(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cốc Thành Kính cố ý giảm bớt hoạt động biểu diễn của dàn nhạc Tố Trúc trong hơn một năm nay, chỉ duy trì tần suất luyện tập nhất định.
Trong dàn nhạc có quá nhiều người gặp phải đột phá, không thể giam giữ bọn họ suốt ngày trong phòng tập luyện.
Bình cảnh mỗi người phải đối mặt là khác nhau, nếu chỉ dựa vào việc tập luyện trong đoàn thì không thể nhanh chóng đột phá.
Cho nên người của dàn nhạc Tố Trúc dứt khoát thu thập thông tin thi đấu ở khắp nơi, nơi nào có trận đấu thì có người của Tố Trúc.
Chính vì vậy Parse mới cảm thấy quen thuộc với không ít người trong dàn nhạc của bọn họ.
Đương nhiên nếu chỉ tham gia một trận đấu thì không thể quen mắt, nhưng hai trận, ba trận ... Sau đó thứ hạng còn không ngừng tăng lên. Top 3 luôn có thể khiến người ta nhớ sâu sắc hơn, hơn nữa người của dàn nhạc Tố Trúc luôn mang theo điểm sáng độc đáo của riêng mình.
Gần đây dàn nhạc Phong Diêp cách vách nhận ra phương pháp này của dàn nhạc Tố Trúc, tất cả cũng đều chủ động học tập theo.
......
Mấy ngày nay Hoàng Thu Thu xin nghỉ phép, không đi học, cô đã nói qua với Cốc lão, sau đó còn đến Cốc gia nói chuyện cùng nhị lão.
Chuyện xin nghỉ, cô không nói cho Tạ Dịch Chi biết, mỗi ngày đều ra ngoài như bình thường, đi mỗi một góc ở Định Thành. Những chuyện xảy ra mấy năm nay giống như bộ phim, từng khung hình hiện lên trước mắt.
Hoàng Thu Thu vô thức đi đến một trung tâm mua sắm, cô mỉm cười, cô nhớ rõ nơi này.
Cô và Dịch Chi gặp nhau lần đầu tiên ở chỗ này, khi đó trong lòng Hoàng Thu Thu thầm nghĩ vì sao giọng nói của người này lại dễ nghe như vậy, dễ nghe đến nỗi cô có thể xem nhẹ giọng điệu xem thường của anh.
Khi đó cái gì cô cũng không biết, cuộc sống không tính là rối tinh rối mù, nhưng cũng không quá thoải mái, mỗi ngày chỉ khi ôm nhị hồ của mình mới có thể cảm nhận được một tia an ủi.
Thường xuyên cảm thán trời đất rộng lớn, nhưng bản thân lại cô độc đến cực điểm.
Đi tới một góc đã từng ngồi, trước mắt Hoàng Thu Thu bất giác hiện lên bộ dáng lúc trước của Tạ Dịch Chi.
Sắc mặt anh lạnh lùng, một thân áo khoác màu đen, dáng người thon dài cao lớn không thể nghi ngờ.
Thứ duy nhất không phù hợp với hình ảnh của anh chính là tai nghe màu trắng treo bên tai.
Dịch Chi cũng đã thay đổi.
Đầu ngón tay Hoàng Thu Thu điểm vào góc kia, khi ra ngoài anh đã không cần phải mang theo tai nghe, mặc dù thỉnh thoảng nghe được âm thanh khó nghe sẽ cảm thấy chói tai, nhưng đã bắt đầu chậm rãi tiếp nhận chuyện trên thế giới này tồn tại những âm thanh bất hòa tuyệt vời.
Hoàng Thu Thu một lần nữa đi tới công viên lúc trước gặp Cốc lão, tìm một chỗ yên tĩnh.
Cô ngồi trên băng ghế dự bị, mở cuốn sổ ghi chép ra, viết từng nốt nhạc lên đó.
......
Ngày bản nhạc này được viết xong, một mình Hoàng Thu Thu trốn trong phòng ngủ, khẩn trương đọc lại nhiều lần, cô muốn đem bản nhạc này tặng cho Tạ Dịch Chi vào ngày sinh nhật của anh.
