(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi trưa hôm đó không vui mà tan, dẫn đến hai người đột nhiên xa cách trong vài ngày tiếp theo.
Dường như tất cả đã trở về vị trí ban đầu, Hoàng Thu Thu đi học một mình, trở về cũng là một mình. Không ai nấu cơm giúp cô, hoa quả cắt xong lại không ăn nữa.
Thời điểm báo động khói vang lên, Hoàng Thu Thu chỉ đơn giản đổ tất cả các món ăn đã nấu vào thùng rác, chạy ra ngoài ăn đồ ăn nhanh.
Trước khi Tạ Dịch Chi chưa tới, cô vẫn luôn ăn đồ ăn nhanh, cũng sống rất tốt.
Trong lòng Hoàng Thu Thu có điều suy nghĩ, trạng thái tinh thần lại ngày một kém đi, ngay cả Parse cũng phát hiện.
"Đã xem xong video của Tần Khả?" Parse thăm dò hỏi.
Hoàng Thu Thu gật đầu, từ trưa hôm đó tách ra với Tạ Dịch Chi, cô mất hai buổi chiều và buổi tối mới xem xong những video kia.
"Thực lực của em ở đó, nhưng mà cũng không cần phải lo lắng như vậy, em có thế mạnh của riêng mình. Tôi nhớ rõ khi ở đường Hoa Hằng em chưa từng sợ bất kỳ ai."
Parse nhìn khuôn mặt không chút máu của Hoàng Thu Thu, có chút hối hận, "Sớm biết vậy đã không gửi tư liệu của cô ta cho em."
Hoàng Thu Thu sửng sốt, cho tới bây giờ cô chưa từng sợ Tần Khả.
Parse vẫn còn cằn nhằn: "Thời gian trước đây tôi thấy trạng thái của em đặc biệt tốt, cho nên mới đưa tài liệu cho em. Bây giờ làm sao có thể tham gia giải đấu? Ai, nếu không phải Tạ Dịch Chi đột nhiên tới chụp ảnh nghiên cứu em, vậy tôi cũng sẽ không xúc động như vậy."
Ban đầu Parse không định cho Hoàng Thu Thu nghiên cứu tư liệu cho các thí sinh khác, ông cho rằng Hoàng Thu Thu chỉ cần luyện tập thêm một tháng là được, sau đó bị tin tức bên ngoài truyền ra ồn ào làm cho nóng giận.
Thân là thầy, cho dù như thế nào cũng không thể để cho học sinh của mình bị người ngoài nghiên cứu.
"...... Tạ Dịch Chi." Dường như Hoàng Thu Thu hiểu được cái gì, "Ở phòng hòa nhạc Hilling sao?"
"Em còn không biết sao?" Parse có thể tưởng tượng được Tạ Dịch Chi trốn ở một góc nào đó lén lấy điện thoại ra quay video chụp ảnh.
Hoàng Thu Thu trầm mặc thật lâu nói: "Ngày 14, là anh ấy đưa em đến phòng hòa nhạc Hilling."
"Đúng vậy, chính là 14. Em vừa nói gì? Ai đưa em đi?" Parse nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
"Anh ấy đưa em đi, sau đó ngồi ở hàng ghế đầu nghe em diễn tấu." Vẻ mặt Hoàng Thu Thu hơi chậm lại, "Em đã xem đoạn video kia, anh ấy ... là muốn sửa lại một số vấn đề của em."
Hai mắt Parse nhìn thẳng không khí, đưa tay sờ ly nước của mình, sờ vài cái nhưng vẫn không chạm đến.
"Cậu ta, Tạ Dịch Chi?" Cưới cùng Parse cũng sờ được cái ly, "Cho em xem video ... Quan hệ của hai người là gì?"
Quan hệ gì?
Trong lòng Hoàng Thu Thu cũng tự hỏi: Quan hệ thầy trò? Quan hệ bạn bè?
Hình như đều không đúng.
Đột nhiên Parse vỗ đùi, kích động nói: "Có phải hai người đang yêu đương hay không!"
"...... Cái gì?" Hoàng Thu Thu giật mình.
