Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 67




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau vòng đấu loại, Hoàng Thu Thu được toàn thể thầy trò học viện Eastman chào đón nồng nhiệt. Bởi vì cô giúp Eastman áp đảo Drey một đầu.   

Mặc dù trận đấu phía sau phần thắng của đội đỏ không cao, nhưng dù sao cũng thắng được một lần.  

Sau khi vòng đấu loại kết thúc, ba ngày sau sẽ tiến hành thi đấu tổ đội, nhất định người nổi tiếng nhất trong thời gian này là Hoàng Thu Thu.   

Không liên quan đến điểm số cao đầu tiên của cô, cũng không liên quan đến việc cô áp chế sinh viên học viện Drey, đơn thuần bởi vì Tạ Dịch Chi đứng bên cạnh cô khi vào sân.   

Các diễn đàn internet lớn đều nghị luận sôi nổi, bình luận tăng vọt.   

【Quả nhiên thiên tài chỉ chơi với thiên tài sao? 】

【Thoạt nhìn hai người này ... Là một đôi sao? 】

【Lầu trên nói bậy, người Tạ Dịch Chi thích là Tần Khả. Tôi nghe nói Tạ là nửa sư phụ của Hoàng, hẳn chỉ là thầy trò 】

【Ha ha, sư phụ cậu sẽ ôm eo cậu sao? jpg.jpg】   

......   

Cốc lão ở Trung Quốc xa xôi nhìn thấy những lời này, lại kết hợp các loại hình ảnh phía dưới, sắc mặt ngưng trọng.

"Có phải tiểu tử Tạ Dịch Chi kia coi trọng Thu Thu nhà chúng ta hay không? Khó trách lúc trước đột nhiên chú ý đến Thu Thu như vậy." Cốc lão từ trên lầu đi xuống, lập tức hỏi con trai mình.

"...... Cái gì?" Trong miệng Cốc Thành Kính còn đang ăn bánh do vợ đút, vội vội vàng vàng nuốt xuống, "Ba, ba đây là đang nói cái gì vậy."

"Con chỉ cần trả lời có đúng hay không, có phải khi đường ở Hoa Hằng, tiểu tử kia thường xuyên quấn lấy Thu Thu nhà chúng ta không?" Lửa giận của Cốc lão đang ngút trời, ông vừa nghĩ đến việc Tạ Dịch Chi ngấp nghé cháu gái nuôi mà mình nhận định, trong lòng tràn đầy khó chịu, vậy mà lúc trước ông còn tận tâm tận lực giúp anh tìm điểm đột phá bình cảnh.   

"Không có ... Đi?" Từ trước đến nay Cốc Thành Kính luôn sợ lão gia tử, cẩn thận dịch sang bên cạnh, "Cậu ta quản dàn nhạc Phong Diệp, con quản dàn nhạc Tố Trúc, bình thường cũng chưa từng qua lại."

Cốc lão gia tử giận dữ hừ một tiếng: "Đó là không qua lại với con! Nếu như không phải thân thiết với Thu Thu, làm sao lại biết được nhiều chuyện của con bé như vậy?"   

Cốc Thành Kính cẩn thận ngẫm lại, phát hiện hình như thật đúng là có chuyện như vậy. Nhiều lần đều là Tạ Dịch Chi tới nói cho ông biết Thu Thu gặp phải chuyện gì.   

"Ba, đứa bé Tiểu Tạ kia cũng rất tốt, nếu như Thu Thu ở cùng một chỗ với cậu ấy, cũng sẽ không quá kém." Tô Lị ở bên cạnh nghe một lỗ tai, cảm quan của bà đối với Tạ Dịch Chi không tồi, "Là một đứa trẻ biết thương người."

Mặc dù Cốc lão gia tử hung thần ác sát với con trai mình, nhưng đối mặt với con dâu vẫn ôn hòa.   

"Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng đạo mạo của cậu ta là lại mất hứng." Cốc lão gia tử đem hình ảnh trên điện thoại di động đưa cho hai người xem, "Hai đứa nhìn một chút, quả thật là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường vừa nhìn đã biết."

Tô Lị nhìn qua, khuôn mặt nở nụ cười, hai người bọn họ xứng đôi như vậy, không ở cùng một chỗ thì thật đáng tiếc, hơn nữa ánh mắt Tiểu Tạ nhìn Thu Thu rất cưng chiều.   

