Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 60




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tạ Dịch Chi tính toán thời gian lái xe tới đón Hoàng Thu, đợi nửa tiếng vẫn không thấy người đi ra.   

Trong học viện âm nhạc này, không chừng còn có Đông Pháp Lý Pháp, Tạ Dịch Chi chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia, căn bản không thể ngồi ở trong xe nổi nữa, cuối cùng anh xuống xe đi vào học viện Eastman.   

*Daffa mà hôm trước Tạ Dịch Chi gặp trong hậu trường buổi biểu diễn dịch ra tiếng trung là Đới Pháp, ở đây có thể hiểu như là anh đang ghen, sợ cô gặp phải Đông Pháp Lý Pháp gì gì đó.

Nửa giờ trôi qua, trong học viện không có sinh viên gì, Tạ Dịch Chi nhíu mày tìm đến phòng học của Parse theo chỉ dẫn.   

Còn chưa tới gần, Hoàng Thu Thu đã từ bên trong đi ra.   

"Luyện xong rồi?" Tạ Dịch Chi sải bước về phía trước trước mặt Hoàng Thu Thu.   

Nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, Hoàng Thu Thu không được tự nhiên cúi đầu, lui về phía sau một bước nhỏ, trong đầu không ngừng vang lên lời Parse nói buổi sáng.   

Người đàn ông này đã có người mình thích.   

"Làm sao vậy?" Tạ Dịch Chi thấy cô dịch về phía sau, sắc mặt không dễ nhìn lắm, nhịn không được hỏi, "Không thoải mái sao?"   

Hoàng Thu Thu lắc đầu, chỉ trầm mặc.   

"Có đói không? Tôi nấu canh sườn." Giọng điệu Tạ Dịch Chi mang theo thân mật, "Bên trong có mướp đắng."

Thời tiết quá nóng, mướp đắng có thể giải nhiệt. Chẳng qua ở nước M rất khó mua, Tạ Dịch Chi phải tìm ở siêu thị thật lâu mới tìm được.   

"Ừm." Hoàng Thu Thu không hỏi Tạ Dịch Chi về chuyện của Tần Khả, cũng không hỏi anh vì sao lại đối xử tốt với mình như vậy.   

Có lẽ anh thương hại cô, bởi vì đã nhìn thấy cô gặp quẫn bách quá nhiều lần.   

Hoàng Thu Thu chưa từng gặp qua Tần Khả, nhưng đối với cô mà nói, cái tên này không thể quen thuộc hơn.

Hoàng Hi Nguyệt vẫn luôn coi Tần Khả là mục tiêu phấn đấu của đời mình, từ hồi trung học đã thường xuyên mua đĩa thu âm của cô ta. Cũng là khi đó Hoàng Thu Thu mới biết thì ra có người còn nhỏ tuổi nhưng đã có thể thu âm bản nhạc mà mình kéo.   

Loại đĩa này được tiêu thụ rất cao ở Trung Quốc, dù sao cũng là thí sinh trẻ tài năng của quốc gia mình.   

Nhưng mà Hoàng Hi Nguyệt luôn giấu diếm, không muốn để cho Hoàng Thu Thu nhìn thấy.   

Lúc ấy Hoàng Thu Thu không học violin mà là học sáo, cho nên không chú ý nhiều tới phương diện này, đương nhiên không biết Tần Khả trông như thế nào.   

......   

So với lúc đi, trên đường trở về, bầu không khí trong xe ngưng trọng vô cớ.   

Tạ Dịch Chi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho là Hoàng Thu Thu tập luyện mệt mỏi nên tâm tình mới sa sút như vậy.   

Trở lại căn hộ, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của mướp đắng cùng sườn, canh đã được múc xong đặt lên bàn ăn.   

"Trở về quá muộn, canh nguội rồi." Tạ Dịch Chi đổ lại canh vào nồi để hâm nóng, sau đó mới múc ra lần nữa.

Động tác của anh quá tự nhiên, Hoàng Thu Thu không cự tuyệt được.   

"Cám ơn." Hoàng Thu Thu nhận lấy, dùng thìa chậm rãi khuấy đảo.   

Một bữa cơm bầu không khí không cao, rõ ràng lúc trước hai người cũng sẽ không nói nhiều, nhưng cảm giác hoàn toàn khác với lúc này.   

"Tôi ăn no rồi." Hoàng Thu Thu ăn một chén canh nhỏ, sau đó không ăn thêm cái gì nữa.   