Đúng vậy, sinh nhật của Tạ Dịch Chi gần với ngày Tết, Hoàng Thu Thu suy nghĩ rất nhiều, sau đó quyết định đem khúc nhạc mình sáng tác xem như quà mà tặng cho anh.
Bản nhạc này có ý nghĩa đặc biệt đối với Hoàng Thu Thu.
Nó chính là sự kết thúc của quá khứ cùng với một khởi đầu hoàn toàn mới.
Tạ Dịch Chi tuổi còn trẻ đã thành danh, gia thế hiển hách. Sinh nhật vừa đến, tất nhiên không thiếu quà tặng của người thân bạn bè, ngay cả tài khoản mạng xã hội bình thường không dùng của anh cũng có một lượng lớn fans hâm mộ tràn vào, hàng ngàn cmt chúc mừng ở phía dưới.
Mấy năm nay đều có, Tạ Dịch Chi đã không quan tâm. Vừa vặn đến dịp Tết nên cần phải về nhà.
Trước đó anh đã thông báo cho ba mẹ chuẩn bị đồ Tết nhiều hơn một chút, bởi vì năm nay anh sẽ dẫn theo Hoàng Thu Thu về.
Vốn dĩ Cốc lão muốn Hoàng Thu Thu ăn tết ở nhà mình, sau khi nghe Tạ Dịch Chi tính toán, trầm mặc một lát rồi nói anh chăm sóc tốt cho Hoàng Thu Thu, năm mới không thể ăn quá nhiều đồ.
Ông dẫn theo bạn già dặn dò Tạ Dịch Chi một trận, giống như cháu gái mình phải đến nhà chồng tương lai.
Một mặt lo lắng Hoàng Thu Thu biểu hiện không tốt, một mặt lại lo lắng Tạ gia đối xử không tốt với cô. "Thu Thu không biết nói chuyện, cậu phải chăm sóc con bé, không được để cho ai bắt nạt con bé, nếu không tôi sẽ tìm cậu tính sổ."
Cuối cùng Cốc lão gia tử phất tay, bảo Tạ Dịch Chi nhanh chóng rời đi.
Đương nhiên Tạ Dịch Chi sẽ không để Cho Hoàng Thu Thu bị bắt nạt, bằng không người đầu tiên tức giận chính là anh.
"Bây giờ chúng ta sẽ đi ... Tạ gia?" Sau khi Hoàng Thu Thu mở cửa nghênh đón Tạ Dịch Chi, nghe anh nói xong thì sửng sốt.
Cô vừa mới sao chép lại bản nhạc một lần, lúc trước đã viết qua mấy lần nhưng không quá hài lòng, cho nên lúc này có chút uể oải.
"Không sao, bọn họ đều rất dễ nói chuyện." Tạ Dịch Chi cho rằng cô đang lo lắng đi Tạ gia không được tự nhiên, nhẹ giọng giải thích,"Mấy ngày trước anh đã nói xong với mọi người, hiện tại đang chờ chúng ta đi qua."
Tạ gia chỉ có một đứa con trai là Tạ Dịch Chi, cho nên vô cùng yêu thương, hơn nữa Tạ Dịch Chi mẫn cảm với âm thanh nhiều năm như vậy, Tạ gia gần như là nói gì nghe nấy đối với anh.
Hiện giờ thật vất vả mới có người yêu, muốn dẫn cô về nhà, cha mẹ Tạ đã sắp đốt pháo chúc mừng.
Còn chưa đi, bên kia đã bắt đầu gọi mấy cuộc điện thoại tới thúc giục.
"Bây giờ con lập tức qua." Một tay Tạ Dịch Chi cầm điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thu Thu, dịu dàng cười, "Ừm, con sẽ dẫn cô ấy về nhà."
Thừa dịp Tạ Dịch Chi đi lấy vali, Hoàng Thu Thu chạy vào phòng ngủ, nhét một xấp giấy đầy bản nhạc vào trong túi của mình.