Người ngoài cuộc như bà nhìn vào mà cũng đỏ mặt.  

"Ba, ba gửi bức ảnh này cho con." Tô Lị cười nói, "Con cho mẹ xem một chút."

"Còn có vài tấm nữa, phía trên còn có một đoạn video." Cốc lão cho rằng Tô Lị muốn cùng bạn già của mình thảo luận về "tội ác" của Tạ Dịch Chi, lẩm bẩm nói, đem hình ảnh cùng video vừa rồi gửi cho Tô Lị.   

Tô Lị vừa nhận được liền đi tìm mẹ chồng, hai người phụ nữ nhìn hình ảnh và video phía trên, thỉnh thoảng phát ra một trận cười vui vẻ, không có dấu hiệu tức giận một chút nào.   

Hai người đàn ông ngồi xuống ăn cơm, không có một chút tư vị.   

"Ba, có phải ba gửi nhầm ảnh không?" Cốc Thành Kính có chút ghen tị, Tô Lị còn chưa từng cười với ông như vậy, giống như thiếu nữ mười tám tuổi hoài xuân.   

"Đúng mà." Cốc lão gia tử đem điện thoại di động đưa cho Cốc Thành kính xem.   

Giờ phút này bầu không khí giữa hai người bị nhầm lẫn là một đôi vô cùng phức tạp.   

Sau khi trận đấu kết thúc, Hoàng Thu Thu mơ mơ màng màng ngủ một đêm, ngày hôm sau khi tỉnh lại vẫn không thấy Tạ Dịch Chi, cho rằng anh đã trở về.   

Trước kia cô từng đưa cho Tạ Dịch Chi một chiếc chìa khóa của căn hộ, đề phòng anh phải đứng chờ bên ngoài.   

Sau khi rửa mặt đi ra, Hoàng Thu Thu lau tóc, muốn đi đổi đĩa nhạc, lại phát hiện người đàn ông đang ngồi trên sô pha xem cuốn sổ ghi chép nhạc của cô.   

"Lau khô tóc." Tạ Dịch Chi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó trầm giọng nói, "Ba ngày sau sẽ thi đấu, sinh bệnh thì làm sao bây giờ?"

"..... Em đang lau." Hoàng Thu Thu nhỏ giọng phản bác, tay lại lặng lẽ cầm lấy khăn mặt mới buông xuống.   

Tạ Dịch Chi nhìn thấy rõ ràng động tác nhỏ của cô, trong lòng thở dài, đứng lên kéo người lại.   

Anh nhận lấy khăn mặt trong tay Hoàng Thu Thu, muốn lau cho cô.   

"Em có thể tự mình lau." Hoàng Thu Thu xoay người, không hiểu sao lại cảm thấy nguy hiểm.  

Tay Tạ Dịch dừng lại, nắm cằm cô, xoay người cô hướng về phía anh.   

"Luôn không biết tự chăm sóc bản thân, nhất định phải để anh quan tâm mới được." Hai mắt Tạ Dịch Chi thâm thúy không thể nhìn thấy được, "Thích làm nũng như vậy?"

"Cái, cái gì?" Hoàng Thu Thu dựa lưng lên sườn sô pha, bị ép ngửa đầu nhìn Tạ Dịch Chi, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ cùng luống cuống, "Em không có ... Làm nũng."

Tạ Dịch Chi còn đang tự mình nói: "Không sao, em thích anh, làm nũng cũng là chuyện bình thường." 

"Không..." Hoàng Thu Thu hoài nghi mình nằm mơ còn chưa tỉnh lại, còn muốn phản bác.

"Ưm..."  

Đột nhiên người đàn ông cúi đầu nhẹ nhàng hôn cánh môi cô, toàn thân Hoàng Thu Thu cứng ngắc, hai tay đặt lên lồng ng.ực anh, lại bị nhiệt độ cơ thể nóng bỏng chạm đến, làm thế nào cũng không dùng lực được.

Ngực Tạ Dịch Chi nhảy cực nhanh, suy nghĩ cưỡng chế trấn định, nhận thấy người trong ngực mềm nhũn xuống, bắt đầu công thành đoạt đất. Nhẹ nhàng ngậm cánh môi, tỉ mỉ gặm nhấm. Rất nhanh người trong ngực đã chịu không nổi mà mở môi ra, để cho anh đi vào.   