Thấy cô trở về nhưng vẫn không vui vẻ, Tạ Dịch Chi cũng không miễn cưỡng cô, tự mình thu dọn bát đũa.   

Quán tính rất đáng sợ, ban đầu Hoàng Thu Thu nhìn Tạ Dịch Chi nấu ăn rửa chén, còn có thể cảm thấy không được tự nhiên, đến bây giờ cô đã quen với chuyện Tạ Dịch Chi giúp cô làm tốt tất cả mọi chuyện.   

Như vậy không thích hợp.   

Hoàng Thu Thu ngồi trên sô pha rũ mắt xuống suy nghĩ, cô quá ỷ lại vào Tạ Dịch Chi.   

'Ong——' điện thoại di động trong túi bỗng nhiên rung lên, là Parse gọi tới.   

Hoàng Thu Thuận kết nối: "Thầy?"   

"Cầu Cầu, tôi tìm viện trưởng lấy chìa khóa phòng tư liệu." Dường như Parse vừa vận động quá sức, lúc nói chuyện còn đang thở d.ốc, "Là tư liệu video trước kia của Tần, tôi gửi đến hòm thư của cô, có thể xem tham khảo."

Parse đang nghẹn một hơi đối với Tạ Dịch Chi.   

Thành thật mà nói, trước đây ông rất ngưỡng mộ người trẻ tuổi này, thậm chí còn ghen tị với giáo viên hướng dẫn của Tạ Dịch Chi ở học viện Drey.   

Bây giờ ... Nếu Tạ Dịch Chi muốn đi dò xét trình độ của Hoàng Thu Thu, vậy ông làm thầy, nhất định phải để cho Hoàng Thu Thu hiểu rõ đối thủ mới được.  

"Em biết rồi, cảm ơn thầy." Hoàng Thu Thu cúp điện thoại, đứng dậy mở máy tính ra xem xét tư liệu Parse gửi tới.   

Vừa mới mở ra đã thấy một đoạn biểu diễn trực tiếp, thoạt nhìn thời gian đã lâu, chất lượng hình ảnh không quá rõ ràng.   

Âm thanh của buổi biểu diễn quanh quẩn khắp phòng. Hoàng Thu Thu hoảng sợ, vội vàng tắt âm lượng.  

Mà lúc này Tạ Dịch Chi đã lau khô tay đi về phía này: "Bảy năm trước, hội diễn văn nghệ ở Italy."   

Bàn tay đặt trên chuột dừng của Hoàng Thu Thu dừng lại, mới nghe được mấy giây mà đã có thể nghe ra tiếng đàn của bạn gái mình sao?   

Tạ Dịch Chi đi tới, khom lưng nhìn về phía màn hình, lơ đãng tới gần Hoàng Thu Thu.   

"Nếu em muốn nghiên cứu cô ấy, vậy có thể nghiên cứu video mới nhất, những thứ này quá lâu rồi, không cần phải xem." Tạ Dịch Chi nhìn lướt qua người trên màn hình, vẻ mặt không thay đổi.   

Không phải cô ta là bạn gái của anh sao? Cuối cùng Hoàng Thu Thu vẫn không hỏi ra miệng.   

"Lão sư cho." Hoàng Thu Thu không chắc chắn.  

"Tôi xem một chút." Tạ Dịch Chi muốn dùng chuột, Hoàng Thu Thu hốt hoảng rút tay ra.   

Tạ Dịch Chi mở video mới nhất, là video trực tiếp của tháng tư năm nay, có lẽ cũng là ở một trung tâm âm nhạc   

Tạ Dịch Chi tăng âm lượng, đứng bên cạnh Hoàng Thu Thu cùng nhau quan sát.   

Đoạn độc tấu ngắn ngủi sáu phút, quả thật rất lợi hại.   

"Đây là trình độ bình thường của cô ấy." Tạ Dịch Chi lạnh nhạt bình luận, "Cho dù là âm thanh hay hình dáng thì cũng đều rất ưu tú."

Hoàng Thu Thu cúi đầu trầm mặc nhìn bàn phím màu trắng trên nền đen, từ sau khi biết Tần Khả là bạn gái của Tạ Dịch Chi, cô bắt đầu cảm thấy mỗi một câu nói của Tạ Dịch Chi đều là khen ngợi bạn gái của anh.   

"Làm sao vậy?" Tạ Dịch Chi nhíu mày, đưa tay đặt lên trán Hoàng Thu Thu, "Có phải không thoải mái không?"   

