Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 78




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phóng viên thực tập ngồi ôm máy ảnh, nội tâm phức tạp.   

Bởi vì chuyện của Tần Khả mà trang web của bọn họ ngày càng thành danh, lượng truy cập cũng ổn định hơn.   

Giám đốc đã bắt đầu tuyển thêm nhân viên, mở rộng quy mô công ty.   

Hôm nay phóng viên thực tập bị một cuộc điện thoại của Tạ Dịch Chi gọi tới, nói muốn anh ta quay lại một số chuyện.   

Quay lại một số chuyện? Chẳng lẽ là chuyện của Tần Khả, phóng viên thực tập vội vàng mang theo máy ảnh chạy tới địa chỉ Tạ Dịch Chi đưa, xuyên qua cửa sổ quán cà phê nhìn thấy hai người đang ngồi trong đó, anh ta có chút hoảng sợ.   

Vị ngồi đối diện kia không phải là Tần Chấn Khôn sao? Những người hơi đào qua tin tức của Tạ Dịch Chi đều biết Tần Chấn Khôn chính là thầy của Tạ Dịch Chi. Phóng viên thực tập lại nhìn kỹ, ngay cả Tần Sóc cũng ở đây.   

Bàn tay đang cầm máy ảnh của anh ta có chút run rẩy, xem ra tin tức hôm nay sẽ không nhỏ, sớm biết vậy đã mang theo một đống người cùng đi.   

"Ý của cậu là muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi?" Tần Chấn Khôn cực kỳ tức giận nhưng vẫn còn có chút tỉnh táo, ánh mắt nhìn Tạ Dịch Chi tràn đầy không thể tin được.

Tạ Dịch Chi không để ý tới biểu tình sốt ruột của Tần Sóc ở một bên, lạnh nhạt nói: "Lúc trước khi tôi không gia nhập Dàn nhạc Giao hưởng Berlin, ngài đã nói muốn đoạn tuyệt quan hệ thầy trò, tôi cho rằng giữa chúng ta đã không còn quan hệ."   

"Dịch Chi, anh nhất định phải vô tình như vậy sao?" Mặc dù hiện tại Tần Khả đã ngã ngựa, nhưng vẫn duy trì vẻ ngoài tao nhã, trang điểm tinh xảo.   

Nếu như cô ta không ra tay với Hoàng Thu Thu, không có bại lộ bộ dáng chân thật của mình, nhất định vẫn là hình tượng mà một đám phụ nữ trong giới violin theo đuổi.   

"Ba đối xử với anh không tệ bạc, lúc trước sợ anh lầm đường lạc lối nên mới nói những lời tức giận." Vành mắt Tần Khả ửng đỏ, nếu đổi lại là một người đàn ông bình thường, chắc chắn sẽ thương tiếc cô ta.   

Đáng tiếc Tạ Dịch Chi sẽ không như vậy.   

Tần Sóc đứng ở bên cạnh thiếu chút nữa đã che mắt mình lại, anh ta làm bạn tốt của Tạ Dịch Chi năm như vậy, một ánh mắt của Tạ Dịch Chi là có thể biết anh muốn biểu đạt ý tứ gì. Hiện tại rõ ràng tâm tình của Tạ Dịch Chi không tốt, một khi tâm tình không tốt, nói chuyện sẽ không lưu lại một chút tình cảm.   

"Không cần phải giả vờ trước mặt tôi, cô nên ngẫm lại sau này sẽ phải xuất hiện trước mặt mọi người như thế nào." Thậm chí Tạ Dịch Chi còn lười liếc mắt nhìn Tần Khả một cái, "Thanh danh thối rồi, cô cảm thấy bản thân còn có thể ở trong giới được bao lâu?"   

Cho dù người phụ nữ đối diện nói cái gì, Tạ Dịch Chi đều không để lại bất kỳ một chút tình cảm nào, hoàn toàn trở mặt.   

"Mấy năm nay ngài đánh cờ hiệu của tôi làm nhiều việc như vậy, cũng nên dừng lại rồi." Tạ Dịch Chi thấy Tần Chấn Khôn còn muốn tiếp tục nói, dứt khoát nói rõ chuyện anh đã biết ông ta mượn danh nghĩa của mình để mở lớp huấn luyện.   

