(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "..."
Sau khi Hoàng Thu Thu nghe được, phản ứng đầu tiên là cảm thấy đối phương là nhân viên tiếp thị, ngẫm lại mọi người ra ngoài làm việc cũng không dễ dàng, cho nên vẫn tính tình tốt nói, "Tôi không cần stylist, anh có thể đi hỏi những người khác."
Những lời này không thành vấn đề, có vấn đề chính là trong giọng nói của Hoàng Thu Thu có thêm vẻ đồng tình.
"Cô có biết tôi là ai không?" Avida đè giọng hỏi.
"Avida." Hoàng Thu Thu đương nhiên nói.
Đang lúc Avida thở phào nhẹ nhõm, người ở đầu dây bên kia lại thêm một câu: "Vừa rồi anh đã nói như vậy, tôi nhớ rõ."
Ý tứ những lời này của Hoàng Thu Thu chỉ là muốn thể hiện mình tôn trọng đối phương mà thôi, nhưng lại không biết đã hoàn toàn đả kích Avida.
"Cô thật sự không biết tôi?" Avida ở đầu dây bên kia khoa trương hô to, "Cô có còn là phụ nữ hay không?"
Có người phụ nữ yêu thời trang nào mà không biết Avida?
"Không biết." Hoàng Thu Thu vẫn trả lời câu hỏi của Avida, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi lại, "Chúng ta có quen nhau sao?"
"Tôi từng nghe cô diễn tấu vào buổi tối hôm trước." Avida hít thở không thông, một người đã gặp qua anh ta, vậy mà còn có thể không nhớ rõ anh ta là ai! "Ngay tại phòng hòa nhạc Hilling! Chúng ta còn chụp ảnh chung với nhau!"
Avida nói như vậy, Hoàng Thu Thu mới lôi ra được một người từ trong trí nhớ: "... Anh chính là người mặc túi hành lý?" Bộ đồ mà hôm đó Avida mặc rất giống túi hành lý mà nông dân Trung Quốc dùng khi đi lên xe lửa.
Giọng nói của cô không lớn, nhưng Avida có thể nghe thấy rõ ràng.
"Cái kia gọi là túi pe dệt, hơn nữa còn rất thân thiện với môi trường!" Avida biện minh cho chính mình, cố gắng làm cho Hoàng Thu Thu cảm thấy mình là một người thời thượng.
"Ừm." Cuối cùng Hoàng Thu Thu dùng một ngữ điệu để kết thúc chủ đề này.
Đây là lần đầu tiên Avida vội vàng làm stylist miễn phí cho người khác, nhưng đối phương lại không cảm kích chút nào.
"Không phải cô sẽ tham gia giải đấu sao, cuộc thi lớn như vậy, những thí sinh khác đều có stylist." Avida dụ dỗ, "Chẳng lẽ cô muốn trực tiếp cột tóc đuôi ngựa đi lên?"
"Không phải như vậy cũng được sao?" Hoàng Thu Thu hỏi ngược lại, chẳng lẽ cuộc thi còn có yêu cầu về kiểu tóc?
"..." Càng bị cự tuyệt, Avida càng muốn làm stylist của Hoàng Thu Thu, anh ta thay đổi suy nghĩ, "Thí sinh của các học viện khác đều xinh đẹp đi lên, một mình cô giống như người nhà quê, sẽ làm mất mặt học viện Eastman."
Bị anh ta nói như vậy, Hoàng Thu Thu do dự: "Vậy tôi sẽ xõa tóc?"
"Tôi sẽ làm stylist cho cô! Miễn phí!" Đầu óc Avida hoàn toàn sụp đổ, thiếu chút nữa đã cầu xin cô để cho chính mình làm stylist.
Nhân viên phòng làm việc bên cạnh cẩn thận liếc trộm Avida đã thất thố vài lần, tò mò đối phương là ai mới có thể làm cho giám đốc nhà mình biến thành như vậy.
Dù sao bọn họ cũng chỉ mới nhìn thấy Avida dỗi người khác, còn chưa từng thấy người có thể bức Avida thành ra như vậy.
"Như vậy có thể quá phiền phức hay không?" Hoàng Thu Thu vẫn do dự như trước.