Một tay Tạ Dịch Chi vòng quanh eo Hoàng Thu Thu, một tay nâng mặt cô, ôm lấy đầu lưỡi ngọt ngào, chậm rãi nhấm nháp.   

Đàn ông trời sinh luôn nhanh nhẹn với những việc này, chỉ cần va chạm vài lần, liền có thể đem quyền chủ động nắm trong tay mình, một lát sau, người trong ngực đã mềm nhũn như một vũng nước.  

Thời điểm buông ra, gương mặt trắng nõn của Hoàng Thu Thu đã đỏ lên, hai mắt thất thần, không còn sức mà túm lấy quần áo ở ngực Tạ Dịch Chi.   

Tạ Dịch Chi tràn đầy thương tiếc thâm tình, không có chỗ ph.át ti.ết, cánh tay ôm cô không khỏi dùng chút lực.   

Anh nhìn người trong ngực, nhịn không được lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn.   

"Tiểu Tước Nhi..." Tạ Dịch Chi ôm Hoàng Thu Thu ách giọng nói, nếu như giờ phút này Hoàng Thu Thu có thể tỉnh táo quan sát, liền có thể phát hiện sâu trong đáy mắt người đàn ông là khẩn trương cùng thấp thỏm.   

"...... Anh." Hoàng Thu Thu rùng mình đẩy Tạ Dịch Chi ra, cảm thấy không được tự nhiên mím môi lại, giơ tay che môi mình. Không biết nhớ tới cái gì, khóe mắt lập tức phiếm hồng.   

Tạ Dịch Chi đem khẩn trương che dấu ở chỗ sâu nhất, cả người nhìn vẫn bình tĩnh như thường ngày: "Là em tỏ tình với anh trước."   

Hoàng Thu Thu ngước mắt ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông đối diện.   

Tạ Dịch Chi trấn định lấy ra đoạn ghi âm đã chỉnh sửa xong, ấn nút phát lại, đầu tiên bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Em thích anh sao?"   

"...... Ừm." Câu tiếp theo là giọng nói mà Hoàng Thu Thu không thể quen thuộc hơn, còn mang theo sự ỷ lại mà cô không phát giác ra, cô chưa bao giờ biết giọng mình lại có thể mềm mại như vậy.   

Hoàng Thu Thu nhìn chằm chằm điện thoại di động, giống như nhìn chằm chằm vào quái vật gì đó.  

"Em thích anh." Tạ Dịch Chi lắc lắc điện thoại di động: "Vừa lúc anh cũng thích..."   

Lời còn chưa dứt, Tạ Dịch Chi liền luống cuống tay chân.   

Hoàng Thu Thu quay đầu, yên lặng rơi nước mắt.   

Vốn nghĩ cô quá mức chậm chạp, dù sao cũng phải đẩy mới đi. Cho nên Tạ Dịch Chi mới sử dụng loại phương pháp này.   

Bây giờ nhìn thấy cô rơi nước mắt, đột nhiên Tạ Dịch Chi hối hận. Mặc dù không thể áp chế được tình cảm sắp tràn ra ngoài, nhưng cũng không thể đi bức bách cô.  

"Là anh không tốt, thật xin lỗi." Tạ Dịch Chi tới gần cô, thấp giọng dỗ dành, thử giúp cô lau nước mắt, nhưng lại sợ bị cự tuyệt.   

Hoàng Thu Thu không cự tuyệt sự tới gần của anh, chỉ cúi đầu im lặng rơi nước mắt, khiến Tạ Dịch Chi càng đau lòng.   

"Thật xin lỗi, Thu Thu, anh …" Tạ Dịch Chi ném điện thoại ra ngoài, muốn nói bản ghi âm là giả, anh lừa cô.   

"...... Em thích anh." Hoàng Thu Thu bật khóc nhỏ giọng nói.   

Căn phòng đột nhiên chìm trong im lặng.   

Hoàng Thu Thu mang theo nước mắt mơ hồ nhìn về phía người đàn ông, trên mặt nghi hoặc. Suy nghĩ một chút, cuối cùng cô quyết định nói ra suy nghĩ của lòng mình.   

"Em ghét Tần Khả kia, em cố ý dựa vào anh trong hậu trường, chính là thích anh." Hoàng Thu Thu càng nói càng ủy khuất, nước mắt càng rơi càng lợi hại, lại không phát hiện vẻ mặt của người đàn ông.   

