(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Violin là một tồn tại đặc biệt đối với Tạ Dịch Chi. Bởi vì thiên phú dị bẩm, từ nhỏ anh đã mẫn cảm đối với âm thanh bên ngoài, mẫn cảm đến chán ghét.
Cũng may Tạ Dịch Chi sớm tìm được nơi trú ẩn an toàn của mình —— violin.
Tình yêu của anh đối với violin là không thể nghi ngờ, đây cũng là lý do vì sao khi anh chọn từ bỏ việc gia nhập Dàn nhạc Giao hưởng Berlin, mọi người đều bất ngờ lớn như vậy.
Tạ Dịch Chi chuyển sang làm nhạc trưởng, trong mắt người ngoài, không thể nghi ngờ là anh đã từ bỏ sự nghiệp violin.
Hiện giờ anh xuất hiện ở giải đấu violin thế giới, không ít người đang suy đoán Tạ Dịch Chi có trở về hay không.
Đúng như bọn họ phỏng đoán, quả thật Tạ Dịch Chi muốn trở về với violin.
Anh đến nước Y mấy lần chính là vì chuyện này, bên kia còn một vị trí trống cho trưởng nhạc công violin, hai bên tiếp xúc qua lại, bên nước Y rất hy vọng Tạ Dịch Chi có thể đi đến dàn nhạc của bọn họ.
Tạ Dịch Chi không lập tức đáp ứng, chỉ nói sẽ suy nghĩ thêm.
Nhạc trưởng của dàn nhạc kia cũng không làm khó, bản thân một dàn nhạc muốn tìm được đoàn viên thích hợp, hơn nữa còn là vị trí nặng nề như trưởng nhạc công violin, bọn họ muốn vội cũng không được.
Tạ Dịch Chi vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc là nên vào dàn nhạc hay là làm một nghệ sĩ violin độc lập, với trình độ của anh, đều có thể làm tốt hai vai trò này.
Tạm thời còn chưa giải quyết xong chuyện ở nước Y, Tạ Dịch Chi đã nhanh chóng trở lại nước M, muốn gặp Hoàng Thu Thu.
Ở Eastman lâu như vậy, Hoàng Th Thu đã học được rất nhiều kiến thức cơ bản về violin, thậm chí một lần nữa củng cố những lỗ hổng kiến thức âm nhạc trước đây.
Nhưng mặc kệ trình độ violin được nâng cao bao nhiêu, nhị hồ của cô vẫn luôn dậm chân tại chỗ.
Ngoại trừ nhị hồ, cô đối xử bình đẳng với nhạc cụ khác, không hề thiên vị violin. Tạ Dịch Chi không ở bên cạnh, hứng thú của Hoàng Thu Thu đối với violin lại thấp đi vài phần.
Từ trước đến nay cô thích nơi đông người, một khi ở trong không gian tĩnh mịch, trong lòng sẽ có cảm giác trống rỗng.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân cô thích nằm sấp ở cửa sổ nghe âm thanh bên ngoài.
Trong tay đặt một cuốn sổ ghi chép, thỉnh thoảng Hoàng Thu Thu lại cúi đầu vẽ một đoạn nốt nhạc, cô không quá quý trọng những gì mình viết ra, khi nào hứng thú thì mới viết, cho nên giai điệu trong cuốn sổ này hoàn toàn khác nhau
Đây đều là những đoạn nhạc không tự chủ được hiện ra trong đầu Hoàng Thu Thu.
Cuốn vở này là của Tạ Dịch Chi, anh dùng để chép nhạc phổ cho cô, tổng cộng có hai cuốn. Cuốn này bị Hoàng Thu Thu tìm ra vào mấy ngày trước, thấy chỉ viết một cái tên, vẫn còn mới, cho nên cô dùng trước.
......
Hai ngày sau khi Hoàng Thu Thu cầm nhị hồ lên một lần nữa, Tạ Dịch Chi trở về.
Năm giờ sáng, anh mang theo hơi thở bôn ba lạnh lẽo, mở cửa căn hộ.