"Không phiền phức, hôm nay tôi sẽ bay đến nước M để làm stylist cho cô." Avida chém đinh chặt sắt, thuận tiện vẫy tay bảo nhân viên giúp mình đặt vé máy bay.
Hoàng Thu Thu nghĩ nghĩ, cảm thấy thời gian còn quá sớm: "Nhưng còn một tháng nữa mới đến giải đấu."
"Cô cho rằng mình đang tham gia một trò chơi?" Avida chỉnh sửa bím tóc dài của mình, "Giải đấu có ba trận, ít nhất cô sẽ tiến vào được trận thứ hai. Vậy thì phải chuẩn bị hai kiểu tạo hình, tạo hình của tôi không phải một đêm là có thể làm xong. Sự hoàn hảo cần phải có thời gian!"
"Được rồi." Đã nói đến mức này, nhưng trong giọng nói của Hoàng Thu Thu lại vẫn mang theo không tình nguyện.
Avida cắn chặt răng, thề sẽ bay qua ngay lập tức, để cho nghệ sĩ violin tương lai không hiểu thời trang này nhìn thấy sự lợi hại của mình.
Hoàng Thu Thu cứ hồ đồ như vậy mà tìm được stylist cho mình, hơn nữa còn là miễn phí.
Bởi vì chỉ nói một đống lời qua điện thoại, cô không đem chuyện này để ở trong lòng, an tâm đi luyện violin của mình.
......
"Avida, vé của mấy ngày nay đã hết." Trợ lý gọi mấy cuộc điện thoại tới nói.
"Cái gì gọi là không có vé?" Avida nhíu mày, "Ra giá cao để mua."
Trợ lý khó xử nói: "Không phải vấn đề giá vé, là do mấy ngày nay thời tiết ác liệt, sân bay bên chúng ta phải đóng cửa ngừng hoạt động ba ngày."
"...... Ba ngày?" Hai chân đang vắt chéo của Avida buông xuống, sân bay bên này dừng cả buổi chiều không biết đã phải tổn thất bao nhiêu, vậy ba ngày phải chậm trễ hành trình của bao nhiêu người.
"Đúng, sân bay bên kia sắp điên rồi." Trợ lý phải thông qua người quen của mình để dò xét nửa ngày, nhưng vẫn không có chuyển biến tốt gì.
"Được rồi, ba ngày sau đặt cho tôi vé sớm nhất." Avida thông báo lại với trợ lý.
Hình ảnh tham gia giải đấu rất quan trọng, đặc biệt là sau giải đấu, giới âm nhạc sẽ càng chú ý đến quá trình giải đấu. Mặc dù thí sinh tham gia phải thống nhất mặc tây trang, cũng được chia thành nhiều loại, nhưng vẫn không thể thiếu một stylist.
Tần Khả được mời tham gia thi đấu với tư cách là nghệ sĩ violin trẻ tuổi.
Lời mời này là vinh quang, đồng thời cũng là áp lực, tuyệt đối không thể để cho sinh viên của học viện áp chế, là mục tiêu đầu tiên của nghệ sĩ violin trẻ.
Là một người phụ nữ có ngoại hình xuất sắc, kỹ thuật kéo đàn cũng ưu tú, Tần Khả không cho phép bản thân mình có một chút sai lầm.
Cho nên thời điểm tìm kiếm stylist, cô ta lập tức nhìn trúng Avida.
Avida đã làm stylist được nhiều năm, hai năm nay lại vô cùng nổi tiếng. Tần Khả bị cự tuyệt, trong lòng ít nhiều có chút không cam lòng, trở về liền gọi điện thoại nhắc tới chuyện này với ba mình.
Tần Chấn Khôn cũng mất hứng, ở trong mắt ông ta, con gái của chình là đại biểu ưu tú của lớp người trẻ trong giới violin. Vậy mà một stylist lại có thể không nể mặt Tần Khả.
"Cậu ta không đến, còn có stylist giỏi khác, cùng lắm chỉ là vấn đề tiền bạc." Tần Chấn Khôn nói xong liền muốn chuyển tiền cho Tần Khả.