"Đi thôi." Một tay Tạ Dịch Chi xách vali, một tay dắt Hoàng Thu Thu.
Hoàng Thu Thu đi theo bên cạnh, len lén liếc Tạ Dịch Chi một cái, tin chắc anh không biết tính toán của mình.
Tạ gia là danh môn nhiều năm ở Định Thành, muốn yên tĩnh nên nhà cũ ở trên núi.
Hoàng Thu Thu không có khái niệm gì đối với những chuyện này, dọc theo đường đi tim đập thình thịch, một mặt bởi vì muốn đi gặp cha mẹ Tạ Dịch Chi, một mặt bởi vì bản nhạc trong túi còn chưa viết xong, cô muốn đưa cho Tạ Dịch Chi vào ngày sinh nhật, không biết có kịp hay không.
"Thiếu gia trở về rồi sao?" Một vị lão nhân gia dáng vẻ quản gia đứng ở cửa nghênh đón.
Hoàng Thu Thu đánh giá vị lão nhân này không khác gì quản gia đóng trên TV, kéo tay Tạ Dịch Chi siết chặt.
"Vị này chính là tiểu thư Thu Thu đúng không?" Quản gia cười tủm tỉm, "Lão gia cùng phu nhân đang ở bên trong chờ hai người."
Hai người đi vào phòng khách, ánh mắt của một vị phụ nhân ăn mặc tao nhã hoa quý sáng lên, đứng dậy kéo Hoàng Thu Thu qua.
"Là Thu Thu phải không?" Mẹ Tạ cười cười, còn mang theo chút trách cứ, "Đứa nhỏ Dịch Chi kia không cho chúng ta gặp con, nhất định phải kéo dài đến bây giờ."
……
Mẹ Tạ lôi kéo Hoàng Thu Thu thao thao bất tuyệt nói đủ loại chuyện về Tạ Dịch Chi.
Đáng tiếc trong lòng Hoàng Thu Thu có việc, không đánh nổi tinh thần để nghe.
Cũng may rất nhanh ba Tạ đã ngăn cản trận nói chuyện này, muốn mấy người ngồi xuống ăn cơm trước.
Sau khi ăn xong quản gia bưng bánh ngọt lên, Hoàng Thu Thu vừa nhìn đã biết không có cơ hội chỉnh sửa lại bản nhạc, chỉ có thể cúi đầu lặng lẽ đem tờ giấy viết tương đối tốt cầm trên tay.
Mẹ Tạ xúi giục Hoàng Thu Thu đội mũ chúc mừng sinh nhật giúp Tạ Dịch Chi, Hoàng Thu Thu không thể cự tuyệt được, chỉ có thể hoảng hốt đem giấy đặt ở trên ghế của mình, kiễng chân đeo cho Tạ Dịch Chi.
Kết quả cả người hoảng hốt ngã vào trong ngực Tạ Dịch Chi, khuôn mặt đều đỏ ửng.
Trong phòng khách vang lên tiếng cười vui vẻ.
Tạ Dịch Chi thuận thế ôm lấy Hoàng Thu Thu, cầm tay cô, mang theo cô cùng nhau cắt bánh ngọt.
Tắt đèn phòng khách, Tạ Dịch Chi thổi tắt ngọn nến, thời điểm phòng khách chìm trong bóng tối, anh ghé vào bên tai Hoàng Thu Thu thấp giọng nói: "Nguyện vọng của anh là hy vọng Thu Thu bình an vui vẻ cả đời."
Hoàng Thu Thu vừa định cầm lấy bản nhạc muốn đưa cho Tạ Dịch Chi sững sờ tại chỗ, dựa vào bên cạnh anh, tim đập cực nhanh.
Phòng khách một lần nữa khôi phục ánh sáng, cô mím môi, trịnh trọng đưa tờ giấy mỏng này cho Tạ Dịch Chi: "Tặng cho anh."
Tương lai sau này, mỗi một lần viết xong, em hy vọng anh sẽ là người đầu tiên nhìn thấy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");