Hoàng Thu Thu vẫn còn ngủ trong phòng ngủ chính.
Tạ Dịch Chi không đi vào, anh vào phòng tắm rửa mặt xong, muốn nấu chút cháo rồi chờ cô tỉnh lại. Vừa mở tủ lạnh ra đã thấy bên trong trống rỗng, ngay cả chai nước cũng không có.
Anh cau mày đi một vòng quanh phòng, Tạ Dịch Chi phát hiện không quá một tuần nữa, thậm chí căn hộ này còn có thể mang theo chút hương vị tiêu điều.
Nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ chính, Tạ Dịch Chi lại ra khỏi cửa, đi tìm cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở gần đó.
Hoàng Thu Thu tỉnh dậy, vừa rửa mặt đã phát hiện phòng tắm có người dùng qua.
Cô sửng sốt chậm rãi đi ra, lại bước nhanh gõ cửa phòng khách, không ai trả lời.
Mím môi đẩy căn phòng ra, bên trong vẫn không có người, nhưng trên bàn có thêm túi xách, vừa nhìn đã có thể nhận ra là của ai.
Dịch Chi ... Quay về rồi sao?
Tạ Dịch Chi đẩy giỏ hàng đầy ắp, đoán chừng Hoàng Thu Thu sắp tỉnh lại, gọi điện thoại cho cô.
"Anh đang ở cửa hàng tiện lợi, rất nhanh sẽ trở về, chờ anh."
Hoàng Thu Thu cầm điện thoại di động, sững sờ đứng tại chỗ ngẩn người, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Sau khi mở cửa, cô nhận lấy túi lớn túi nhỏ từ trong tay Tạ Dịch Chi.
"Anh trở về lúc rạng sáng sao?" Hoàng Thu Thu buông đồ xuống, túm lấy vạt áo người đàn ông, "Sao không nghỉ ngơi?"
Tạ Dịch Chi kéo ống tay áo ra, trực tiếp nắm lấy tay cô, giọng nói mang theo lạnh lùng: "Trước khi đi đã bảo em chăm sóc bản thân thật tốt, em chăm sóc bản thân như vậy sao?"
Lực đạo trong tay lại rất nhẹ nhàng, một chút cũng không giống người đang tức giận.
Quả thật Hoàng Thu Thu cũng không sợ khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Dịch Chi, cô nhào vào trong lòng anh nhẹ giọng nói: "Em nhớ anh."
Cô thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, cho nên luôn có cảm xúc lo được lo mất đối với Tạ Dịch Chi, chẳng qua trước kia cô còn có thể giấu ở trong lòng.
Tạ Dịch Chi chịu không nổi bộ dáng làm nũng của cô, vốn còn định cố gắng dạy dỗ một trận, hiện tại trong lòng đều sắp mềm nhũn thành một vũng nước, chỉ muốn ôm người trong ngực thấp giọng dỗ dành.
"Cho dù anh không ở bên cạnh thì cũng phải ăn cơm đúng giờ." Tạ Dịch Chi hồi tưởng lại cảnh tượng lộn xộn khi anh vừa bước vào nhà, "Sao trước kia lại không phát hiện ra em còn có tật xấu này?"
Mặc dù trước kia Hoàng Thu Thu cũng không nấu nướng, nhưng ít nhất trong thùng rác vẫn có bao bì đựng đồ ăn nhanh, hiện tại trong thùng rác không có bao bì đồ ăn hộp, phòng bếp cũng không thấy dấu vết nấu ăn qua.
"Ừm, có ăn." Hoàng Thu Thu mang theo có lệ, ánh mắt có chút tan rã.
Tạ Dịch Chi thấy cô thất thần, cũng không truy vấn nữa, đi rửa gạo nấu cháo trắng.
Hoàng Thu Thu nhắm mắt đi theo anh: "Anh đi nghỉ ngơi đi, ngồi máy bay rất mệt mỏi."