"Ba, việc này để sau." Tần Khả khẽ nhíu mày, khuôn mặt vẫn tinh xảo tao nhã như trước, "Dịch Chi, anh ấy đâu? Con sẽ tham gia thi đấu, anh ấy có đến không?"
"Sao có thể không đến?" Tần Chấn Khôn lạnh lùng nói, "Trận đấu quan trọng như vậy đối với con, làm sao nó có thể không đi!"
"Ba." Tần Khả mang theo chút hờn dỗi, "Từ trước đến nay anh ấy lãnh đạm, trước đây ba lại dạy anh ấy như vậy, con sợ..."
"Con sợ cái gì?" Giọng điệu của Tần Chấn Khôn thoải mái, "Ta là thầy của nó, mắng vài câu thì có làm sao, chờ con thi đấu nhất định ta sẽ bắt nó đi."
Năm đó Tạ Dịch Chi buông tha việc tiến vào dàn nhạc đỉnh cấp, người đầu tiên nhảy ra phản đối chính là Tần Chấn Khôn, ông ta cực kỳ phản đối chuyện này. Hơn nữa còn không thèm hỏi Tạ Dịch Chi nguyên nhân, đã trách móc anh một trận.
Mặc dù bị trách móc, nhưng cuối cùng Tạ Dịch Chi vẫn lựa chọn rời đi.
Tần Chấn Khôn mắng thì mắng, sau khi Tạ Dịch Chi rời đi, ông ta cũng không dám đoạn tuyệt quan hệ với anh. Chỉ cần Tạ Dịch Chi còn treo dưới danh nghĩa của ông ta, lợi ích vẫn vô cùng nhiều, nhất là ở trong nước.
......
Một ngày sau, Tạ Dịch Chi nhận được điện thoại của Tần Chấn Khôn, muốn anh đi xem Tần Khả thi đấu.
"Em sẽ đi xem giải đấu." Tạ Dịch Chi thản nhiên nói.
Tần Chấn Khôn không nghe ra, anh chỉ nói là sẽ đi xem giải đấu, mà không phải là xem Tần Khả thi đấu.
"Cậu cũng đã tùy hứng mấy năm rồi, nên trở về đi." Tần Chấn Khôn tận tình nói, "Còn có Tiểu Khả, con bé vẫn luôn nhớ nhung cậu, nhưng vẫn không quấy rầy cậu, chính là sợ cậu cảm thấy phiền. Lúc trước hai đứa đang yên đang lành, vì sao phải tách ra?"
Thấy Tạ Dịch Chi không nói lời nào, Tần Chấn Khôn tự nói tiếp, còn nói đến chuyện Tần Khả bị một stylist cuồng vọng cự tuyệt.
Stylist?
Vốn dĩ Tạ Dịch Chi còn đang thờ ơ nghe, đột nhiên dừng lại, anh quên mất chuyện này.
Lần đó, Tạ Dịch Chi một lòng nhào vào violin, stylist là người trong nhà phái tới, anh không có quan tâm.
Khẳng định đồ ngốc càng không biết loại chuyện này.
Tạ Dịch Chi tùy ý tìm cớ cúp điện thoại, tiếp theo lái xe về nhà một chuyến, hỏi thăm stylist năm đó ba mẹ tìm.
"Lâu như vậy, cũng sắp quên rồi." Mẹ Tạ ở phòng khách đùa nghịch cành hoa.
Ba Tạ mở một tờ báo, ngẩng đầu nói: "Không phải là stylist nổi tiếng nhất trên mạng gần đây sao?"
Mẹ Tạ xoay người bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi nhớ rồi, tên là Avida."
Nhìn con trai một cái, mẹ Tạ như có điều suy nghĩ nói: "Mời cho Tần Khả sao? Bây giờ giá trị của Avida rất cao, chưa chắc đã mời được."
"Không phải." Tạ Dịch Chi phủ định.
Nếu biết tên, vậy chắc chắn có thể tìm thấy thông tin liên lạc. Tạ Dịch Chi nói một ít chuyện khác với ba mẹ, sau đó lập tức trở về đường Hoa Hằng.