Hoàng Thu Thu hơi quay đầu: "Không có."   

Đối với sự xa cách bất thình lình của cô, trong lòng Tạ Dịch Chi chậm lại, cho rằng cô chán ghét mình đụng chạm.   

Tạ Dịch Chi thu tay lại, tiếp tục lời nói vừa rồi: "Tần Khả là một nghệ sĩ violin độc tấu thành thục."   

Năng lực cùng vẻ mạo song song, cho dù ở ngành nghề nào cũng đều được người ta tôn sùng, mà Tần Khả càng đem ưu thế của mình phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.   

 

Tần Khả kế thừa thiên phú của Tần Chấn Khôn, cô ta khéo léo, lại mượn ngoại lực, dọc theo đường đi đều thuận buồm xuôi gió.  

Giờ phút này Hoàng Thu Thu đã vô cớ nổi lên một cỗ phiền não, cô không muốn nghe Tạ Dịch Chi tiếp tục nói Tần Khả có bao nhiêu ưu tú.   

Tạ Dịch Chi không nhận ra cảm xúc của cô, chỉ tập trung vào video.   

Giọng điệu của anh dịu dàng, mang theo tia trấn an: "Nhưng cô ấy cũng chỉ có thể đến mức này, em không giống, không cần phải sợ cô ấy."   

Nói nhiều lời như thế, sau đó đột nhiên nói ra một câu như vậy, Hoàng Thu Thu không khỏi ngạc nhiên.   

"Tôi không lợi hại như cô ấy." Bản thân Hoàng Thu Thu không nhận ra trong lời nói của mình mang theo ý tứ giận dỗi nồng đậm.   

Tạ Dịch Chi nhịn xuống xúc động đưa tay chạm vào hai má Hoàng Thu Thu, giọng nói khàn khàn: "Cô ấy theo đuổi âm nhạc không đúng, không đạt được thành tựu quá cao. Còn nữa, lúc trước là ai không quan tâm kết quả trận đấu, hả?"   

Hoàng Thu Thu chỉ quay đầu sang một bên, trầm mặc.    

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Hoàng Thu Thu không nhịn được quay đầu, "Làm sao anh biết việc theo đuổi âm nhạc của cô ấy có vấn đề? Tất cả đều là nghệ sĩ violin trẻ tuổi, trình độ sẽ không kém là bao."

Hơn nữa có thể nói trình độ của bạn gái mình không cao sao?  

So sánh Tần Khả với mình ... Trong mắt Tạ Dịch Chi lộ ra tự tin cuồng kiệt, sau đó nhìn Hoàng Thu Thu: Cũng chỉ có cô mới có suy nghĩ như vậy.   

"Cô ấy chỉ muốn nổi tiếng, chỉ xem violin chỉ là công cụ của mà thôi." Tạ Dịch Chi nhắc tới Tần Khả, sắc mặt không chút thay đổi, "Nếu ngay cả thật lòng cũng không có, làm sao có thể luyện đàn tốt."

Không thể không nói, quả thật thiên phú của Tần Khả không tệ, đáng tiếc là theo Tần Chấn Khôn.   

"Không phải Tần Khả là bạn gái của anh sao? Anh nói cô ấy như vậy có chút không tốt lắm." Hoàng Thu Thu hỏi xong liền quay đầu, không được tự nhiên nhìn những nơi khác trong phòng khách.   

Nói về Tần Khả, giọng điệu của Tạ Dịch Chi vẫn cực kỳ giống với khi anh giúp Hoàng Thu Thu phân tích ưu khuyết điểm của những thí sinh khác ở đường Hoa Hằng.   

Cuối cùng Hoàng Thu Thu vẫn hỏi ra.   

Trong phòng lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh, Tạ Dịch Chi muốn há mồm giải thích mấy lần, nhưng cuối cùng chỉ có thể thấp giọng gật đầu: "Trước kia chúng tôi từng qua lại."  

Hoàng Thu Thu chính tai nghe được, đột nhiên trong lòng có chút đau đớn, nhất thời cảm thấy rầu rĩ, dường như không khí xung quanh cả người đều trở nên loãng hơn.   

Thời điểm anh rũ mắt nói ra những lời này, bỏ lỡ thần sắc trong mắt của Hoàng Thu Thu. Lúc này Hoàng Thu Thu ngồi trên ghế, Tạ Dịch Chi nửa ngồi xổm, vị trí thấp hơn cô một chút.   