Chuyện này cũng là do năm đó Tạ Dịch Chi tìm hiểu dàn nhạc giao hưởng Berlin mới phát hiện ra.  

Khi đó anh mơ hồ gặp phải bình cảnh, phản ứng đầu tiên là đi tìm thầy của mình. Kết quả bị Tần Chấn Khôn nói mấy câu ứng phó, nói có việc bận, bảo anh tự mình suy nghĩ.   

Vốn tưởng rằng Tần Chấn Khôn thật sự có việc bận rộn, nhưng sau đó lại thông qua Tần Sóc mà biết được chuyện ông ta đang mượn danh nghĩa của mình để mời chào học sinh, hơn nữa học phí còn rất cao.   

Khi đó Tạ Dịch Chi đã dần lạnh nhạt đối với mối quan hệ thầy trò này.   

Dù sao Tần Chấn Khôn cũng đã trải qua một ít sóng gió, bị vạch trần nhưng trên mặt không thấy bối rối, ngược lại biểu hiện ra quyết đoán đã lâu không gặp: "Cậu muốn cắt đứt thì cắt đứt, Tần Chấn Khôn tôi không phải là người nhất định phải dựa vào đồ đệ để làm giàu."   

Tần Sóc đứng ở bên cạnh nghe giọng điệu của chú họ mình, không đành lòng nhìn thẳng.   

Nếu như là chú họ thời trẻ, vậy quả thật là có chút bản lĩnh, dù sao khi đó ở dưới tay Cốc lão, ông ta chính là đồ đệ có tiềm lực nhất, nhưng hiện tại ... Thật đúng là không được.   

Sau khi Tần Chấn Khôn thoát ly khỏi Cốc lão, tự lập môn hộ, quả thật mấy năm đó cũng nghiêm túc.

Sau đó nổi danh, lại gặp được đồ đệ lợi hại như Tạ Dịch Chi, có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Nhưng lúc sau bắt đầu chỉ biết kiếm tiền, trình độ chỉ lùi chứ không tiến.

Trước khi đến, cha con Tần gia còn muốn tìm Tạ Dịch Chi gây phiền toái, kết quả Tạ Dịch Chi đem toàn bộ chuyện bọn họ đã làm trước đó bày ra trên bàn, Tần Chấn Khôn chỉ có thể ký tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ.   

Trước khi đi Tần Chấn Khôn còn không dấu vết nhắc nhở: "Nếu chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, vậy thì đừng nhắc lại chuyện cũ nữa."   

Tạ Dịch Chi không trả lời, bình thường anh không quan tâm đến rất nhiều chuyện, nhưng không có nghĩa là sẽ hy sinh lợi ích của mình, tùy ý để người khác bắt nạt.   

Cha con Tần gia rời đi, Tần Sóc ở lại.   

"Cậu không đi?" Tần Chấn Khôn bị Tần Sóc chê cười, giọng điệu không tốt lắm, "Làm sao chúng tôi có thể trở về?"

"Không phải Tiểu Khả cũng biết lái xe sao?" Tần Sóc đương nhiên nói, "Để cho em ấy đưa chú trở về đi."

Chẳng lẽ bàn tay của nghệ sĩ violin cao quý hơn tay của nghệ sĩ dương cầm như anh ta sao?   

Mặc dù trong lòng Tần Sóc trào phúng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Chú, dạ dày của cháu đau, trước tiên phải ăn chút gì đó lấp dạ, không thể đưa hai người về được."  

Biết rõ Tần Sóc muốn ở lại cùng Tạ Dịch Chi, Tần Chấn Khôn cũng không tiện nói cái gì, lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó mang theo Tần Khả rời đi. 

Thấy cha con Tần gia rời đi, Tần Sóc thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống chọc chọc bạn tốt: "Cậu không cần thật sự cái gì cũng không quản, để cho bọn họ cứ vậy mà trở về, nhất định thanh danh trong nước của cậu sẽ xuống dốc."