Mặc dù ngồi khoang hạng nhất, nhưng khoảng cách giữa nước M và nước Y vẫn khá xa, Hoàng Thu Thu ngăn cản Tạ Dịch Chi đang chiên trứng.
"Buổi sáng không có lớp học, em ở nhà." Cô ngửa đầu kéo Tạ Dịch Chi, muốn anh đi nghỉ ngơi.
Tạ Dịch Chi bình tĩnh nhìn cô một cái, dẫn người đi vào phòng khách: "Em đi cùng anh."
Trong chốc lát cháo chưa thể chín được, thời gian còn sớm, chi bằng cùng nhau nghỉ ngơi.
......
Rất nhanh chuyện Tạ Dịch Chi tiếp xúc với dàn nhạc quốc gia nước Y đã được truyền thông địa phương nước Y đưa tin, trong lúc nhất thời giới âm nhạc chấn động.
Trong đó không thể thiếu chuyện Van Pisch cũng bị lôi ra bàn tán.
Rất đơn giản, hiện tại Tạ Dịch Chi có dấu hiệu tái xuất, năm đó Van Pisch là đối thủ cạnh tranh với anh, đương nhiên sẽ bị lấy ra so sánh lại.
Lần này có một số người đứng về phía Van Pisch.
Mấy năm nay Tạ Dịch Chi không kéo đàn, trong khi đó Van Pisch lại đảm nhiệm vai trò trụ cột ở dàn nhạc đứng đầu, không cần nói cũng biết ai cao hơn ai.
Khi còn trẻ Van Pisch vẫn luôn bị đè ép, sau khi đọc được tin tức, anh ta lạnh lùng nở nụ cười.
Đúng lúc dàn nhạc đang nghỉ ngơi hồi phục, từ sau khi giải đấu violin trẻ thế giới kết thúc, anh ta vẫn luôn ở lại nước M, mấy lần không gặp Tạ Dịch Chi, hiện giờ lại nhìn thấy tin tức anh đến nước Y từ trên báo.
Van Pisch dứt khoát đi Eastman chặn Hoàng Thu Thu, chính xác hơn là bắt chuyện.
Cũng giống như Tần Khả năm đó, sau khi bị gắn mác bạn gái của Tạ Dịch Chi, Van Pisch chợt có hứng thú cao ngất đối với cô ta. Năm lần bảy lượt biểu hiện ra hảo cảm với Tần Khả.
Tần Khả chịu ảnh hưởng của ba mình, vốn ái mộ hư vinh, Tạ Dịch Chi lại là người dầu muối không ăn, cô ta nửa thật nửa giả chia tay với Tạ Dịch Chi, ở chung một chỗ cùng Van Pisch, muốn chọc giận Tạ Dịch Chi.
Khi đó trong lòng Tạ Dịch Chi chỉ có violin, Van Pisch lại khác, ngoài violin ra, rượu ngon cùng mỹ nhân đều không thể thiếu.
Sau khi tán tỉnh được Tần Khả, Van Pisch đắc ý thật lâu, sau đó lại phát hiện Tạ Dịch Chi vẫn thờ ơ như cũ, hiện tại Van Pisch đã hiểu, căn bản Tạ Dịch Chi không hề thích Tần Khả.
Van Pisch đeo kính râm, dựa vào xe thể thao của mình, nhìn sinh viên đi qua đi lại. Nghĩ thầm nếu tán tỉnh được Hoàng Thu Thu, vậy nhất định sắc mặt Tạ Dịch Chi sẽ rất đẹp.
Cũng không thể nói Van Pisch là người xấu xa, chẳng qua là do anh ta không chịu được việc có người đè lên mình một đầu. Một thiên tài violin lại bị một thiên tài khác gắt gao đè ép, đừng nói anh ta, cho dù là người bình thường thì cũng sẽ trở nên bi.ến thái.
Hơn nữa ngoại trừ violin, trong đầu Van Pisch chỉ có phụ nữ, cho nên biện pháp duy nhất có thể đả kích Tạ Dịch Chi chỉ có thể là cướp bạn gái.
Bằng không ... Dùng thực lực đi đả kích?