Parse bừng tỉnh đại ngộ: "Lúc trước nghe bọn họ truyền khắp nơi, tôi đều quên mất chuyện Tạ Dịch Chi và Tần Khả đã chia tay. Hóa ra hai đứa đang ở bên nhau."
Trong lòng Hoàng Thu Thu run lên, lập tức phản bác: "Bọn em không phải loại quan hệ này."
"Đừng lừa tôi, Tạ Dịch Chi còn chưa từng giúp Tần Khả quay video." Parse càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy, "Nơi này không phải Trung Quốc, sẽ không ngăn cấm yêu đương trong trường học."
Hoàng Thu Thu giải thích một phen, Parse mới tỏ vẻ tin tưởng bọn họ không ở cùng một chỗ.
"Được rồi được rồi, em trở về luyện đàn cho tốt, đừng nghĩ nhiều đến những chuyện khác." Đột nhiên Parse cảm thấy gánh nặng trên người mình nhẹ nhàng hơn, "Có chuyện gì cũng có thể hỏi Tạ Dịch Chi, người trẻ tuổi sẽ không có khoảng cách quá lớn."
Hoàng Thu Thu bị đuổi ra ngoài, trên mặt là một mảnh mờ mịt. Cô có chút không rõ ràng, vì sao ngay từ đầu Parse muốn an ủi cô, hiện tại lại lộ ra bộ dáng 'Sau lưng cô có người, tôi hoàn toàn không lo lắng'.
Hai người trò chuyện cả buổi sáng, chương trình giảng dạy còn chưa hoàn thành, Hoàng Thu Thu đã ôm một xấp nhạc chậm rãi đi ra ngoài cổng trường.
Thói quen rất dễ bị dưỡng thành, mỗi lần Hoàng Thu Thu đi ra đều theo bản năng nhìn về phía đối diện, lúc trước Tạ Dịch Chi luôn đứng dưới gốc cây đối diện, bên cạnh là xe của anh.
Hoàng Thu Thu cẩn thận ôm bản nhạc, vô ý thức nhìn về phía đối diện, lại thật sự nhìn thấy người đàn ông đứng dưới tàng cây.
Nhắm mắt lại, cô cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo, lại nhìn người đàn ông đối diện vẫn đứng thẳng tắp dưới tàng cây, khóe môi mang theo nụ cười.
Hoàng Thu Thu siết chặt ngón tay, quay mặt sang một bên, ý đồ giả vờ không phát hiện, lại không ngờ người đàn ông sải bước đi thẳng về phía mình.
Cô có chút bối rối nhìn về phía xung quanh, thậm chí lui ra sau hai bước, muốn xoay người trở về học viện.
Người xung quanh vội vã qua lại, cũng không chú ý tới sóng biển ẩn giấu giữa hai người.
"Tiểu Tước Nhi." Giọng nói của Tạ Dịch Chi càng trầm thấp khàn khàn hơn so với lúc trước, anh cầm lấy cánh tay Hoàng Thu Thu, "Đừng trốn anh."
"..... Không trốn." Hoàng Thu Thu quay mặt, không dám nhìn Tạ Dịch Chi.
Cô cũng không rõ ràng, vì sao chính mình lại phải trốn.
Tạ Dịch Chi kéo người đến gần mình một chút, mang theo chút cầu xin mềm mại, "Mấy ngày nay sinh bệnh, sợ sẽ lây nên vẫn luôn không tới tìm em, xin lỗi."
"Anh có thể gọi điện thoại nói cho tôi biết." Trong lòng Hoàng Thu Thu nghẹn lại, không hiểu sao giọng điệu lại có chút không tốt.
"Ừm, là anh không tốt." Tạ Dịch Chi nâng tay muốn chạm vào mặt Hoàng Thu Thu, muốn cô nhìn mình, lại không dám đụng, bất động dừng giữa không trung.
"Tại sao bị bệnh còn lái xe ra ngoài?" Hoàng Thu Thu quay đầu, khuôn mặt lướt qua ngón tay Tạ Dịch Chi.
Tạ Dịch Chi thu tay lại, thấp giọng nói: "Chúng ta lên xe trước được không? Bên ngoài quá nóng."
Hoàng Thu Thu giương mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Tạ Dịch Chi, trong lòng có đủ loại tư vị, cuối cùng vẫn theo anh vào xe.
