Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 75




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đầu gối dần dần lành lại, miễn là các động tác không quá lớn, Hoàng Thu Thu vẫn có thể di chuyển một chút, không cần phải ngồi trên ghế cả ngày.   

Tạ Dịch Chi sợ cô buồn bực, dù sao cũng phải ở bên cô, có đôi khi sẽ cầm quyển sách đọc cho cô nghe.   

Avida tới cửa tặng quần áo bị phương thức chăm trẻ con này của Tạ Dịch Chi làm cho kinh ngạc, nửa ngày không nói ra lời.   

"Rất ít người có thể mặc được chiếc váy này." Avida lấy chiếc váy dài màu vàng mà Hoàng Thu Thu ghét bỏ quá nhiều dây đeo ra, ánh mắt khiếp sợ rơi vào trên người Tạ Dịch Chi còn chưa thu hồi lại, trong lúc nói chuyện với Hoàng Thu Thu vẫn liếc anh như cũ, "Đặt ở chỗ tôi thì quá lãng phí."

Phần eo của chiếc váy này được làm quá nhỏ, lại được tùy chỉnh hoàn toàn thủ công, muốn sửa cũng không dễ sửa. Vừa vặn lúc trước Hoàng Thu Thu thử rất thích hợp, Avida liền cầm tới muốn đưa cho cô.  

Hoàng Thu Thu không chịu nổi ý tốt của người khác nhất, gần như không có từ chối liền nhận lấy. Hơn nữa tình huống hiện giờ khác với lúc trước khi thử quần áo, Tạ Dịch Chi có thể thuận lý thành chương giúp cô thắt dây lưng.   

Kỳ thật chẳng qua tặng quần áo chỉ là cái cớ, chủ yếu là Avida muốn đến xem tình huống của Hoàng Thu Thu, có đôi khi dư luận trên mạng làm cho người ta đặc biệt khó chịu.   

Tạ Dịch Chi đứng dậy đưa anh ta ra ngoài, Avida nắm lấy cơ hội hỏi tình huống gần đây của Hoàng Thu Thu như thế nào.   

"Vết thương sắp khỏi rồi." Tạ Dịch Chi đứng trước cửa thản nhiên nói, "Những chuyện kia sẽ có kết quả, không cần phải quan tâm.

Avida nhìn người đàn ông trước mặt không khác nhiều so với năm đó, cảm thấy anh không thay đổi, nhưng đồng thời lại cho rằng anh đã thay đổi.  

Trước khi đi, Avida nhìn về phía căn hộ một cái, căn phòng vốn trống rỗng thậm chí có chút đơn sơ, hiện giờ có thêm rất nhiều đồ vật, hoàn toàn lộ ra thuộc tính lãnh địa của đàn ông.

Bởi vì chân bị thương, Hoàng Thu Thu ngồi trên ghế ngoài ban công, tay gõ vào lan can ban công, phát ra âm thanh có tiết tấu. Dường như cảm thấy rất thú vị, bên môi cô nổi lên nụ cười nhàn nhạt.   

Tạ Dịch Chi tiễn Avida đi, xoay người lại nhìn thấy cô làm ra chuyện ấu trĩ như vậy, đáy mắt cũng mềm nhũn xuống.   

"Còn muốn nghe sao?" Tạ Dịch Chi tới gần, một lần nữa cầm lấy sách nói.   

Hoàng Thu Thu lắc đầu: "Không cần ... Nghe cái này buồn ngủ."

Vốn dĩ cô thích giọng nói của Tạ Dịch Chi nhất, có thể bởi vì ánh mặt trời mỏng manh trên ban công chiếu vào người, Hoàng Thu Thu ngồi trên xe lăn có chút buồn ngủ.   

Vừa rồi nếu như không phải Avida tới, cô đã ngủ thiếp đi từ sớm.   

"Vậy thì ngủ một lát." Tạ Dịch Chi buông sách xuống, ngồi trước mặt Hoàng Thu Thu, nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi xuống má ra phía sau tai, "Buổi tối ngủ không ngon, ban ngày ngủ bù."

Có lẽ vết thương đang khép lại, mấy đêm nay Hoàng Thu Thu luôn cảm thấy đầu gối ngứa ngáy, nhịn không được muốn đưa tay gãi. Nếu như không phải Tạ Dịch Chi phát hiện sớm, thuốc buộc trên đầu gối cô đã sớm tan.   

