Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 45




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Hoàng Thu Thu kể chuyện mình báo sai nhạc cụ thi, sau đó phải thi violin, cuối cùng giành vị trí thứ ba.   

Lão sư vui mừng không chịu nổi, cắn một miếng táo trong tay, trong nháy mắt thần thanh khí sảng.   

"Hoàng Hi Nguyệt thì sao? Được thứ hạng gì?" Lão sư nuốt xuống miếng táo, bỗng nhiên nhớ tới hỏi.   

"Em ấy không vào chung kết." Hoàng Thu Thu nhắc tới Hoàng Hi Nguyệt, ánh mắt bình tĩnh.   

"Vậy là tốt rồi." Thầy chủ nhiệm cười ha hả nói, thấy Hoàng Thu Thu kinh ngạc nhìn mình, vì bảo vệ hình tượng của bản thân, vội vàng nói thêm một câu, "Thi đấu mà thôi, nặng ở tham dự, ừm ừm."

"Thầy, Ly Thị có chịu ảnh hưởng bởi động đất của An Thành không ạ?" Mặc dù lúc tới nhà thấy thầy vẫn rất tốt, nhưng Hoàng Thu Thu vẫn muốn biết tình huống lúc đó, dù sao mức độ động đất lần này ở An Thành không thấp, Ly Thị lại ở gần như vậy.   

"Chúng ta ở bên này có cảm giác chấn động, lúc đó vẫn đang trên lớp, học sinh đều bị dọa sợ." Thầy chủ nhiệm nhắc tới chuyện này cũng sợ hãi: "Cũng may bên này vẫn tốt, không giống Thịnh Lâm bên kia, phòng ốc đổ một mảng lớn." 

"..... Thịnh Lâm?" Hoàng Thu Thu sửng sốt.   

"Ừm, tất cả phòng ốc đều sụp đổ, may mắn bên kia định phá dỡ nên không có ai ở, lúc này mới không xảy ra chuyện." Thầy chủ nhiệm lắc đầu cảm thán, "Nếu không phải cải tạo thành phố, có lẽ lần này Ly Thị của chúng ta cũng sẽ xảy ra chuyện."

"Vâng ạ." Hoàng Thu Thu nghĩ đến lời mà thầy chủ nhiệm vừa nói, không yên lòng gật đầu.   

Bởi vì trong lòng cô có việc, sau khi nhìn thấy thầy vẫn khỏe thì trực tiếp rời đi.   

Vốn dĩ định trở về khách sạn, nhưng bước chân lại xoay chuyển, đi về phía Thịnh Lâm.   

Đối với Hoàng Thu Thu mà nói, Thịnh Lâm vừa xa lạ lại quen thuộc. Xa lạ là bởi vì đã lâu cô không nghe qua cái tên này, quen thuộc là bởi vì hai chữ này đã khắc sâu vào trong lòng Hoàng Thu Thu, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.   

Thịnh Lâm là nhà của cô – cùng với ba mẹ.  

Thịnh Lâm là một khu biệt thự không nằm ở trung tâm thành phố, trước kia những người ở đó đều có tài sản không tệ. Trải qua mười mấy năm phát triển, phần lớn mọi người đều dời đến các thành phố khác sinh sống.  

Trước kia Hoàng Thu Thu và ba mẹ ở chỗ này, về sau ... Cô đi đến nhà họ Hoàng, ở với chú thím.   

Chờ sau khi Hoàng Thu Thu đến, xung quanh Thịnh Lâm đã được giăng dây phong tỏa. Mặc dù không vào được, nhưng chỉ đứng ở bên ngoài nhìn cũng có thể nhìn thấy một mảnh phế tích của Thịnh Lâm, ở giữa trực tiếp lõm xuống một khối lớn, tất cả phòng ốc đều sụp đổ.   

"Sư phụ, như vậy còn có thể tiết kiệm được một khoản phí phá dỡ." Một giọng nam trẻ vang lên.   

"Trong đầu cậu chứa cái gì vậy?!" Người đàn ông trung niên được gọi là sư phụ trực tiếp giơ tay vỗ đầu người đàn ông trẻ tuổi, "Cậu nói xem, như thế nào thì được gọi lại tiết kiệm?"