Tạ Dịch Chi vẫn giúp cô thắt dây an toàn trước sau như một, anh vừa ngồi xuống, liền nắm tay lại, chống môi ho khan.
Hoàng Thu Thu còn đang nhìn ngoài cửa sổ, nhịn không được quay đầu lại, mím môi nhìn Tạ Dịch Chi còn đang ho khan, cuối cùng đưa tay v.uốt ve lưng anh.
Có lẽ Tạ Dịch Chi cũng không nghĩ tới hành động này của Hoàng Thu Thu, có chút kinh ngạc nhìn qua, tâm tình lộ ra tương đối rõ ràng.
Hoàng Thu Thu không phát hiện ra, cô vừa vỗ lưng Tạ Dịch Chi, vừa đấu tranh với dây an toàn của mình.
Chiếc xe này rộng hơn nhiều so với các mẫu xe thông thường, ghế lái và ghế phụ cũng cách xa nhau. Dây an toàn mà Tạ Dịch Chi điều chỉnh cho Hoàng Thu Thu chặt chẽ, cô không tiện nghiêng người tới gần anh.
Rất nhanh Tạ Dịch Chi đã hồi phục lại, ánh mắt anh mềm mại, nắm lấy tay Hoàng Thu Thu: "Không có việc gì."
Hoàng Thu Thu luống cuống thu tay lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ Tạ Dịch Chi lái xe rời đi.
......
Trên đường đi, Tạ Dịch Chi lại ho khan vài tiếng, trong xe là một mảnh yên tĩnh.
"Dừng ở chỗ này." Đột nhiên Hoàng Thu Thu mở miệng.
Hai người xuống xe, đối diện là một siêu thị nhỏ, Hoàng Thu Thu không thuần thục đi vào.
Cô ngẩng đầu nhìn bảng phân loại hàng hóa vài lần, dường như đang tìm cái gì đó.
"Tiểu Tước Nhi. Em muốn tìm cái gì?" Quả thật Tạ Dịch Chi không thoải mái lắm, giọng nói khàn khàn hơn bình thường.
Hoàng Thu Thu mím môi, không nói chuyện với anh, tự mình cúi đầu đi tìm.
Cuối cùng cũng tìm thấy một túi đường phèn và lê thơm trong siêu thị, cô lấy hai hộp lê thơm, trong đó có bốn quả.
Từ giây phút thấy Hoàng Thu Thu cầm lấy lê thơm, đột nhiên trái tim Tạ Dịch Chi tăng tốc nhảy lên.
Quả nhiên sau khi thanh toán xong, cô liền đem hai hộp lê thơm nhét cho Tạ Dịch Chi, ánh mắt không mục đích dừng lại phía sau anh.
"Anh cầm về nấu cùng đường phèn." Trước đây cô nghe bà nội Minh Liên nói lê hấp đường phèn có thể trị ho.
"Nhà anh không có nồi." Tạ Dịch Chi nhanh chóng nói.
Hoàng Thu Thu ngây ngốc: "Sao lại không có nồi?"
Rõ ràng lúc trước anh từng nói một thân trù nghệ được rèn luyện ra khi ở bên này, làm sao lại không có nồi.
"Hỏng rồi." Tạ Dịch Chi nhẹ nhàng nói.
"Vậy bây giờ có thể mua một cái mới." Hoàng Thu Thu quay đầu nhìn siêu thị phía sau.
Căn hộ của Tạ Dịch Chi vẫn còn nồi, làm sao còn muốn mua tiếp.
"Chúng ta đã đi ra rồi, lần sau lại mua." Anh cố ý ho khan một tiếng, "Tiểu Tước Nhi, anh có thể mượn phòng bếp nhà em hay không."
Thấy anh ho dữ dội, căn bản Hoàng Thu Thu không thể cự tuyệt được.
"Anh còn có thể lái xe không?" Lông mày thanh tú của cô đã nhíu lại thành một chỗ, "Chúng ta đi khám bác sĩ."
"Có thể lái xe, bác sĩ đã xem qua." Tạ Dịch Chi đem đồ đạc đặt vào trong xe, đẩy Hoàng Thu Thu lên xe. "Uống chút lê nấu đường phèn là được rồi."