Từ Học viện Eastman đi ra, bầu không khí lúc trước của hai người vẫn luôn không đúng, đến bây giờ đã đạt tới đỉnh điểm.   

Tạ Dịch Chi không ở lại lâu như thường lệ, rất nhanh đã rời đi.  

Nghe tiếng cửa đóng lại, dường như cánh cửa trong lòng Hoàng Thu Thu cũng theo đó mà đóng lại.  

Cô nhìn một xấp bản nhạc mà Parse giao cho, hoàn toàn không sinh ra ý nghĩ luyện tập.   

Đột nhiên, cô cảm thấy mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.   

......   

Rời khỏi căn hộ, Tạ Dịch Chi xoay người nhìn thoáng qua cửa sổ trên lầu.

Vừa rồi Tạ Dịch Chi có nghĩ tới chuyện giải thích, nhưng anh có thể giải thích cái gì?   

Năm đó quả thật anh đã xác nhận mối quan hệ của mình và Tần Khả.   

Khi đó anh, Tần Sóc cùng nhau học ở Drey, năm sau Tần Khả cũng thi đậu vào đó, tự nhiên biến thành ba người cùng học chung.   

Mà từ tháng đầu tiên vào trường, Tạ Dịch Chi đã cướp được danh tiếng của Van Pisch ở một học viện khác, 100% trở thành tiêu điểm của bốn học viện âm nhạc.   

Mãi cho đến khi họ tốt nghiệp cũng chưa từng thay đổi.   

Khi đó Tạ Dịch Chi vẫn bị Tần Chấn Khôn khống chế như trước, anh lười phản kháng, cũng chưa từng phát hiện con đường mình đi càng ngày càng hẹp.   

Tần Khả là nữ sinh duy nhất thân thiết với Tạ Dịch Chi, đương nhiên sẽ bị đồn thổi ra tin đồn.  

Ngay từ đầu Tạ Dịch Chi không thèm để ý tới những thứ này, vẫn cùng đám người Tần Sóc đi chơi khắp nơi, giúp anh ta mang đồ mà Tần gia gửi tới cho Tần Khả.   

Nữ sinh nước M vô cùng lớn mật cởi mở, cho dù scandal của Tạ Dịch Chi và Tần Khả lan truyền đến nỗi ngay cả Tần Khả cũng tin, nhưng bọn họ vẫn muốn biểu đạt tình yêu với Tạ Dịch Chi.   

"Chúng ta yêu đương đi."   

Một buổi chiều hôm đó, Tần Khả tiếp nhận đồ mà Tần Sóc nhờ Tạ Dịch Chi mang tới, cười nói với Tạ Dịch Chi.

Tần Khả thích nhất chính là khi Tạ Dịch Chi đưa đồ tới, lôi kéo người ta nói một đống chuyện lung tung.   

Trong đầu Tạ Dịch Chi còn nhớ lại bản nhạc buổi sáng đã xem qua, khuôn mặt lạnh nhạt như thường ngày, gật đầu có lệ.  

Đang muốn rời đi, lại bất ngờ thấy Tần Khả nở nụ cười: "Anh đã đáp ứng rồi, không thể đổi ý."   

"Không đổi ý." Trong giọng nói của Tạ Dịch Chi đã mang theo không kiên nhẫn, anh cho rằng Tần Khả lại mời Tần Sóc đi ra ngoài, nhưng mỗi lần Tần Sóc đều muốn kéo anh đi cùng.   

Đến khi mọi chuyện phía sau dần mất khống chế, cuối cùng Tạ Dịch Chi mới biết bản thân đã đáp ứng cái gì.   

Chẳng qua cùng Tần Khả yêu đương, dường như cũng không quấy rầy gì đến anh. Thậm chí Tạ Dịch Chi còn phát hiện Tần Khả không mời Tần Sóc ra ngoài chơi nữa, anh cũng có nhiều thời gian luyện đàn hơn.   

Quan trọng nhất là Tần Khả có thể đuổi tất cả các nữ sinh vây quanh anh đi, Tạ Dịch Chi không biết cô ta đã làm gì, chỉ biết những nữ sinh kia sẽ không không dán lên người anh, hoặc là lôi kéo anh tỏ tình một trận giống như lúc trước.   

Tạ Dịch Chi chỉ muốn có thêm chút thời gian luyện tập, cho nên không phản bác tin tức hai người yêu đương, đến cuối cùng ngay cả Tần Sóc cũng tin chuyện này.   

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.