(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Anh đi mở cửa." Tạ Dịch Chi mở mắt ra, nghe thấy tiếng chuông bên ngoài thì lập tức đứng dậy, trước khi đi quay đầu lại dặn dò, "Cẩn thận chân, đừng chạy loạn."
Sau khi chờ người rời khỏi phòng ngủ, Hoàng Thu Thu mới cầm lấy quần áo đầu giường chậm rãi đáp: "... Ừm."
Kỳ thật Tạ Dịch Chi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, toàn bộ đều dựa vào tiềm thức chống đỡ, trên người anh còn mặc đồ ngủ trực tiếp đi ra ngoài mở cửa, thậm chí giữa hai hàng lông mày còn mang theo chút không kiên nhẫn.
"Thu Thu..." Trên mặt bà nội Minh Liên đang lộ ra nụ cười, bị Tạ Dịch Chi mặc áo ngủ đi ra làm cho hoảng sợ, cứng đờ tại chỗ.
Ngoài cửa có Cốc lão và bà nội Minh Liên, hai lão nhân gia thường xuyên dậy sớm, cho nên liền đi siêu thị gần đó dạo một vòng, mua chút đồ ăn tới đây, tính toán làm đồ ăn sáng cho Hoàng Thu Thu.
Trên đường bà nội Minh Liên còn đang nói Hoàng Thu Thu đến nước M lâu như vậy, có lẽ rất nhớ đồ ăn Trung Quốc, vừa lúc bọn họ tới đây, có thể làm chút đồ ăn vặt cho cô.
"Thu Thu đã dậy chưa?" Cốc lão đánh giá Tạ Dịch Chi từ trên xuống dưới, đáy mắt lộ ra biểu tình ghét bỏ, mấy giờ rồi mà còn đang ngủ. Tuổi còn trẻ mà không biết dậy sớm phấn đấu làm việc, chỉ biết ngủ nướng.
Lúc này Tạ Dịch Chi cũng tỉnh táo lại, không dấu vết đem mái tóc rối bời của mình vuốt gọn lại, lui ra phía sau một bước cho hai vị lão nhân gia tiến vào.
"Thu Thu vẫn còn ở trong phòng, hai người ngồi đây chờ một chút." Tạ Dịch Chi miễn cưỡng duy trì bộ dáng trấn định như trước.
"Đi đi." Cốc lão lắc đầu phất tay, vẻ mặt ghét bỏ, "Thuận tiện thay quần áo, nhìn xem đang là bộ dáng gì."
Cốc lão cũng xem Tạ Dịch Chi như là hậu bối mà đối xử thân cận một chút, đổi lại trước kia, ông tuyệt đối sẽ không nói những lời tùy tiện như vậy với người không quen thuộc.
Cốc lão đối xử với người ngoài luôn rất khách khí.
Ông ngồi trên sô pha, bà nội Minh Liên đi theo Tạ Dịch Chi vào phòng ngủ chính.
Thứ nhất, bà nội Minh Liên cùng là phụ nữ nên đi theo vào không có việc gì, thứ hai bà muốn xem rốt cuộc hai người này đã phát triển đến mức nào.
Bà nội Minh Liên vừa vào cửa đã nhìn thấy hai cái gối đầu nổi bật trên giường, nhưng mà rõ ràng không giống nhau, trên giường có một cái gối màu xám đậm vô cùng bắt mắt.
Khóe mắt không ngừng quan sát không gian khác trong phòng ngủ chính, bà đem ánh mắt do dự ném về phía sau lưng Tạ Dịch Chi: Không nhìn ra trong này còn có đồ dùng nam tính khác, trên giường lại chỉ có một cái gối cùng bộ với ga giường. Chỉ dựa vào một cái gối đầu, bà hoàn toàn không nhìn ra được hai người đã đến bước nào.
Nhưng mà quả thật vừa rồi Tạ Dịch Chi đã ngủ ở gian phòng này, đây là chuyện không thể nghi ngờ, thậm chí còn vừa mới tỉnh lại.
"Bà nội Minh Liên." Hoàng Thu Thu vừa quay đầu đã nhìn thấy bà nội Minh Liên, hai mắt cong cong nở nụ cười.