Mấy tháng gần đây, Tạ Dịch Chi đặc biệt chung tình với đường Hoa Hằng, rõ ràng nơi này cách Cốc gia xa hơn, nhưng anh vẫn tình nguyện mỗi ngày lái xe thêm nửa tiếng đồng hồ.
"Avida?" Tạ Dịch Chi gọi điện thoại, "Tôi là Tạ Dịch Chi, tám năm trước anh từng làm stylist cho tôi trong giải đấu thanh niên trẻ thế giới."
Đương nhiên Avida nhớ rõ Tạ Dịch Chi, chính là bởi vì Tạ Dịch Chi nên anh ta mới được mọi người chú ý.
Năm đó Tạ Dịch Chi quá tàn nhẫn, trực tiếp lấy thân phận thiếu niên mà đè gắt gao một đám nghệ sĩ violin trẻ tuổi ưu tú, giành được quán quân.
Kỹ năng kéo violin của anh, tạo hình ăn mặc, … chỉ cần xuất hiện trước mắt công chúng, toàn bộ đều bị mọi người xách ra thảo luận một phen.
Nhưng mà ... Mọi người đều biết, Tạ Dịch Chi và một nữ nghệ sĩ violin người Trung Quốc có quan hệ rất gần gũi, thậm chí có tin đồn rằng năm đó Tạ Dịch Chi không vào Dàn nhạc Giao hưởng Berliner Philharmoniker là muốn chờ nữ nghệ sĩ violin kia.
Chưa nói đến nữ nghệ sĩ violin trước đó đã bị anh ta cự tuyệt, cho dù đổi lại là Tạ Dịch Chi thì cũng không được. Hơn nữa thật vất vả anh ta mới có thể khiến cho Hoàng Thu Thu đồng ý để cho mình làm stylist của cô, làm sao có thể buông tha.
"Tôi không rảnh giúp anh, lịch trình của tôi trong khoảng thời gian diễn ra giải đấu đã có người đặt." Avida tùy tiện nói, cho dù tính ra Tạ Dịch Chi có ân với anh ta, nhưng về sau cũng có thể báo đáp, hiện tại anh ta chỉ muốn làm stylist cho một người nào đó không biết tốt xấu, để cho cô chứng kiến tay nghề thẩm mỹ của mình.
Tạ Dịch Chi không ngờ mình còn chưa nói rõ ý đồ tới, đối phương đã nhanh chóng cự tuyệt.
Ban đầu Tạ Dịch Chi chỉ cho rằng trình độ của stylist năm đó làm tạo hình cho anh rất tốt, cho nên mới muốn tới tìm Avida. Nếu đối phương đã không muốn, vậy anh cũng không thể ép buộc.
Dù sao cũng không phải là không có stylist giỏi, sau khi Tạ Dịch Chi bị cự tuyệt, anh liền gọi điện cho bạn bè trong giới, thăm dò một ít stylist không tồi.
"Những người không tệ đều đã bị đặt trước." Người bạn kia bất đắc dĩ nói.
Kể từ khi Avida được công chúng đào lên, những stylist khác cũng ngày càng được chú ý hơn.
Có thể nói Tạ Dịch Chi dùng sức của chính mình để thay đổi hai lĩnh vực.
"Chẳng lẽ chỉ có chừng này stylist." Tạ Dịch Chi nhíu mày, trên khuôn mặt anh tuấn đều là lạnh lùng.
Là anh quên mất chuyện này, mới dẫn đến kết quả hiện tại.
Tạ Dịch Chi không hề nghĩ tới việc Hoàng Thu Thu thi đấu hoàn toàn không phải là trách nhiệm của anh, anh không cần phải nhọc lòng lo lắng.
"Hơn nữa không chỉ là vấn đề của stylist, cậu còn phải xác nhận đối phương có thích phong cách của stylist hay không, cần bọn họ tự mình nói chuyện." Bạn bè nhớ tới phong thái của giải đấu bây giờ, lời nói không khỏi mang theo chút khinh thường, mấy giải đấu bây giờ càng ngày càng ra vẻ, trước kia nào có chuyện mời stylist chuyên môn tới.
"Phiền cậu giúp tôi liên lạc với mấy người, đến lúc đó tôi sẽ hỏi lại cô ấy." Tạ Dịch Chi khách khí nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");