Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 40




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ở đầu đường Hoa Hằng có một TV ngoài trời, thường được phát sóng những tin tức của các dàn nhạc trong nước. Hôm nay đang phát sóng màn diễn tấu của một dàn nhạc trong nước đang thi đấu ở nước ngoài, đột nhiên màn hình lại tối sầm lại.   

Mấy người Tất Chu và Hoàng Thu Thu cùng nhau đi ra ngoài, đoàn người cười nói vui vẻ.

Dường như có cảm giác gì đó, Hoàng Thu Thu nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía màn hình TV ngoài trời——

Không còn thấy hình ảnh biểu diễn của một dàn nhạc nào đó, đột nhiên thay đổi thành tin tức thời sự, dường như người dẫn chương trình cũng có chút rối loạn, giọng điệu ngưng trọng: "Tạm thời phát sóng, theo tin tức đưa tin của nhà đài, đột nhiên An Thành động đất..."   

Mọi người theo ánh mắt Hoàng Thu Thu, cũng thấy được tin tức xen kẽ này, tất cả đều ngây ngẩn cả người.   

Có thể phát sóng xen kẽ vào các đài, chứng tỏ nhất định thảm họa này rất nghiêm trọng. Mấy người theo bản năng lấy điện thoại di động ra, kiểm tra tin tức, quả nhiên các nền tảng lớn đều đang thảo luận chuyện này. Trên đường đi đã có người bởi vì nghe được tin tức của An Thành, cảm xúc không khống chế được mà dẫn đến xuất hiện tai nạn giao thông liên hoàn.  

Đường Hoa Hằng trải qua một trận hỗn loạn, rất nhanh đã bình tĩnh lại. An Thành chỉ là một thành phố cấp bốn năm, cách Định Thành rất xa. Nhạc công ở đường Hoa Hằng, phần lớn đều đến thành phố loại một và thành phố loại hai, hầu như không có người ở An Thành.   

Nhưng mà chờ mọi người phản ứng lại, đều bắt đầu tìm kiếm những địa chỉ gây quỹ, ý đồ góp một chút sức lực của mình.   

Hoàng Thu Thu bừng tỉnh trở lại căn hộ của mình, quả thật cô không phải người An Thành, nhưng Ly Thị ở ngay bên cạnh An Thành. Không biết Ly Thị thế nào rồi, chú thím bọn họ...   

Hoàng gia ở Ly Thị, Hoàng Thu Thu ngồi xuống bấm lung tung nút điều khiển TV, ý đồ nghe được một chút tin tức về Ly Thị từ đó. Mặc dù chú thím đối xử với cô không tốt, nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống, Hoàng Thu Thu không hy vọng nhìn thấy hai người bọn họ xảy ra chuyện.   

Ngày hôm nay, trái tim của toàn bộ mọi người đều nâng lên, rất nhiều người đi đường đều cau mày, cầu nguyện cho An Thành phương xa.  

"Cộc cộc..." Tiếng gõ cửa có quy luật vang lên, Hoàng Thu Thu kinh hãi nhìn qua, một lát sau cô mới thu dọn xong tâm tình đi mở cửa.   

Tạ Dịch Chi đứng ngoài cửa.  

"Tôi đến lấy nhị hồ." Nghe thấy tiếng mở cửa, khuôn mặt vốn đang rũ xuống của Tạ Dịch Chi khẽ nâng lên, "Có tiện không?"   

Lúc trước Tạ Dịch Chi và Hoàng Thu Thu cùng nhau luyện tập, anh tạm thời có việc nên đặt nhị hồ ở phòng tập luyện, vừa vặn hôm nay rảnh rỗi nên tới tìm cô lấy.   

Hoàng Thu Thu đi lùi vào để cho Tạ Dịch Chi tiến vào, tự mình xoay người đi lấy nhị hồ của anh.   

TV trong phòng khách còn đang phát sóng tin tức ở An Thành, nghe xong liền cảm thấy kinh hãi.

Ánh mắt Tạ Dịch Chi dừng trên sô pha, quay đầu hỏi: "Ly Thị ở gần An Thành?"   

Hoàng Thu Thu mang theo nhị hồ tới, nghe anh nói vậy thì sửng sốt, sau đó gật đầu nhỏ giọng nói: "Chú thím ở Ly Thị, không biết thế nào rồi. Đợi lát nữa tôi sẽ đi tìm Hi Nguyệt."

Mặc dù nhà họ Hoàng không tốt, nhưng mạng người quan trọng, cho dù cô không thể đi cứu viện, nhưng cũng không thể làm bộ như không biết.   