Như vậy chẳng khác nào là tự đả kích bản thân mình, mặc dù so với mấy năm trước, bây giờ anh ta càng thêm ưu tú.
Sau khi xem xong giải đấu violin thế giới, Van Pisch vẫn tương đối quen thuộc đối với khuôn mặt của Hoàng Thu Thu, gần như liếc mắt một cái liền nhận ra cô trong đám người.
"Tiểu Tước Nhi, chỉ có em mới xứng với bông hoa này..." Không biết Van Pisch lấy từ đâu ra một bó hoa, nói những lời triền miên.
Kì thực ở trong tai Hoàng Thu Thu, những lời này dầu mỡ đến cực điểm.
Hoàng Thu Thu quen biết người đàn ông trước mặt này, lúc trước khi xem qua video kéo đàn của Tạ Dịch Chi, Van Pisch cũng có xuất hiện qua.
Cô lạnh lùng liếc mắt nhìn Van Pisch một cái, đẩy anh ta ra, sau đó nhận điện thoại rồi trực tiếp đi ra ngoài.
"Ừm, em ra rồi, anh chờ em ở ngã tư phía trước là được."
Tạ Dịch Chi bị tắc đường, trong lúc nhất thời chưa thể đến nơi.
Bên này Van Pisch bị làm lơ thì cũng không thèm để ý, phụ nữ mà, một khi phát hiện mình thích người cả ngày mặt lạnh, tình cảm sâu đậm đến đâu cũng phải trèo tường.
Ví dụ như Tần Khả năm đó.
Cho nên Van Pisch tuyệt đối không xấu hổ, anh ta cực kỳ tự tin chính mình sẽ bắt được Hoàng Thu Thu.
Van Pish nghiền ngẫm nhìn Hoàng Thu Thu rời đi, tính toán xem nên tán tỉnh cô như thế nào.
Đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, dừng ở một cuốn sổ trên mặt đất.
Mà Hoàng Thu Thu vừa làm lơ Van Pisch cũng không có phát hiện cuốn sổ mình kẹp trong sách giáo khoa rơi xuống.
Van Pisch khom lưng nhặt cuốn sổ lên, thầm nghĩ có cơ hội liền đưa tới cửa, không chút để ý mà mở bìa ra, bị chữ ký quen thuộc của trang giấy bên trong đâm vào mắt.
"...... Tạ Dịch Chi?" Van Pisch nhíu mày, không ngờ cuốn sách này là của Tạ Dịch Chi.
Lúc này anh ta có chút do dự, ý nghĩ vừa rồi bị dao động.
Thuận theo tâm ý, Van Pisch tiếp tục mở trang bên trong, muốn xem Tạ Dịch Chi viết cái gì ở bên trong, sẽ không phải là viết cho bạn gái những lời tình cảm kia chứ?
Khóe miệng Van Pisch nổi lên một chút ý cười có thể nói là hèn mọn, kết hợp với dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn này của anh ta, thật sự là hoàn toàn không phù hợp.
Chỉ mới lật mấy trang, Van Pisch liền ngây ngốc đứng tại chỗ.
Mấy năm không gặp, trình độ violin của mình được đề cao mười phần, mà Tạ Dịch Chi đã tiến bộ đến loại cảnh giới này, tính chạy sang lĩnh vực khác?
Nghệ sĩ violin có trình độ cao đến một mức độ nhất định, nếu nhạy cảm với âm nhạc, có thể trở thành một nhạc trưởng xuất sắc.
Nhiều nhạc trưởng nổi tiếng trên thế giới đều có xuất thân là nghệ sĩ violin, nhưng không có nhiều nghệ sĩ violin có thể sáng tác nhạc cho chính mình.
Van Pisch mới lật mấy trang, lập tức bị những đoạn nhạc vụn vặt trên cuốn sổ này làm cho kinh diễm.
Yêu thích đoạn nhạc do đối thủ của mình sáng tác, có lẽ Van Pisch là đối thủ không đủ tư cách nhất trên thế giới.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");