"Là anh khiến em không thể ngủ ngon." Nhắc tới chuyện này, trong lòng Hoàng Thu Thu cảm thấy ấm ức dâng trào. Tạ Dịch Chi luôn đè tay cô, khi đó cô đều ngủ thiếp đi.   

"Không đè em, băng gạc sẽ bị em làm rớt hết." Tạ Dịch Chi nắm tay Hoàng Thu Thu, v.uốt ve đầu ngón tay cô bất đắc dĩ nói.   

Tối hôm đó vừa vặn đã xử lý xong chuyện, muốn đi vào nhìn thoáng qua, lại phát hiện cô nhắm mắt lại, đưa tay cố gắng kéo băng trên đầu gối mình.   

Hoàng Thu Thu cúi đầu không nói lời nào, kỳ thật trong lòng cảm thấy có chút ngượng ngùng.   

Theo động tác của Tạ Dịch Chi, mười ngón tay hai người dần dần quấn lấy nhau, ánh mặt trời buổi chiều chiếu lên hai người, mang theo chút màu vàng, từng hơi thở ái muội không ngừng gia tăng.   

Tạ Dịch Chi ngồi cao hơn Hoàng Thu Thu, hơn nữa có ưu thế chiều cao, gần như chỉ cần hơi cúi đầu là có thể hôn đến đôi môi mềm mại nhẵn nhụi. Anh đã từng nếm qua, biết được hương vị này tốt như thế nào.   

Thời điểm Tạ Dịch Chi không ngừng tới gần, lông mi Hoàng Thu Thu run rẩy dữ dội, mặt lại hơi cong lên, hai mắt khép hờ.   

"Ù ——" điện thoại di động đặt bên cạnh cuốn sách đột nhiên rung lên.   

Hoàng Thu Thu 'bừng tỉnh' lại, quay đầu lại: "Điện thoại di động vang."   

"Ừm." Tạ Dịch Chi đáp một tiếng, không có xoay người cầm lấy điện thoại di động, mà là giơ tay nắm cằm Hoàng Thu Thu, trực tiếp hôn lên.  

Điện thoại di động vẫn rung lên như trước, hai tay Hoàng Thu Thu chống lên lồng ngực Tạ Dịch Chi, muốn anh rời đi.   

Tạ Dịch Chi chậm rãi buông Hoàng Thu Thu ra, lúc này mới duỗi tay ra cầm di động tới.   

"Là Cốc lão." Tạ Dịch Chi đưa điện thoại di động cho cô.   

Giống như bị phụ huynh bắt được, khuôn mặt Hoàng Thu Thu đỏ bừng, vội vàng nhận điện thoại.   

"Thu Thu, chúng ta đến nước M thăm cháu." Vừa kết nối, Cốc lão liền ném ra một quả bom nặng.

"Ông nội Cốc ngài..." Hoàng Thu Thu không khỏi có chút sốt ruột, lão nhân gia không xa vạn dặm đến thăm cô, làm thế nào cũng không từ chối được, "Cháu có thể về nước, mọi người không cần tới đây."

Cốc lão gia tử kiên trì nói: "Không phải chân cháu bị thương sao? Cứ dưỡng thương, ngồi chờ chúng ta đi qua đó."

Cốc lão gia tử là người hiện đại, thường xuyên lên mạng. Hoàng Thu Thu vừa xảy ra chuyện ông liền biết, vốn dĩ định lập tức đi qua. Đáng tiếc visa đã hết hạn, phải làm lại, cho nên mới mất một thời gian chờ đợi.   

Trong lúc đó ông cũng muốn gọi điện thoại, nhưng lại sợ đứa nhỏ này không cho bọn họ đi qua, dứt khoát tìm hiểu từ chỗ Tạ Dịch Chi.   

Không phải nói hai người bọn họ có quan hệ gì sao, Cốc lão gia tử sai bảo Tạ Dịch Chi, sai đến hợp tình hợp lý.   

Hoàng Thu Thu nhíu mày: "Vết thương của cháu đã sắp khỏi rồi, mọi người không cần tới đây đâu ạ."   

Cho dù là người trẻ tuổi như bọn học bay từ Trung Quốc đến nước M, cũng có chút không chịu nổi, hơn nữa lão gia tử đã lớn tuổi như vậy.   