Tạ Dịch Chi giương mắt quay đầu nhìn phóng viên thực tập ở phía sau: "Chụp xong chưa?"   

Phóng viên thực tập: "..."

Hóa ra chính mình là một khẩu súng.   

Hiện tại đã là thời đại của công nghệ, tin tức của nước M bên này cũng sẽ truyền đến Trung Quốc, nhất là khi liên quan đến người Trung Quốc, tốc độ truyền bá đặc biệt nhanh.   

......   

Tần Chấn Khôn vừa về nước, muốn dựa theo thủ đoạn năm đó thoát ly khỏi môn hạ của Cốc lão một lần nữa, cắn ngược một miếng.   

Ai ngờ ông ta còn chưa lộ ra tin tức, tin tức từ nước M đã truyền đến.   

Vạch trần chuyện mấy năm nay Tần Chấn Khôn làm ra, thuận tiện còn giúp Cốc lão rửa sạch tin tức hà khắc với đồ đệ năm đó.   

Chuyện này là nhờ tin tức bát quái trên trang web của phóng viên thực tập, ông chủ công ty vừa thấy phóng viên thực tập mang đến tin tức nóng bỏng như vậy, lập tức tổ chức toàn bộ công ty trên dưới, cộng thêm cả dì dọn vệ sinh còn chưa đến mười người, suốt đêm đào bới tin tức của Tần Chấn Khôn.   

Việc này mất không ít tâm lực, Tần Chấn Khôn không nổi danh ở nước M, phạm vi hoạt động đều ở Trung Quốc, những người này còn phải đến trang web của Trung Quốc kiểm tra, phiên dịch, thật sự tốn rất nhiều sức lực. 

Cũng may phóng viên thực tập từng có một khoảng thời gian theo đuổi minh tinh Trung Quốc khi còn trẻ, hồ đồ ẩn núp ở các diễn đàn bát quái lớn của bọn họ, vẫn có chút kinh nghiệm đối với việc tìm tin tức nhỏ ở đây.   

"Anh và thầy của mình quyết liệt?" Hoàng Thu Thu có chút khẩn trương nhìn Tạ Dịch Chi đang ngồi trên ghế sô pha giúp mình chép nhạc.   

Từ sau khi cô tìm kiếm Tạ Dịch Chi trên mạng, thỉnh thoảng máy tính luôn thích nhảy ra liên kết liên quan đến anh.   

Tạ Dịch Chi ngẩng đầu nhìn lại: "Ông ấy cảm thấy anh không thích hợp làm học trò của mình, vừa lúc anh cũng cảm thấy như vậy."   

"Có phải ông ta rất xấu không?" Hoàng Thu Thu lại liếc mắt nhìn trên trang web nói Tần Chấn Khôn làm thế nào để ép buộc học sinh, trên mặt lộ ra biểu tình phức tạp.   

Tạ Dịch Chi nhìn bộ dáng đau lòng này của cô, nhịn cười gọi người lại, kéo đến bên cạnh mình: "Ông ấy đối xử với anh không tốt, cho nên sau này em phải đối xử tốt với anh một chút."   

Hoàng Thu Thu không đọc xong tin tức Tần Chấn Khôn "ép buộc" như thế nào, chỉ nhìn cái đầu tiên, trong đầu liền tưởng tượng một phen ép buộc thể lực.   

"Em sẽ đối xử tốt với anh." Hoàng Thu Thu mím môi, cuối cùng vẻ mặt trịnh trọng nói.   

"Em..." Tạ Dịch Chi thấy bộ dáng thật thà của cô, lồng ng.ực nóng lên, nhẹ nhàng kéo người vào trong ngực, trong miệng lại nói, "Sau này bị người ta lừa lúc nào cũng không biết."

"Có anh ở bên cạnh em là tốt rồi." Hoàng Thu Thu cúi đầu chọc vào lòng bàn tay Tạ Dịch Chi, chậm rãi nói.   

Tạ Dịch Chi đặt cằm lên sợi tóc mềm mại của cô: "Ừm, anh sẽ ở bên cạnh em."   

......   

Sau khi đầu gối của Hoàng Thu Thu hoàn toàn khỏi hẳn. Tạ Dịch Chi liền đặt vé máy bay đến nước Y, xử lý một số việc.   

