(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tai của Hoàng Thu Thu không có vấn đề gì, độ nhạy cảm với âm nhạc có thể cho phép cô nhanh chóng tìm hiểu một nhạc cụ mới, theo lý thuyết, tự nhiên có thể học được.
Cho dù là người bình thường, học lâu như vậy, không nói đến việc trình độ cao bao nhiêu, ít nhất có thể kéo ra mấy khúc nhạc đơn giản dễ nghe.
Nhưng Hoàng Thu Thu lại hoàn toàn không biết, âm thanh nhị hồ do cô kéo ra chưa bao giờ thành giai điệu.
Mỗi buổi tối sau khi trở về Tạ Dịch Chi sẽ dạy cô một chút, lần một không được thì dạy lần hai, lần hai không được thì dạy lần ba. Không bao giờ thiếu kiên nhẫn.
Ngay từ đầu Hoàng Thu Thu học một thời gian, thật sự cảm thấy khó chịu, cảm thấy mình đang lãng phí thời gian của anh.
"Không dạy em thì dạy ai?" Tạ Dịch Chi nắm tay Hoàng Thu Thu, hai mắt chuyên chú nhìn cô nói, "Anh còn chờ em viết nhạc cho anh."
Hoàng Thu Thu bị anh nói đến nỗi mặt đỏ bừng: "... Vẫn còn sớm."
Hiện tại cô theo thầy học sáng tác, giống như một miếng bọt biển rơi xuống biển, căn bản không ngừng hấp thu những tri thức không ngừng ùa tới ở xung quanh.
"Đã nói xong rồi." Tạ Dịch Chi thấp giọng cười, "Anh muốn trở thành người đầu tiên."
Hoàng Thu Thu bị anh nói như vậy, dần dần vứt bỏ một chút khó chịu áy náy trong lòng, bắt đầu nghiêm túc học tập.
Có đôi khi Tạ Dịch Chi cũng sẽ không nghĩ ra vì sao cùng một động tác tương tự, nhưng Hoàng Thu Thu kéo ra lại khó nghe như vậy. Anh dứt khoát ngồi ở phía sau cô, nửa ôm lấy người, tay đặt trên tay cô, thuận thế cùng nhau kéo nhị hồ. .
.....
Cuối cùng vài tháng sau, Hoàng Thu Thu cũng có thể kéo ra một khúc nhạc hoàn chỉnh dễ nghe.
"Rất dễ nghe." Tạ Dịch Chi nhướng mày nói.
Mặc dù đoạn nhạc này rất ngắn, thậm chí chỉ có thể tính là một câu, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự tiến bộ của cô.
Hoàng Thu Thu mím môi, đáy mắt sáng lấp lánh: "Em sẽ làm được."
Hoàng Thu Thu được Tạ Dịch Chi khen ngợi, khóe môi nhịn không được mà cong lên, trong đôi mắt màu đen lóe lên ánh sáng.
Giống như gân mạch bị chặn lại được mở ra một chút lỗ hổng, Hoàng Thu Thu thật sự bắt đầu tiến bộ từng chút từng chút.
Mặc dù tiến độ chậm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự tiến bộ của cô.
Góp gió thành bão, theo thời gian trôi qua, cuối cùng Hoàng Thu Thu cũng có thể diễn tấu ra một khúc nhạc hoàn chỉnh.
Ngày đó khi kéo ra được một khúc nhạc hoàn chỉnh, thậm chí Hoàng Thu Thu còn có chút khó có thể tin, cô thật sự không ngờ có một ngày bản thân lại có thể kéo ra được một khúc nhị hồ tiêu chuẩn.
"Em xem." Tạ Dịch Chi đứng đối diện Hoàng Thu Thu, khóe môi mỉm cười, "Chẳng qua là do vấn đề thời gian, không phải là do em không học được."
Hoàng Thu Thu buông nhị hồ xuống, vọt vào trong ngực Tạ Dịch Chi, ngửi được mùi hương quen thuộc, trong lòng khó có thể bình phục.
Tại sao cô không thể học được, không phải là trong lòng cô không biết.
Đứa trẻ bình thường ba tuổi đã bắt đầu có ký ức, năm đó cha mẹ qua đời, cô đã bảy tám tuổi, nhớ vô cùng rõ về quá khứ.