Tạ Dịch Chi nhíu mày: "Không cần đi hỏi, vừa rồi tôi nhìn thấy Hoàng Hi Nguyệt trên đường, hẳn là cha mẹ cô ấy không đáng ngại."   

"Là như vậy sao..." Hoàng Thu Thu hơi yên lòng, đã lâu cô không liên lạc với nhà họ Hoàng, hiện tại nhớ lại giống như đã qua một đời. Lúc trước từng gặp qua Hoàng Hi Nguyệt trên đường một lần, từ xa Hi Nguyệt đã quay đầu, cô cũng không muốn một mực dán lên.   

"Ở lại căn hộ tập luyện violin cho tốt." Tạ Dịch Chi đè nén xúc động muốn đưa tay sờ sờ đầu của đồ ngốc, nhận lấy hộp đàn trong tay cô, "Bằng không Cốc lão sẽ tức giận."  

"Nhưng người ông nội Cốc mắng vẫn luôn là anh." Hoàng Thu Thu khẽ nâng mặt lên, vụng trộm liếc mắt nhìn Tạ Dịch Chi đối diện, nhỏ giọng nói.   

Hoàng Thu Thu học violin cực nhanh, căn bản Cốc lão không có cơ hội tức giận. Về phần nhị hồ, mặc dù cô kéo không tốt lại khó nghe, nhưng Cốc lão gia tử vẫn luôn vui vẻ, sẽ không ghét bỏ

"...... Luyện đàn cho tốt." Tạ Dịch Chi trầm giọng nói xong, trấn định xoay người.   

Bởi vì chuyện động đất, đường Hoa Hằng ngừng tập luyện mấy ngày, mọi người đều lo lắng cho An Thành xa xa, sau đó mới dần dần khôi phục tập luyện cùng biểu diễn.   

Trong khoảng thời gian đó, Hoàng Thu Thu gặp qua Hoàng Hi Nguyệt một lần, thoạt nhìn trạng thái của cô ta không tệ lắm, hẳn là nhà họ Hoàng không bị động đất liên lụy.   

Các phương tiện truyền thông kêu gọi tất cả mọi người không đi đến giải cứu hoặc làm t.ình nguyện viên, tránh gây ùn tắc giao thông, gây ra bất tiện cho các đội cứu hộ từ khắp nơi trên thế giới.   

Mãi cho đến một tháng sau khi thảm họa đã bị dập tắt, dàn nhạc Tố Trúc và dàn nhạc Phong Diệp được mời đến An Thành biểu diễn an ủi, lần đầu tiên người của hai dàn nhạc không có tâm tư tranh giành thứ hạng trên dưới.   

Hai dàn nhạc đại biểu cho Định Thành, đường Hoa Hằng thống nhất an bài xe chung cho cả hai đoàn.

Tổng cộng có năm chiếc xe, một chiếc xe chuyên đặt nhạc cụ của dàn nhạc, bốn chiếc xe còn lại chở hai thành viên của dàn nhạc.  

Số lượng thành viên của hai dàn nhạc không bằng nhau, nhưng số lượng xe buýt chỉ có bốn cái, chắc chắn sẽ có một chiếc xe cần phải chở hai dàn nhạc. Tất Chu mang theo mấy người Hoàng Thu Thu dẫn đầu đi lên chiếc xe kia, mấy người ở trong dàn nhạc Phong Diệp thấy thế cũng lập tức đi theo.   

"Mấy đứa ở trên xe không được làm loạn, Nhã Lộ nhớ chú ý đến bọn họ." Cốc Thành Kính nghiêm khắc nói, ông phải ở trên một chiếc xe khác để chăm sóc những thành viên còn lại.   

"Vâng ạ." Giang Nhã Lộ gật đầu đi lên chiếc xe kia.   

Người cuối cùng lên xe là Tạ Dịch Chi và Hoàng Hi Nguyệt.   

Khoảng thời gian trước, Hoàng Hi Nguyệt luôn tới tìm Tạ Dịch Chi hỏi một số vấn đề về violin. Cô ta tích cực đưa ra vấn đề, Tạ Dịch Chi thân là nhạc trưởng, đương nhiên phải giải đáp. Mặc dù có nghi ngờ đối với nhân phẩm của Hoàng Hi Nguyệt, nhưng trải qua vấp ngã trước đó, cô ta đã biết giữ ý tứ hơn, làm cho Tạ Dịch Chi chỉ có thể dừng lại ở mức nghi ngờ.  