"Như thế này không phải là tiết kiệm sao, động đất giúp phá hủy máy căn hộ này rồi, như vậy chúng ta không cần phải tự phá dỡ nữa." Người đàn ông trẻ tuổi sờ sờ cái ót đau đớn, bất mãn lẩm bẩm.  

"Ngu xuẩn!" Sư phụ hận sắt không thành thép, "Chỉ biết nhìn chuyện trước mắ mà không thấy rõ ràng một loạt chuyện phía sau. Bây giờ sụp đổ thành như vậy, chúng ta phải tốn một khoản tiền lớn để vớt những phế tích này lên, sau đó còn phải san bằng nó!"

"À..." Lần này đồ đệ bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy không phải số kinh phí mà Chính phủ cấp cho chúng ta sẽ thiếu sao?"

"Cũng không phải là phía trên không biết tình huống, trước tiên chúng ta cứ để cho người ta xử lý sạch sẽ những phế tích này." Sư phụ nói xong thì xoay người.   

Hai thầy trò vừa xoay người đã nhìn thấy Hoàng Thu Thu đứng ở đó, nhưng bọn họ cũng không giật mình, người đàn ông trung niên có bộ dáng sư phụ đi đến trước mặt Hoàng Thu Thu nói: "Cháu ở tòa nhà nào? Hẳn là hiện tại không thể nhận ra được."

Trước kia nơi này vẫn có một số người ở, nghe nói Thịnh Lâm bị động đất phá hủy, có không ít người cố ý trở về nhìn thoáng qua.

"Cháu … Cái đó." Hoàng Thu Thu do dự một hồi, chỉ vào đống đổ nát ở giữa đống phế tích kia.   

"Di, đây là nhà cô sao?" Đồ đệ thiếu kiên nhẫn, vừa nghe liền mở miệng, "Sao lúc trước chưa từng thấy cô?"

"Thấy tôi?" Hoàng Thu Thu sửng sốt.   

Thấy sư phụ ở một bên không ngăn cản mình, đồ đệ nhíu mày nói: "Lúc trước người trong nhà cô đến làm thủ tục, không phải nói một nhà ba người sao? Cô gái đó không phải là cô."

"Một nhà ba người? Ba mẹ tôi đã qua đời từ rất sớm, trong nhà..." Hoàng Thu Thu nói một trận, dường như nhớ tới cái gì đó. Chú thím cộng thêm Hi Nguyệt, không phải vừa vặn một nhà ba người sao.   

Sư phụ quay đầu lại nhìn căn phòng đã sụp đổ, người ở nơi này không phải phú thì quý, lại nhớ tới vẻ mặt hồi hộp chột dạ lúc trước của đôi vợ chồng kia, liền hỏi: "Tháng 5 năm ngoái cháu có ký cái gì không?"   

Hoàng Thu Thu kinh ngạc nhìn lại, không khỏi gật đầu: "Ký qua hai tờ đơn."   

Tháng 5 năm ngoái, cô và Hoàng Hi Nguyệt vẫn còn ở trong dàn nhạc cũ. Nhân dịp 1/5 thì trở về thăm nhà, lúc đó chú thím lấy ra mấy tờ giấy bảo cô và Hoàng Hi Nguyệt ký, nói là biểu diễn cái gì đó.

Hoàng Thu Thu thấy vẻ mặt ba người không khác gì trước kia, không để ý mà trực tiếp ký xuống, chỉ là trong đầu hơi xẹt qua một tia nghi vấn: Vì sao mẫu báo danh lại bị che kín?  

Thầy trò hai người liếc nhau, phát hiện ra chuyện nghiêm trọng.   

Lần này bọn họ phụ trách phá dỡ mảnh đất Thịnh Lâm này, bởi vì những người sống ở Thịnh Lâm đều không thiếu tiền, không quá để ý đến chuyện tiền bạc. Bọn họ bàn bạc rất thuận tiện, rất nhanh đã xử lý được hơn một nửa chuyện bàn giao. Kết quả đến căn nhà ở giữa, chủ nhà lại muốn tăng giá lên.

Lần này người phụ trách đều là người từ nơi khác tới, không hiểu rõ chủ nhà ở đây, chỉ có thể tìm hiểu một chút tình huống qua văn kiện.   