Mẹ nói muốn dạy cô nhị hồ, kết quả mới học được mấy nốt nhạc cơ bản đã qua đời.
Từ đó về sau Hoàng Thu Thu không học được một khúc nhị hồ hoàn chỉnh, mặc dù có thể kéo ra khúc nhạc, nhưng cũng vô cùng cứng ngắc, không thể thành giai điệu.
Mà bây giờ...
Cô tựa vào ngực người đàn ông, trong lòng dâng lên một cỗ chua ngọt: nửa đời trước của cô gặp phải đại nạn này, nửa đời sau lại có thể có anh làm bạn, thật sự may mắn.
"Hôm nay không luyện nữa." Hoàng Thu Thu ngẩng đầu nhẹ giọng nói.
Tạ Dịch Chi hiếm khi nổi lên ý đùa: "Hôm nay mới kéo một khúc nhạc, đã bắt đầu lười biếng rồi?"
"Ừm." Hoàng Thu Thu trực tiếp thừa nhận.
Quả nhiên nhìn thấy Tạ Dịch Chi ngây người, cô ôm lấy cổ anh, đưa môi lên.
"... Ngày mai lại tập." Hoàng Thu Thu lộ ra một chút âm thanh từ trong khe môi.
Người đã đưa tới cửa, đương nhiên Tạ Dịch Chi sẽ không bỏ qua. Anh phản khách làm chủ, cạy mở cánh môi cô, ôm lấy lưỡi trơn mềm mại, tinh tế nhấm nháp.
Hoàng Thu Thu ở trong ngực anh mềm nhũn thành một vũng nước, tùy ý để Tạ Dịch Chi muốn làm gì thì làm.
"..... Dịch Chi." Thừa dịp Tạ Dịch Chi hơi buông ra khe hở, Hoàng Thu Thu hoảng hốt, mềm giọng năn nỉ, "Chúng ta vẫn nên luyện tập..."
Tạ Dịch Chi chống lên trán Hoàng Thu Thu, ánh mắt nặng nề: "Ừm, chúng ta phải luyện tập."
Nói xong anh trực tiếp khom lưng ôm người, đi về phía phòng ngủ chính.
Khoảng thời gian bị thương ở chân khi ở nước M, Hoàng Thu Thu đã sớm quen với tư thế này.
Cô thở hổn hển, hai tay gắt gao vòng quanh cổ Tạ Dịch Chi, thậm chí còn cọ cọ vào lồng ng.ực anh.
Tạ Dịch Chi cảm nhận được động tác nhỏ của cô, cũng không chỉ rõ.
Anh đá cửa ra, đặt người lên giường. Đứng ở trước giường, nhìn thật sâu vào hai má ửng đỏ của cô, chậm rãi kéo áo khoác của mình ra.
Hoàng Thu Thu không chịu nổi ánh mắt này của anh, khẩn trương quay đầu không nhìn, tay chân đều hận không thể rụt lại.
"Thu Thu, là do em đến trêu chọc anh trước." Nửa người trên trần trụi của Tạ Dịch Chi phủ lên người cô, trầm giọng nói.
Hoàng Thu Thu mang theo chút đáng thương: "Em không có."
"Ừm, em không có, là anh trêu chọc em trước." Tạ Dịch Chi dung túng nói, bàn tay thon dài sạch sẽ trực tiếp nắm lấy tay Hoàng Thu Thu, đặt ở trên thắt lưng mình.
Bị nhiệt độ cao trong lòng bàn tay làm cho nóng lên, trong lúc nhất thời Hoàng Thu Thu sửng sốt, để Tạ Dịch Chi tùy ý làm bậy với mình.
......
Đêm đó hai người "luyện tập" đến khuya, khóe mắt Hoàng Thu Thu bị ép đến đỏ một vòng, cuối cùng năn nỉ Tạ Dịch Chi dừng tay nhưng vẫn không có kết quả.
Hoàng Thu Thu có Tạ Dịch Chi cùng Cốc gia che chở, cuộc sống lại thuận buồm xuôi gió, phía trước là một con đường rộng lớn thênh thang.
Mà Tạ Dịch Chi lại bắt đầu chịu áp lực lớn hơn.