Trước khi đi dặn dò cô, thậm chí còn dán rất nhiều lưu ý lên tủ lạnh, cẩn thận như ba mẹ xa nhà dặn dò con cái.   

"Nếu anh lo lắng cho em thì có thể sớm trở về." Hoàng Thu Thu rũ mắt không nhìn Tạ Dịch Chi.   

"Được, chờ anh." Tạ Dịch Chi khom lưng hôn lên má cô, sau đó đi về phía sân bay.   

Hoàng Thu Thu che mặt, mang theo chút thất hồn lạc phách trở lại phòng khách.   

Xung quanh đều là nhạc phổ nằm rải rác, có không ít đều là ghi chép của Tạ Dịch Chi.  

Hoàng Thu Thu không thích xem nhạc phổ được in ra, từ trước đến nay luôn thích tự mình sao chép lại một bản. Sau đó dần dần biến thành Tạ Dịch Chi giúp cô sao chép, cô chỉ cần nhìn là được.   

Cô thu dọn nhạc phổ bay tán loạn trên nền nhà lại, sau đó ngồi trên sô pha, cầm lấy một tờ giấy trắng đã bỏ đi, viết nốt nhạc ở trong đầu lên trên đó.   

Đã lâu không viết nhạc, nhưng Hoàng Thu Thu vẫn không cảm thấy ngượng tay. Trước đó đã tích lũy lắng đọng trong một đoạn thời gian, bây giờ đã đến thời khắc bộc phát.   

Cô dành cả cuối tuần để ngồi viết nhạc, thẳng cho đến khi có tiết học mới chạy đến trường.   

"Hôm nay cô học lớp nào?" Daffa gặp Hoàng Thu Thu trên đường đi, thuận miệng hỏi.   

"Cái này." Hoàng Thu Thu không dấu vết lấy ra một bảng giáo trình mà Tạ Dịch Chi chép cho cô.   

Daffa không phát hiện ra, kỳ thật anh ta hỏi vậy là muốn khoe khoang: "Tôi được chọn học khóa học của Parse, nhất định sau này trình độ sẽ tiến thêm một bước lớn."  

Cho dù hiện tại chính mình còn không sánh bằng Hoàng Thu Thu, nhưng chưa chắc tương lai đã không đuổi kịp.   

Đối với chuyện học tập ở nước M, Hoàng Thu Thu vẫn luôn mơ mơ màng màng, căn bản không hiểu chuyện không phải là ai cũng có thể tham gia khóa học của Parse, hơn nữa ban đầu Parse còn nhất định muốn dạy cô. Hai người không thể so sánh với nhau, nhìn nhau một cái, nội tâm phỉ nhổ đối phương không có ánh mắt, cuối cùng yên lặng rời đi.   

Trên đường đi, thỉnh thoảng có người chạy tới chụp ảnh, Hoàng Thu Thu đã quen với việc này.   

Chẳng qua hôm nay còn có thêm một ít bạn học hỏi bát quái.   

"Hắc, Tiểu Tước Nhi, đối với chuyện Tần bị truyền thông chính thức của Trung Quốc chỉ trích, cô có cảm thụ gì không?"   

"Tôi nghe nói một khi bị truyền thông chính thức của Trung Quốc mấy người điểm tên, phía sau sẽ rất khó phát triển, đây là thật sao?"   

Hoàng Thu Thu do dự dừng lại: "Vì sao Tần Khả lại bị điểm tên?"   

Nhóm bạn cùng lớp lập tức ríu rít giải thích: "Cậu không biết? Tin tức ở nơi này của chúng ta đã truyền đến Trung Quốc, rất nhiều người ngoài giới đều biết. Nghe nói bây giờ người trong nước đều coi cậu là thần tượng!"   

Quần chúng hai nước dựa vào phần mềm dịch thuật để truyền đạt tin tức nên luôn có chỗ khác biệt, trên thực tế hiện giờ không phải Hoàng Thu Thu trở thành thần tượng của công chúng, mà là biến thành người truyền cảm hứng cho giới trẻ Trung Quốc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.