"Thu Thu, không nói với cháu nữa, ta và bà nội Minh Liên của cháu sắp lên máy bay rồi." Cốc lão gia tử trực tiếp nói, làm sao ông có thể không nghĩ tới chuyện Hoàng Thu Thu không muốn bọn họ đi qua, cho nên trước khi lên máy bay mới gọi điện thoại nói cho cô.   

Nghe điện thoại đã cúp máy, Hoàng Thu Thu ngồi trên xe lăn có vẻ nóng nảy.   

"Cốc lão sẽ không có việc gì." Tạ Dịch Chi ở bên cạnh nghe đại khái, đẩy người đi vào phòng khách, "Em dưỡng thương cho tốt, đến lúc đó bọn họ nhìn thấy em cũng sẽ không quá lo lắng."

"Dịch Chi, ông nội Cốc và bà nội Minh Liên đến, chúng ta cùng nhau đi đón có được không?" Hoàng Thu Thu vẫn nhịn không được lo lắng hỏi.   

"Được." Tạ Dịch Chi không chút do dự đã đồng ý, cô nguyện ý nhờ anh, chứng tỏ đã xem anh như người một nhà.

......   

Sáng hôm Cốc lão đến nơi, vừa lúc Tần Khả nhận được thông báo đến tòa án.   

Tạ Dịch Chi cũng không nghĩ tới nhanh như vậy mà công ty đã có thể thu thập toàn bộ tin tức, bắt đầu khởi kiện.   

Sau khi chở Hoàng Thu Thu đến sân bay đón Cốc lão gia tử và bà nội Minh Liên, bọn họ cần phải nhanh chóng chạy tới tòa án.

Mặc dù hai lão nhân gia đã ngồi trên máy bay trong mười giờ, nhưng tinh thần không tệ, nhìn qua vẫn rất tốt.   

"Ông nội Cốc, bà nội Minh Liên." Hoàng Thu Thu nhìn hai vị lão nhân tóc bạc đang cười tủm tỉm nhìn mình, trong lòng cảm động.   

Cô mất đi cha mẹ khi còn nhỏ, người thân lại không đáng tin cậy, nhưng không ngờ vẫn còn có thể gặp được người đối xử tốt với mình như vậy.

"Thu Thu, chân của cháu còn chưa tốt sao đã chạy tới đây?" Cốc lão gia tử nói với Hoàng Thu Thu, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Tạ Dịch Chi.   

"Ông nội Cốc, là do cháu muốn tới, hơn nữa lát nữa bọn cháu còn phải đi đến một chỗ." Hoàng Thu Thu vội vàng giải thích, tay lặng lẽ kéo ống tay áo Tạ Dịch Chi, ý đồ an ủi anh.   

Làm sao chút động tác nhỏ này có thể thoát khỏi ánh mắt của hai vị lão nhân, trong lòng bà nội Minh Liên đánh giá lại Tạ Dịch Chi một phen.   

Trước kia giữa bọn họ không có quan hệ gì, bà nội Minh Liên hoàn toàn ôm nguyên tắc đối đãi thân thiện với người khác.   

Hiện giờ Tạ Dịch Chi muốn ở cùng một chỗ với Hoàng Thu Thu, bà lại muốn xuất ra một thái độ khác.   

Nhưng mà khi nhìn thấy Tạ Dịch Chi không dấu vết cầm lấy bàn tay của Hoàng Thu Thu, bà vẫn hơi đem ánh mắt nhìn kỹ đặt xuống một chút.   

......   

Trước cửa toà án có rất nhiều phương tiện truyền thông, Hoàng Thu Thu vừa xuống xe, đèn flash liền giống như không cần tiền mà chụp điên cuồng.   

Cốc lão gia tử và bà nội Minh Liên cũng cùng nhau xuống xe. Ban đầu Tạ Dịch Chi tính toán dẫn hai vị lão nhân gia đi nghỉ ngơi, anh và Hoàng Thu Thu chạy đến tòa án.   

Kết quả hai vị lão nhân gia không muốn, vừa nghe nói Hoàng Thu Thu muốn đến tòa án kiện Tần Khả, lập tức muốn đi theo tới.   

Vì có thể chải vuốt rõ ràng toàn bộ mọi chuyện, Tạ Dịch Chi đặc biệt tìm đến phóng viên thực tập kia, muốn anh ta tới đây quay phim, phỏng vấn.   