Khác với hai năm yên lặng ở đường Hoa Hằng, lần này anh gia nhập dàn nhạc Tố Trúc, bên nước M và nước Y đều biết, hơn nữa còn vô cùng không coi trọng lựa chọn của Tạ Dịch Chi.
"Đám ô hợp." Một nhạc sĩ nổi tiếng phẫn nộ nói, trước kia ông ta coi trọng Tạ Dịch Chi nhất, cảm thấy Tạ Dịch Chi có tiềm lực cao, nhất định có thể hạ một nét bút đậm trong giới violin.
Hiện tại Tạ Dịch Chi trở lại Trung Quốc, gia nhập một dàn nhạc chỉ có mình nhạc trưởng là có chút trình độ, làm sao còn có thể triển.
Tạ Dịch Chi làm ra lựa chọn này, tự nhiên phải gánh chịu áp lực tương ứng. Trên mặt anh không lộ ra, khi hợp tác với dàn nhạc lại đều lấy lại mười hai phần tinh thần.
Cũng may dàn nhạc trẻ không phải là không có lợi ích, bọn họ có độ dẻo cao, không gian tiến bộ lớn.
Cốc Thành Kính tốn mấy tháng thời gian, hơn nữa thỉnh thoảng có Cốc lão ở phía sau chỉ điểm, cuối cùng một lần nữa lập kế hoạch.
Dàn nhạc Tố Trúc thay đổi theo kế hoạch, tiến hành tập luyện ma quỷ suốt cả năm, bắt đầu đột phá.
Giang Nhã Lộ ở lại tổ violin làm người dự bị, không có áp lực nặng nề của đoàn đội, loại bỏ áp lực, bằng mắt thường có thể thấy được sự tiến bộ của cô ấy.
Trong một trận PK trong đoàn, bị Tạ Dịch Chi kí.ch thí.ch, trực tiếp đột phá tại hiện trường, đạt được thành tích tương đối tốt.
Ngay cả Cốc Thành Kính đứng đó cũng lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới Giang Nhã Lộ lại có thể tiến bộ nhanh như vậy.
Trong lúc đó Parse mang theo đồ đệ của mình đi ngang qua Trung Quốc, Joseph vừa tới đã háo hức muốn thi đấu với Giang Nhã Lộ.
Anh ta không dám thi đấu cùng Tạ Dịch Chi, cho dù người ta tới Tố Trúc, vậy cũng không phải là người mà anh ta có thể lên mặt.
Lúc trước Joseph và Giang Nhã Lộ cùng nhau giành giải thưởng trong cuộc thi ở đường Hoa Hằng, đương nhiên phải tìm cô ấy để thi đấu, từ đó chứng minh trình độ cao thấp của mình.
Vừa vặn đụng phải Giang Nhã Lộ đã đột phá bình cảnh, hai người PK với nhau, thành viên dàn nhạc Tố Trúc vây quanh một chỗ xem náo nhiệt.
Parse tràn đầy tự tin đứng ở bên ngoài, ông mang theo Joseph đi luân phiên khắp nơi trên thế giới, nếu như không thể áp chế được Giang Nhã Lộ, vậy thật đúng là vô dụng.
Chỉ là ông không nghĩ tới, cùng lúc Joseph tiến bộ, Giang Nhã Lộ cũng đang tiến bộ, hơn nữa tốc độ tiến bộ không nhỏ.
Ngược lại Cốc Thành Kính ở bên cạnh không có tự phụ như vậy, ông yên lặng nhìn trận đấu của hai người bọn họ, cẩn thận quan sát trên người Giang Nhã Lộ còn có cái gì cần cải thiện, lại có thể học được cái gì từ trên người Joseph.
Vốn dĩ Joseph và Giang Nhã Lộ chỉ định thi đấu một vòng, nhưng cuối cùng lại PK hết vòng này đến vòng khác, Parse ở bên cạnh nhìn không nổi nữa: "Được rồi được rồi, hôm nay đến đây thôi, chúng ta nên đi."
Nếu còn thi đấu, có lẽ mặt mũi của mình sẽ thật sự mất hết
Thoạt nhìn người của dàn nhạc Tố Trúc luôn im lặng, sao tốc độ tiến bộ lại điên cuồng như vậy?