"Thu Thu." Tạ Dịch Chi thấp giọng hô một tiếng.   

Hoàng Thu Thu cho rằng anh không muốn nghe nữa, mím môi uất ức nhìn về phía anh.   

Đột nhiên, trên môi truyền đến hơi thở ấm áp.   

Lại bị hôn!   

Hoàng Thu Thu hoảng hốt nhắm mắt lại, nước mắt vốn còn treo ở khóe mắt lập tức rơi xuống.

Cô nghẹn ngào khóc, bị người đàn ông thừa dịp mà cường ngạnh cạy mở cánh môi, thoải mái nếm thử môi lưỡi mềm mại ngọt ngào.   

Lúc này đây Tạ Dịch Chi hoàn toàn không có áp chế tình cảm của mình, muốn phát tiết tất cả tình cảm không áp chế được ra ngoài.   

"Ưm..."  

Xúc giác môi răng gắn bó vào nhau quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến mức căn bản Tạ Dịch Chi luyến tiếc buông người ra.   

Hoàng Thu Thu xụi lơ trong lòng người đàn ông, tay chân không dùng được sức, trong đầu là một mảnh lộn xộn.   

Tạ Dịch Chi lại cảm thấy mỹ mãn ôm người mà anh đã suy nghĩ từ lâu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vết nước trên môi người trong ngực, kéo khăn mặt rơi xuống sô pha, tỉ mỉ giúp cô lau tóc.   

"Em không dựa vào anh thì muốn dựa vào ai?" Ngón tay thon dài của Tạ Dịch Chi xuyên qua sợi tóc mềm mại của cô, "Anh và Tần Khả, có thể trước đây đã từng qua lại."

Hoàng Thu Thu nghe câu phía trước thì không có phản ứng gì, đến câu sau, bỗng nhiên liên tưởng đến việc Tạ Dịch Chi cũng hôn Tần Khả như vậy, lồng ng.ực chua xót.   

Ánh mắt cô đỏ hồng nhìn Tạ Dịch Chi, mắt thấy lại muốn rơi nước mắt.   

"Nhưng không có làm gì hết." Tạ Dịch Chi nâng mặt cô, ôn nhu nói, "Ngay cả nắm tay cũng chưa từng nắm."

"Anh còn muốn nắm tay cô ta sao?" Hoàng Thu Thu nói ra những lời tràn ngập chua xót mà ngay cả chính mình cũng không tưởng tượng được.  

Dường như Tạ Dịch Chi rất sung sướng, lắc đầu nói: "Chỉ muốn nắm tay em."   

Hoàng Thu Thu không rõ ý tứ nhỏ giọng hừ một tiếng, tựa vào lồng ng.ực anh, cuộn tròn ngón tay mình chơi đùa, làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy.   

Tạ Dịch Chi không thèm để ý, ôn nhu lau tóc của cô.  

"Thu Thu, chúng ta phải yêu đương." Tạ Dịch Chi giả vờ tùy ý nói, "Em đã hôn anh rồi, không thể không chịu trách nhiệm."

Hoàng Thu Thu khiếp sợ nhìn về phía người đàn ông, chưa từng nghĩ tới anh lại có thể nói ra lời vô lại như vậy.   

"Rõ ràng là anh..." Hoàng Thu Thu không nói nên những lời sau.   

"Đúng, anh bị em hôn." Tạ Dịch Chi bất chấp một lần, đem hình tượng của mình hủy đi, dứt khoát hủy sạch không còn một mảnh.   

Miễn là có được người trong lòng.   

Sáng sớm, chẳng những bị hôn hai lần, khóc một hồi, còn bị cứng rắn nhét cho một người bạn trai, tâm thần của Hoàng Thu Thu đều mệt mỏi.   

Tạ Dịch Chi lại nhẹ nhàng giúp cô lau tóc, thỉnh thoảng ngón tay thon dài lại ấn bóp, muốn cô thả lỏng.   

Tóc còn chưa lau khô, Hoàng Thu Thu đã ngủ thiếp đi.   

Tóc cô mềm mại, không bao lâu nữa sẽ khô. Tạ Dịch Chi chậm rãi dừng động tác, nhìn người trong ngực, cảm thấy mỹ mãn.   

Sau này nếu gặp phải Trương Tam Lý Tứ lộn xộn gì đó, anh cũng có lý do chính đáng để ngăn trở. 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.