Lúc đó chủ ngôi nhà kia tự mình tìm tới cửa, hẳn là nghe được tin tức. Mặc dù khi đó bọn họ không vội, nhưng vẫn phải nhanh chóng đàm phán xong để tránh xuất hiện những hộ gia đình không đồng ý chuyển nhượng.

Cũng may ngân sách đủ, bọn họ cãi cọ một thời gian liền thương lượng xong.   

"Cô bé, cháu ... Còn có người giám hộ nào không?" Người đàn ông trung niên phức tạp nhìn Hoàng Thu Thu, phí phá dỡ căn nhà này thật sự cao, muốn sống một cuộc sống dễ chịu ở thành phố này không có vấn đề gì, hiện tại vô duyên vô cớ mất đi...   

"Chú thím" Hoàng Thu Thu không chút thay đổi nói, "Hẳn là bị bọn họ lấy rồi đi."

Khoảng thời gian ba mẹ qua đời, bạn bè của ba từng muốn đưa cô đi, sau đó bị chú đuổi đi, nói mình mới là người thân của cô. Còn nói bản thân sẽ không ham đồ của anh trai, chỉ muốn mang Hoàng Thu Thu về để nuôi dưỡng.

Người bạn kia bất đắc dĩ, chỉ có thể xử lý tốt tất cả giấy chứng nhận, đặt ở trong một cái tủ nhỏ.   

Lúc ấy Hoàng Thu Thu còn nhỏ, không rõ đó là cái gì, cho nên để tủ ở trong biệt thự. Sau đó cũng không muốn quay trở về nhà nữa, hiện tại xem ra, hẳn là đồ vật trong tủ đã bị lấy đi.

Hoàng Thu Thu xoay người rời đi, trong nháy mắt cô cảm thấy khắp khe xương trong người đều lạnh.   

Cô không thèm để ý đến tiền bạc, chỉ để ý cái gọi là người thân, nhưng mà người thân lại không coi cô là người thân.   

Hoàng Thu Thu đi lung tung trên đường, mãi cho đến khi trời tối mới chậm rãi trở về khách sạn.   

Khách sạn không cách âm, gần như vừa mở cửa, Tạ Dịch Chi liền từ trong phòng đi ra.   

"Đã về rồi?" Tạ Dịch Chi không chút để ý tựa vào cửa, có lẽ là vừa mới tắm rửa xong, cúc áo tùy ý cài lên, cổ áo mở rộng, lộ ra lồng ng.ực gầy gò rắn chắc.   

"Ừm." Hoàng Thu Thu tùy tiện ứng phó một câu, muốn đi vào phòng.   

"Làm sao vậy?" Tạ Dịch Chi nhíu mày kéo người lại.   

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc trên khuôn mặt tuấn mỹ sạch sẽ của Tạ Dịch Chi, đột nhiên mũi Hoàng Thu Thu chua xót, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.   

"......Cô." Tạ Dịch Chi hoảng sợ, cho rằng mình bóp đau cô, vội vàng buông tay. Thấy người ta rơi nước mắt đến lợi hại, anh nhịn không được ôm lấy mặt Hoàng Thu Thu, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô.   

"Đừng khóc." Tạ Dịch Chi nhất thời hối hận vì sao mình lại xen vào việc của người khác, chọc cho cô khóc, "Thực xin lỗi."

Nước mắt Hoàng Thu Thu càng chảy càng dữ dội, ngay cả đứng cũng đứng không vững. Cô khóc không ra tiếng, chỉ mím môi không một tiếng động rơi lệ.

Tạ Dịch Chi nhìn thấy, trong lòng không thoải mái, đồng thời cũng hiểu được hẳn là cô chịu phải ủy khuất ở bên ngoài.   

Cảnh tượng này giống như đã từng gặp qua, trong lòng Tạ Dịch Chi không tiếng động thở dài, đồ ngốc có thể khóc ra cũng tốt hơn nghẹn ở trong lòng, nghĩ như vậy anh cũng không khuyên cô đừng khóc nữa.   

Hiển nhiên hành lang không phải là nơi lý tưởng để ph.át ti.ết tâm tình, hai tay Tạ Dịch Chi cứng ngắc ôm người vào trong ngực, dẫn cô vào phòng, Tạ Dịch Chi dùng chân câu lấy cửa, ôm Hoàng Thu Thu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nhẹ giọng dỗ dành.  