"Thu Thu, chân đã tốt hơn chưa?" Bà nội Minh Liên nhìn Hoàng Thu Thu ngoan ngoãn khéo léo, không còn tâm tư suy nghĩ chuyện khác nữa.
"Tốt hơn rồi ạ." Hoàng Thu Thu được Tạ Dịch Chi ôm lên, đặt trên xe lăn bên cạnh, hai tay dài trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy bộ đồ ngủ của anh.
"Vừa rồi ta và ông nội Cốc đi mua đồ ăn, đợi lát nữa sẽ làm đồ ăn ngon cho cháu." Bà nội Minh Liên cười tủm tỉm nói, "Đợi lát nữa nấu canh xương cho cháu uống."
Hai người này ở cùng một chỗ ăn ý như vậy, bà nội Minh Liên có thể nhìn ra một chút manh mối từ trong động tác nhỏ của bọn họ.
Ngay từ đầu trước khi đến, bà không nghĩ đến chuyện hai người sẽ ở bên nhau, dù sao thoạt nhìn Tạ Dịch Chi là người lạnh lùng, đứa nhỏ Thu Thu lại quá thiếu thốn tình cảm.
Bây giờ có vẻ như ... Vậy mà hai người ở cùng một chỗ còn rất xứng đôi.
Bà nội Minh Liên không ở bên trong bao lâu, Hoàng Thu Thu đã được Tạ Dịch Chi đẩy ra, bà cũng không ở lại lâu, hưng phấn xông lên lôi kéo Cốc lão đi rửa rau.
Mọi người đều ở trong phòng bếp, trong lòng Tạ Dịch Chi thoáng thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng khách thay quần áo.
Đây cũng là lần đầu tiên anh thất thố như vậy trước mặt người khác, mặc một bộ đồ ngủ, tóc rối tung đi ra.
......
Bà nội Minh Liên nói muốn nấu đồ ăn ngon cho Hoàng Thu Thu, chờ rửa xong đồ ăn lại sững sờ tại chỗ.
Bên nước M rất kiêng kị chuyện khói dầu, chỉ cần một chút khói là chuông báo cháy đã tự động vang lên. Hiện tại nhìn thấy bồn rửa chén trước mặt, bà có chút sững sờ.
Tạ Dịch Chi xắn tay áo sơ mi lên, quen thuộc cầm lấy tạp dề treo bên cạnh mặc vào: "Để cháu."
Trong miệng Cốc lão còn nhai hoa quả vừa rồi Hoàng Thu Thu cắt miếng đưa tới, bị động tác lưu loát không biết đã bao lâu của Tạ Dịch Chi làm cho khiếp sợ.
Tay của đàn ông Cốc gia đều rất quý giá, một chút chuyện cũng không làm. Không phải là nhà bọn họ theo chủ nghĩa đàn ông, mà là cho dù bọn họ muốn làm, phụ nữ Cốc gia cũng không nỡ.
Cốc lão và bà nội Minh Liên ở bên cạnh nhìn Tạ Dịch Chi thuần thục cắt xong nguyên liệu, sau đó lại lưu loát nấu nướng.
"Cậu còn có thể nấu ăn?" Vẻ mặt Cốc lão phức tạp.
Thành thật mà nói, trong lòng Cốc lão cảm thấy Tạ Dịch Chi chính là loại người mười ngón tay không dính nước.
"Trước đây cháu có học qua một chút." Tạ Dịch Chi nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Anh đối xử nghiêm khắc đối với mọi người, đối với chính bản thân lại càng hà khắc hơn. Khoảng thời gian ở nước M không mời được bảo mẫu thích hợp, cho nên dứt khoát tự mình học tập, lười phiền toái tìm người.
Sau khi đồ ăn được đặt lên bàn, bà nội Minh Liên hoàn toàn thay đổi cái nhìn với Tạ Dịch Chi.
"Tay nghề này của cậu rất tốt nha." Cốc lão ăn đến mặt mày hớn hở, bỏ lỡ mũi tên lạnh mà bạn gì phóng tới.
......
Sau khi giành được chức quán quân trong giải đấu violin thế giới, danh tiếng của Hoàng Thu Thu vang dội, càng đừng nói đến việc cô còn có quan hệ với Tạ Dịch Chi, lại treo trên trang nhất lâu như vậy cùng Tần Khả.