Đêm hôm trước Tần Khả bị triệu tập lại gọi điện thoại cho ba mình một lần nữa, bảo ông ta đi thuyết phục Tạ Dịch Chi.   

Tần Chấn Khôn cũng không nghĩ tới chỉ vì một chút chuyện như vậy, mà Tạ Dịch Chi thật sự muốn kiện Tần Khả.  

Cho nên không để ý đến chênh lệch thời gian giữa đối phương với mình, nửa đêm đã gọi điện thoại qua.   

Vừa lúc nửa đêm Tạ Dịch Chi đang chăm sóc cho Hoàng Thu Thu, ra ngoài nhận điện thoại.   

"Dịch Chi, lần này cậu làm quá mức." Tần Chấn Khôn chưa nói được hai câu, lại bắt đầu lấy ra bộ dáng làm thầy để dạy Tạ Dịch Chi. "Cậu và Khả Nhi cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ còn không biết con bé như thế nào? Nhất định phải xé rách mặt mũi."

"Tôi không biết." Tạ Dịch Chi thức đến nửa đêm, bản thân thấy Hoàng Thu Thu nghỉ ngơi không tốt liền đau lòng. Hiện tại lại nghe được những lời như vậy từ trong miệng Tần Chấn Khôn, anh có chút tức giận.

"Cho dù Khả Nhi làm không đúng, vậy cậu có thể bí mật dạy dỗ nó, nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?" Tần Chấn Khôn càng nói càng cảm thấy Tạ Dịch Chi quá đáng, "Con bé là một cô gái, thật vất vả mới đi được đến bước này, một bản án này của cậu, trực tiếp hủy hoại nỗ lực mười mấy năm của Khả Nhi nhà chúng tôi."

"Nếu cô ta lo lắng thì đã không làm ra loại chuyện này." Tạ Dịch Chi không muốn nói nhiều lời với Tần Chấn Khôn, năm đó anh đã nhìn ra ông ta ích kỷ như thế nào.   

Bị cự tuyệt trực tiếp như vậy, Tần Chấn Khôn không nhịn được, dậm chân nói muốn giải trừ quan hệ thầy trò với Tạ Dịch Chi.   

Tạ Dịch Chi chỉ thản nhiên nói được, sau đó cúp điện thoại, chọc cho Tần Chấn Khôn ở đầu dây bên kia tức gần chết.   

Không khuyên được Tạ Dịch Chi, cuối cùng Tần Khả chỉ có thể tới hầu tòa.   

Nhóm phương tiện truyền thông giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, khiêng máy quay nhắm ngay vào bọn họ, điên cuồng chụp ảnh.   

Tần Khả khoan than đến muộn, nhưng vẫn không thoát khỏi tầm mắt của truyền thông. Lúc trước cô ta âm thầm mua thủy quân cho mình, đến bây giờ triệt để bị vả ngược lại.   

Tần Khả dùng một chiếc mũ lưỡi trai che mặt mình, giống như nhà có tang chạy vào tòa án, ý đồ tránh né máy quay.   

"Không cần quá lo lắng, bọn họ chỉ có một video, chúng ta hoàn toàn có thể giải thích hình ảnh đụng người trong camera là do sai vị trí." Luật sư của Tần Khả đứng ở bên cạnh, phân tích từng vấn đề một.   

Bọn họ không biết chính là hành động của Tần Khả trên mạng, bao gồm cả chuyện mua thủy quân, sớm đã bị sờ đến rõ ràng.   

"Đứa nhỏ kia lớn lên khá xinh đẹp." Bà nội Minh Liên ngồi ở khán phòng nghe thẩm vấn nhìn Tần Khả nói, "Làm sao lại làm ra loại chuyện này?" 

"...... Người của Tần gia." Cốc lão lạnh lùng nói, có ý chỉ, "Coi như Tạ Dịch Chi tỉnh ngộ nhanh, bằng không về sau sẽ có khởi sắc khác."  

......   

Phiên tòa chính thức vô cùng nghiêm túc, có mấy lần thiếu chút nữa Tần Khả đã không kiên trì được.

Chỉ là luật sư mà cô ta mời có chút bản lĩnh, cứng rắn kéo dài thật lâu.   

Đáng tiếc công ty luật mà Tạ Dịch Chi tìm không phải người ăn chay, tranh luận mấy phen, sắc mặt Tần Khả tái nhợt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.