫn biết rằng dàn nhạc giao hưởng châu Á không có chỗ đứng trong âm nhạc cổ điển.
Thông thường âm nhạc cổ điển sẽ là ưu thế của Âu Mỹ, rất hiếm khi Châu Á có thể xuất đầu.
Đương nhiên cũng có một số ít người châu Á xuất đầu, bình thường bọn họ sẽ gia nhập vào dàn nhạc lớn, trở thành một thành viên trong đó.
Nikki ngồi ở chỗ ngồi của mình, nhìn xung quanh, phát hiện khán giả vào đây lại khá nhiều, gần như sắp lấp đầy nhà hát lớn.
"Cuối cùng cũng vào rồi." Một nữ sinh tóc vàng mạnh mẽ ngồi xuống, thở hổn hển. Sau đó quay đầu lại vẫy tay chào bạn bè cách phía sau vài hàng, xoay người nhìn thấy Nikki thì mỉm cười chào hỏi.
Hôm nay khán giả chật kín, dàn nhạc giao hưởng phía trên cùng ban tổ chức thương lượng một chút, liền hoãn lại vài phút, hiện tại còn chưa bắt đầu biểu diễn.
"Hắc, mua được chỗ này không dễ dàng đi, mình cướp thật lâu mới cướp được." Cô gái kia phàn nàn với Nikki.
"Rất khó mua sao? Tôi vừa mua ở cổng. "Nikki có chút ngạc nhiên vì buổi biểu diễn này lại nổi tiếng như vậy.
"Cái gì?" Nữ sinh kinh ngạc, cô ấy và bạn của mình không mua được vé có ghế ngồi liền nhau, cho nên lúc này mới phải tách ra.
"A, hình như vừa rồi là có người trả lại vé, bị tôi đụng phải." Nikki nhớ lại thời điểm mình mua vé.
Nữ sinh mang theo vẻ mặt ghen tị nhìn anh ta, vừa lúc bắt đầu biểu diễn, cũng không tiện nói cái gì nữa, quay đầu trở về, một lòng xem biểu diễn.
Ban đầu Nikki ôm thái độ không coi trọng đi xem biểu diễn, luôn cảm thấy lát nữa mình sẽ ngủ thiếp đi. Lại không nghĩ tới vừa mở màn đã được chứng kiến màn biểu diễn vô cùng hoa lệ chấn động.
Đây là dàn nhạc Trung Quốc sao? Nikki thầm nghĩ, rõ ràng phong cách biểu diễn mang theo hương vị của Trung Quốc.
Càng về sau, Nikki càng giật mình, không biết từ khi nào Trung Quốc lại xuất hiện một dàn nhạc giao hưởng lợi hại như vậy.
Sau khi kết thúc phần một, Nikki không những không ngủ được mà còn có tinh thần hơn, anh ta đột nhiên cảm thấy hóa ra âm nhạc cổ điển lại thú vị như vậy.
"Bởi vì thời gian duyên cớ, dàn nhạc Tố Trúc chỉ có thể ở lại một ngày." Thời điểm nghỉ ngơi giữa giờ, người dẫn chương trình mang theo nụ cười đi lên nói, "Nhưng lần này chúng ta sẽ được thưởng thức một màn độc tấu, tôi nghĩ mọi người đều biết là ai phải không?"
Vừa dứt lời, phía dưới hô to một trận, hiển nhiên tất cả đều biết.
Vẻ mặt của Nikki mơ hồ, nhìn vẻ mặt kích động của khán giả xung quanh, cảm giác giống như đang lạc vào phim trường có đầy diễn viên quần chúng.
"Mặt khác..." Người dẫn chương trình thần thần bí bí nói, "Cuối buổi biểu diễn, chúng ta còn có một vị khách quý đặc biệt."
Đợi người dẫn chương trình đi xuống, mọi người dần dần bắt đầu an tĩnh lại, chẳng qua căn bản không áp chế được vẻ mặt kích động trên mặt.
Nikki tận mắt nhìn thấy cô gái bên cạnh vì không muốn kêu lên, lấy tay bóp đùi của mình, phía trên là một mảng xanh tím!
Thật sự tàn nhẫn với chính mình...
Nikki không đành lòng nhìn thẳng, quay đầu nhìn lên sân khấu, muốn xem rốt cuộc người kia có ma lực gì.
Chỉ thấy một người đàn ông châu Á cao lớn bước ra, người này không nhỏ nhắn giống như trong tưởng tượng của Nikki, cũng không có cơ bắp rối rắm.
Anh đứng ở giữa sân khấu, phảng phất giống như sân khấu sinh ra vì anh, thời điểm chùm ánh sáng chiếu lên người anh, Nikki theo bản năng nín thở.
Đột nhiên anh ta có chút hiểu được vì sao bên trong lại chật kín khán giả, hơn nữa còn có rất nhiều nữ sinh.
Người đàn ông nhấc đôi mắt lên, có thể hút tâm trí của người ta vào đó.
Cuối cùng, anh bắt đầu di chuyển.
Bàn tay thon dài xương khớp rõ ràng diễn tấu ra giai điệu cực kỳ giàu cảm xúc, kết hợp với khuôn mặt lạnh nhạt kia, tạo thành một hình ảnh đối lập nhau.
Nikki ngồi yên lắng nghe, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút yêu thích âm nhạc cổ điển, khó trách tất cả mọi người đều phát điên vì nghệ sĩ violin này.
Bình thường không có việc gì Nikki đều sẽ đi dạo trên các diễn đàn, lúc này nhìn người đàn ông đang diễn tấu dưới ánh đèn, đột nhiên cảm thấy thoạt nhìn rất quen mắt.
Cau mày hồi tưởng lại, mãi cho đến khi người đàn ông cúi đầu cảm ơn, cuối cùng anh ta cũng nhớ ra: Không phải là một thời gian dài trước đây, người này từng quét qua toàn bộ giới âm nhạc cổ điển, chính là vị thiên tài violin kia!
Chuyện này đã trôi qua nhiều năm, cho nên lúc này Nikki mới không lập tức nhớ tới. Khi đó anh ta cũng từng tìm hiểu qua một chút tin tức của người này, dù sao tin tức che trời lấp đất khi đó đều có liên quan đến vị thiên tài này.
Hình như ... Tên là Tạ Dịch Chi.
Nikki gian nan nhớ lại, lúc đó vị nghệ sĩ violin tài năng nhất của đất nước bọn họ bị đè ép gắt gao, cho nên bọn họ cũng tương đối chú ý tới người này.
Không phải sau đó người này đã rời khỏi giới violin rồi sao?
Nikki vuốt cằm như có điều suy nghĩ.
Nhưng mà khó trách có thể áp chế được Van Pisch, luôn cảm thấy trong âm nhạc của anh có một loại ma lực, khi thì làm cho người ta tỉnh táo, khi thì chọc người ta điên cuồng.
"Ba ba ba..." Một khúc nhạc kết thúc, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Nikki cũng tự giác vỗ tay theo.
Hóa ra âm nhạc cổ điển cũng rất mạnh mẽ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");