Chân cô đã tốt hơn một chút, có thể chậm rãi đi được vài bước, vừa đi tới trường, dọc theo đường đi có rất nhiều bạn học vây quanh muốn chụp ảnh chung.
"Hướng gió chuyển thật nhanh." Daffa đứng ở ven đường nhìn thấy đám bạn cùng trường này thì nhịn không được mà trào phúng, kỳ thật lúc trước bọn họ có chút ngoài sáng trong tối xa lánh đối với Hoàng Thu Thu.
Nhưng ... Daffa thầm nghĩ trong lòng, ban đầu mình còn chưa nhìn thấy Hoàng Thu Thu, chỉ biết cô vừa đến liền chiếm cứ một danh ngạch giảng dạy của Parse, cũng không thoải mái lắm.
Parse là chiêu bài của Học viện Eastman, mỗi năm chỉ có mấy danh ngạch giảng dạy, đánh vỡ đầu cũng không nhất định có thể đi vào được.
Vốn dĩ năm nay có tin tức nói Daffa có thể sớm dành được danh ngạch của Parse, kết quả Hoàng Thu Thu vừa xuất hiện đã cướp mất danh ngạch này.
"Daffa, đã lâu không gặp." Quả thật Hoàng Thu Thu có cảm giác đã lâu không gặp người quen.
Trận đấu đã qua lâu, hơn nữa sau đó còn phải dưỡng thương.
"Cô rất lợi hại." Daffa lạnh nhạt nói, trên mặt bình tĩnh, "Nếu năm nay không phải là cô, nhất định Eastman không chiếm được quán quân."
Daffa vẫn luôn kiêu ngạo, so với bạn bè cùng trang lứa anh ta luôn là người xuất sắc nhất, nhưng nếu thật sự đến giải đấu thanh niên thế giới, thật đúng là không biết có thể đi được tới đâu.
"Sau này anh sẽ càng lợi hại hơn." Hoàng Thu Thu khẽ cười nói.
Hai người đi tới trước cửa tòa nhà giảng dạy liền tách ra, Hoàng Thu Thu không lên lớp học của Parse nữa.
Lúc trước vì muốn cho Hoàng Thu Thu có thể tham gia giải đấu một cách tốt nhất, viện trưởng đã cho Parse dừng lại các lớp học khác, chỉ cần dạy một mình cô.
Bây giờ trận đấu đã kết thúc, Parse phải dạy bù lại những lớp học đó.
Nhưng mà Hoàng Thu Thu vẫn có thể tham gia lớp học của mình, Parse đề nghị cô tham gia các khóa học cơ bản khác. Sau khi được sự đồng ý của Hoàng Thu Thu, học viện đã thay đổi chương trình giảng dạy cho cô.
Giải đấu violin thế giới không chỉ mang đến cho Hoàng Thu Thu sự nổi tiếng.
Nhiều dàn nhạc nhỏ đã ném cành ô liu về phía cô, hy vọng cô có thể gia nhập vào dàn nhạc của mình. Những dàn nhạc này tuy nhỏ, nhưng vẫn không thể khinh thường thực lực của mỗi một người trong dàn nhạc.
Nếu như để cho sinh viên của nhạc viện đi, chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng vui sướng.
Các dàn nhạc đỉnh cấp vẫn không có động tĩnh gì, bọn họ từng gặp không ít người có thiên phú nổi bật, mặc dù mấy năm nay trong giới âm nhạc có hạt giống tốt gì, những dàn nhạc của bọn họ vẫn có thể chống đỡ được.
Mặc dù không vội vàng, nhưng vẫn phải ngồi chờ hành động của Hoàng Thu Thu.
......
Sau khi sức nóng trên mạng tiếp tục lan truyền, chuyện của Tần Khả vẫn chưa kết thúc.
Tần Chấn Khôn không gọi được điện thoại cho Tạ Dịch Chi, lập tức bay tới nước M.
Chỗ ở của Tạ Dịch Chi ở nước M không phải bí mật, ông ta dẫn Tần Khả đi thẳng đến căn hộ.