"Vậy chúng ta mau về nhà." "Trước tiên phải nấu lê hấp đường phèn."
......
Rõ ràng chỉ mới không tới đây mấy ngày, Tạ Dịch Chi lại cảm thấy thời gian trôi qua quá dài. Trong nháy mắt khi mở cửa, vậy mà trong lòng hai người đều cảm thấy thỏa mãn.
"Cám ơn anh đã đưa tôi về." Hoàng Thu Thu khôi phục lại bộ dáng khách khí với Tạ Dịch Chi một lần nữa.
Tạ Dịch Chi không đáp lời, anh đem lê và đường phèn đặt xuống, lại lấy ra một cái hộp nhỏ hình tròn.
"Cho em." Tạ Dịch Chi đưa qua cho Hoàng Thu Thu.
"Anh ... Tôi không cần." Ngay cả nhìn Hoàng Thu Thu cũng không nhìn, liền muốn cự tuyệt.
"Chỉ là một khối tùng hương..." Tạ Dịch Chi vừa nói xong, lại ho một trận, Hoàng Thu Thu sợ tới mức lập tức vươn tay nhận lấy đồ.
"Cám ơn." Hoàng Thu Thu hoàn toàn không nhận ra mình đã bị ăn đến gắt gao.
Dường như tất cả đã khôi phục lại giống như ban đầu, Hoàng Thu Thu ngồi chờ cho ăn, mà Tạ Dịch Chi ở trong phòng bếp nấu chút đồ ăn.
Suy nghĩ của Hoàng Thu Thu là một mảnh hỗn loạn, vẫn chưa phát hiện Tạ Dịch Chi không ho thêm một lần nào nữa.
"Tiểu Tước Nhi..." Tạ Dịch Chi đem một quả lê đã được cắt xong, đưa cho Hoàng Thu Thu ăn.
"Nấu nước đường." Trên mặt Hoàng Thu Thu lộ ra biểu tình khó có thể tin, "Không phải tôi ăn, là muốn nấu nước đường cho anh uống."
Thấy Tạ Dịch Chi bưng đĩa, bên trong là lê đã đã được cắt gọt rất tốt, không hiểu sao trong mắt Hoàng Thu Thu lại có chút hơi nước.
"Làm sao anh có thể như vậy? Đây là, là tôi mua cho anh!" Trong lời nói của Hoàng Thu Thu mang theo nghẹn ngào, trên mặt hiện lên uất ức. Không chỉ bởi vì một quả lê, mà còn vì một số chuyện khác.
Chẳng qua bản thân cô cũng không rõ ràng lắm.
"Xin lỗi." Tạ Dịch Chi vội vàng buông đĩa xuống, ôm người vào trong ngực, "Anh chỉ cắt một quả, còn lại mấy quả có thể nấu nước đường."
Hoàng Thu Thu nửa nằm sấp trong ngực Tạ Dịch Chi, có thể nói là vô cùng quen thuộc.
"Tiểu Tước Nhi..." Tạ Dịch Chi ôm eo cô, dịu dàng an ủi, "Đừng khóc."
Hoàng Thu Thu không quan tâm mà khóc xong, sau đó mới phát hiện chính mình có bao nhiêu khó hiểu, bỗng nhiên mất hết mặt mũi.
Cô nằm sấp trong lòng Tạ Dịch Chi không dám đứng lên, dường như làm như vậy thì có thể làm bộ như cái gì cũng không biết.
Một tay Tạ Dịch Chi ôm eo Hoàng Thu Thu, tay kia khẽ v.uốt ve sợi tóc mềm mại của cô. Hai người dán sát vào nhau, chỉ cần hơi cúi đầu, Tạ Dịch Chi liền có thể hôn lên má cô.
Đáng tiếc...
Trong lòng Tạ Dịch Chi thở dài, mặc dù đã sớm khỏi ốm, nhưng anh vẫn không dám mạo hiểm khiến cho cô bị lây bệnh.
"Tiểu Tước Nhi..." Tạ Dịch Chi dùng lòng bàn tay nâng lên khuôn mặt ửng đỏ của Hoàng Thu Thu, đang muốn nói cái gì đó, chuông cửa bị ấn vang.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");