"Đã trễ như vậy rồi, ở lại ăn một bữa cơm." Đương nhiên Cốc Thành Kính không thể để cho người ta cứ như vậy mà rời đi, không phù hợp với đạo tiếp khách của Trung Quốc.
Parse không phải là người khách khí, hơn nữa cũng thật sự đói bụng, vừa rồi chỉ là khẩn trương mà thôi.
Tạ Dịch Chi bị gọi qua cùng một chỗ, Cốc Thành Kính nghĩ có lẽ anh và Parse đã từng trao đổi với nhau ở nước M, cho nên gọi qua.
Joseph muốn ở lại ăn cơm với Giang Nhã Lộ, Parse cùng Cốc Thành Kính và Tạ Dịch Chi cũng cùng nhau ăn một bữa.
"Cầu Cầu đâu? Con bé đang sáng tác sao? Nhớ bảo con bé phải để cho tôi là người đầu tiên được diễn tấu những bản nhạc kia." Parse người này từ trước đến nay luôn thích chiếm lợi, không phải người Trung Quốc có câu: Gần quan được ban lộc, làm thầy của Cầu Cầu, ông muốn là người đầu tiên nhận được bản nhạc do cô sáng tác.
Tạ Dịch Chi nói đại khái về lịch trình gần đây của Hoàng Thu Thu, trong lời nói lại ám chỉ mình mới là người đầu tiên nhận được bản nhạc do cô sáng tác.
Đương nhiên Parse đã nghe ra, nhưng ông tung hoành giới âm nhạc nhiều năm, tất cả đều dựa vào một cái da mặt dày.
Cho nên giả vờ không nghe thấy lời của anh.
Cốc Thành Kính bên cạnh nhìn vẻ mặt như thường của Parse đối với Tạ Dịch Chi, cuối cùng trong lòng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tính cách của Parse được coi là nổi bật nhất trong toàn bộ giới âm nhạc, nhưng vẫn đại diện cho xu hướng chính thống. Nếu Parse không có ý kiến đối với việc Tạ Dịch Chi tùy tiện gia nhập Tố Trúc, vậy không cần quá để ý lời của những người khác.
Cốc Thành Kính lo lắng như vậy không phải là không có lý do.
Ông nghĩ đến chính mình năm đó dứt khoát buông tha bầu trời xanh thẳm ở nước ngoài, trở về trong nước. Nhưng lại không chiếm được lòng tin của mọi người, toàn bộ giới âm nhạc nước ngoài đều theo bản năng lạnh nhạt với Cốc Thành Kính.
Rõ ràng năm đó thiên phú kinh diễm, nhưng thậm chí về sau một nhóm người trẻ tuổi còn chưa từng nghe qua tên Cốc Thành Kính này.
"Tố Trúc mấy người rất lợi hại sao?" Trong phòng cơm, đột nhiên Parse ngẩng đầu nói một câu.
Trong lúc nhất thời Cốc Thành Kính không biết cảm thán của ông từ đâu mà đến, ngẩng đầu nhìn Parse không nói gì.
"Cầu Cầu là người của dàn nhạc Tố Trúc." Parse buông đũa xuống, giơ ngón tay tính toán, "Giang Nhã Lộ kia có trình độ không tệ, vậy mà có thể ngang hàng với Joseph." Sau đó Parse nhìn thoáng qua Tạ Dịch Chi: "Không tính cậu ta, hôm nay tôi nhìn thấy mấy khuôn mặt quen mắt trong dàn nhạc của ông."
Mặc dù Parse thiên về violin, nhưng người có trình độ nhất định như bọn họ, cuối cùng đều sẽ đi theo con đường làm nhạc trưởng. Hơn nữa Parse còn làm giám đốc âm nhạc nhiều năm như vậy.
Hôm nay trong phòng tập luyện của dàn nhạc Tố Trúc, ông đã nhìn thấy rất nhiều gương mặt châu Á quen thuộc.
Bản thân người Âu Mỹ không nhạy cảm với diện mạo của người châu Á, có thể tưởng tượng được, hẳn là những người đó phải xuất sắc như thế nào.
"Bình thường đám trẻ này nhàn rỗi không có việc gì, cho nên thường hay tham gia mấy cuộc thi." Giờ phút này Cốc Thành Kính có vẻ khiêm tốn, nhưng lại âm thầm biểu hiện sự tự hào của mình một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");