Tần Sóc nhận được tin tức thì vội vàng gọi điện thoại, nhưng không liên lạc được. Anh ta sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng cùng Tần Chấn Khôn đi tới.
"Nếu như năm đó không có ta, Tạ Dịch Chi có thể đi tới ngày hôm nay sao?" Tần Chấn Khôn ngồi trên xe Tần Sóc, càng nói càng hăng.
Tần Sóc nhìn xuyên qua gương chiếu hậu thấy chú họ đỏ mặt, trong lòng có chút hít thở không thông. Quả thật khi còn trẻ người chú họ này có chút tài năng, đáng tiếc đạo đức không tốt.
Không nói đến chuyện trước kia vô cớ náo loạn cùng Cốc gia, phía sau còn có chuyện của Tạ Dịch Chi.
Cho dù lúc trước Tạ Dịch Chi đi theo lão sư nào, cũng đều có thể đi tới bước này.
Về sau chẳng những người chú của anh ta không có trợ giúp Tạ Dịch Chi, ngược lại còn không ngừng liên lụy anh, thậm chí bôi nhọ anh.
Ba người tự nhiên nhào vào khoảng không, mấy ngày nay Tạ Dịch Chi vẫn ở căn hộ của Hoàng Thu Thu để chăm sóc cô, chưa từng trở về bên này.
"Cậu gọi điện thoại hỏi một chút, xem nó đang ở đâu." Tần Chấn Khôn bày ra dáng vẻ trưởng bối, muốn Tần Sóc liên lạc với Tạ Dịch Chi.
"Chú, vốn dĩ việc này là do Tần Khả không đúng, không phải chú mang theo em ấy đi nói lời xin lỗi là được sao?" Tần Sóc có chút nhịn không được, anh ta không chơi violin, cũng không lăn lộn ở trong nước. Thật sự không muốn nghe lời cha mẹ mình nữa, phải ngoan ngoãn phục tùng người chú này.
"Tiểu Khả không đúng thì thế nào? Tình cảm của hai đứa nó nhiều năm như vậy, vậy mà còn không bằng một người xa lạ?" Trong lòng Tần Chấn Khôn đã xác định tương lai Tạ Dịch Chi và Tần Khả sẽ kết hôn.
Tần Khả làm sai chút chuyện là việc rất bình thường, phụ nữ mà, ai chẳng như vậy. Hơn nữa ba vợ tương lai như ông ta nghiêm khắc một chút thì thế nào?
"Thu Thu không phải là người xa lạ." Tần Sóc quay đầu lại, lười nghe vị chú họ này tự tưởng tượng, "Cô ấy là người Dịch Chi nâng niu trong lòng bàn tay."
"Cậu đang nói cái gì vậy? Nhắc lại lần nữa." Tần Chấn Khôn bất ngờ nghe được những lời như vậy từ trong miệng cháu trai.
Tần Sóc bĩu môi, đang muốn tiếp tục nói rõ ràng, điện thoại di động gọi tới.
—— Dịch Chi.
Hai chữ trên màn hình bị Tần Chấn Khôn ngồi bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, ông ta đoạt lấy điện thoại di động, ấn nút kết nối.
"Cậu đang ở chỗ nào, thầy trò chúng ta nói chuyện một chút." Sự kiêu ngạo khắc nghiệt của Tần Chấn Khôn hiển lộ qua đầu dây bên kia điện thoại.
Tạ Dịch Chi ngồi trong quán cà phê, không chút bất ngờ khi nghe được giọng nói của Tần Chấn Khôn, anh lạnh lùng chọc thủng nói: "Tôi nhớ ngài đã cắt đứt quan hệ thầy trò với tôi."
Tần Chấn Khôn sửng sốt, trong lòng cũng có chút không có tư vị, vốn dĩ ông ta không muốn cắt đứt quan hệ với Tạ Dịch Chi.
Mấy năm nay dựa vào thanh danh thầy của Tạ Dịch Chi, Tần Chấn Khôn nếm được không ít vị ngọt.
"Quán cà phê số 2 đại lộ Hilling, có chuyện gì thì nói rõ một lần." Tạ Dịch Chi rũ mắt nhìn một đống văn kiện đã chuẩn bị trước mặt, lạnh nhạt nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");