Đầu óc Hoàng Thu Thu trống rỗng, nằm sấp trên lồng ng.ực ấm áp của Tạ Dịch Chi, yên lặng rơi nước mắt, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, ngực sinh sôi buồn bực.   

"Ai chọc cô, hả?" Tạ Dịch Chi ôm người, thấp giọng dỗ dành, ý đồ để cho Hoàng Thu Thu phát ra âm thanh, dù sao nghẹn khóc cũng không tốt.   

Có lẽ là giọng nói của Tạ Dịch Chi quá hấp dẫn, Hoàng Thu Thu thật sự mở miệng: "Bọn họ đều ... Bắt nạt tôi."

Tiếng khóc khiến cho giọng nói lẩm bẩm của cô không được dễ dàng, Tạ Dịch Chi nghe Hoàng Thu Thu lặp đi lặp lại những lời này một lúc mới hiểu được.  

"Bọn họ là ai?" Tạ Dịch Chi vừa vỗ lưng Hoàng Thu Thu, vừa nói, "Tôi giúp cô bắt nạt lại."

"Bọn họ, bọn họ đều là ... Người xấu." Hoàng Thu Thu vừa nói vừa khóc dữ dội, giống như muốn đem uất ức nhiều năm khóc ra.   

Tạ Dịch Chi cũng dung túng, có một số việc luôn nghẹn ở trong lòng sẽ không tốt. Chỉ là một lần lại một lần dỗ dành, để cho cô có thể an tâm.   

"Chú thím … Còn có Hi Nguyệt." Hoàng Thu Thu không đứng vững túm lấy áo sơ mi của Tạ Dịch Chi, "Bọn họ đều bắt nạt..."   

Hai tay Tạ Dịch Chi ôm chặt Lấy Hoàng Thu Thu, không cho cô trượt xuống, trong miệng còn nói: "Tôi giúp cô bắt nạt lại những người xấu kia, toàn bộ."   

"......Ừm." Hoàng Thu Thu nức nở đáp.   

Sau đó Hoàng Thu Thu khóc lóc ngủ thiếp đi, cũng may Tạ Dịch Chi phát hiện trước tiên. Anh dứt khoát ôm người lên, cẩn thận đặt lên giường.   

Đứng ở đầu giường, Tạ Dịch Chi cúi đầu mượn ánh đèn ấm áp mờ nhạt ở đầu giường, nhìn thấy Hoàng Thu Thu khóc đến mức đỏ mặt bởi vì cảm xúc kích động, phía trên còn có một giọt nước mắt chưa rơi.   

Tạ Dịch Chi đưa tay lau đi giọt nước mắt kia, đứng đó nhìn thật lâu, cuối cùng xuống lầu xin chìa khóa bà chủ, lại rót một ly nước tới, đặt ở đầu giường rồi mới rời đi.   

......   

Khóc lâu như vậy, sau khi cô tỉnh dậy, đương nhiên mắt sẽ sưng lên, khi mở mắt còn có chút ngứa ran.   

Sau khi xoay người ngồi dậy, Hoàng Thu Thu lập tức nhớ tới chuyện tối hôm qua mình nằm sấp trên người Tạ Dịch Chi khóc một đêm, trầm mặc ngồi trên giường một hồi lâu, cô mới đứng lên rửa mặt.   

Vừa đi ra, Tạ Dịch Chi đã đứng trong phòng, trong tay còn cầm theo thứ gì đó.   

"Lại đây." Giọng điệu Tạ Dịch Chi mang theo dịu dàng không dễ phát hiện.   

Hoàng Thu Thu cọ xát dịch qua, hiển nhiên còn đang lúng túng vì chuyện đêm qua.   

Thấy cô cọ xát mãi, Tạ Dịch Chi dứt khoát tự mình tiến lên, kéo Hoàng Thu Thu ngồi xuống.   

"Nhạc..." Hoàng Thu Thu nhìn thấy uy hiếp trong mắt Tạ Dịch Chi, cứng rắn sửa lại lời trên đầu lưỡi, "Dịch Chi."

"Nhắm mắt lại." Tạ Dịch Chi nhướng mày nói.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.