Trong khoảng thời gian này An Thành xảy ra động đất, bởi vì biết Hoàng Thu Thu là người ở Ly Thị, trên đường đi Tạ Dịch Chi liền hỏi Hoàng Hi Nguyệt một câu tình huống trong nhà cô ta. Nhưng mà hình như Hoàng Hi Nguyệt lầm tưởng anh đang quan tâm mình, tiến lên chọn chút chuyện về nhạc cụ hỏi xong, sau đó không dấu vết nói về chuyện nhà mình.  

Theo tính tình vốn có của Tạ Dịch Chi, sớm đã khiến cô ta cách xa một chút, nhưng không biết anh nhớ tới cái gì, thế nhưng để cho Hoàng Hi Nguyệt lải nhải về cuộc sống của cô ta khi ở Ly Thị.

Sáng sớm hôm nay phải đi từ đường Hoa Hằng tới, Hoàng Hi Nguyệt lại đi theo phía sau nói về chút chuyện ở Ly Thị mà cô ta cảm thấy thú vị, thấy bộ dáng chăm chú nghe của Tạ Dịch Chi, không khỏi nói nhiều một chút, khiến cho hai người tụt lại phía sau lên xe.   

"Nhạc trưởng Tạ, hiện tại xe số bốn còn có mấy chỗ trống." Người phụ trách đường Hoa Hằng lại đây chỉ chỉ một chiếc xe buýt trong cùng.   

Xe số 4 chính là chiếc xe mà đám người Tất Chu đi lên.   

"Ừm." Tạ Dịch Chi mang theo vài thành viên của dàn nhạc Phong Diệp còn đứng ở bên ngoài quan sát đi lên xe số bốn, Hoàng Hi Nguyệt theo sau.   

Thời điểm bọn họ đi lên, Tất Chu đang ngồi gần Hoàng Thu Thu, hỏi một đống kinh nghiệm về việc ngồi xe buýt đường dài.   

"Chúng ta phải ngồi trên xe buýt ba ngày hai đêm, vậy mà không có giường nằm sao?" Sau khi Tất Chu lên xe dạo một vòng, vẻ mặt không dễ nhìn lắm. Cũng không phải là oán giận, chẳng qua chưa từng nếm qua khổ sở như vậy, ít nhiều trong lòng có chút chột dạ.   

"Xe buýt này rất tốt." Hoàng Thu Thu nghiêm túc nói.   

Xe buýt là do người phụ trách đường Hoa Hằng liên lạc, đường Hoa Hằng bọn họ không thiếu tiền, mặc dù muốn hai dàn nhạc đi An Thành biểu diễn an ủi, nhưng cũng sẽ không cố ý để cho dàn nhạc chịu khổ. Xe buýt là hoàn toàn mới, thiết bị tốt hơn nhiều so với xe buýt thông thường. Không gian ghế lớn, có thể điều chỉnh đến nửa nằm.   

"Không biết An Thành bên kia thế nào?" Tất Chu dựa vào lưng ghế của mình thở dài.   

Lúc này đường sắt đi bên kia bị đứt, để cho giao thông phục hồi nhanh hơn, chỉ có xe buýt mới có thể vào được.   

Tất Chu đưa lưng về phía cửa xe, mặt đối mặt với Hoàng Thu Thu đang ngồi ở hàng cuối cùng, đột nhiên cảm giác được xung quanh xe bỗng an tĩnh lại.   

Mắt xoay tròn một vòng, quay đầu lại nhìn lại: nhạc trưởng của dàn nhạc Phong Diệp đang đứng ở phía sau anh ta, quả thực là vô cùng dọa người!   

"Có tiện cho tôi ngồi đây không?" Tạ Dịch Chi đi tới chỗ ngồi của Tất Chu, nói với Hoàng Thu Thu.   

Chẳng lẽ hàng phía trước không có chỗ ngồi sao? Tất Chu chỉ dám oán thầm trong lòng.   

Sau khi người của hai dàn nhạc đều đã lên xe số bốn, ngoại trừ hàng cuối cùng, còn có hai chỗ ngồi phía trước còn trống. Vừa rồi sau khi bọn Tất Chu đi lên, người phụ trách còn cố ý tới nói, vị trí kia để cho nhạc trưởng của dàn nhạc Phong Diệp ngồi.   

Dường như Tạ Dịch Chi nghe được oán giận trong lòng của một số người, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên trong xe: "Tôi quen ngồi hàng cuối cùng, ngồi phía trước không thoải mái."   

Thành viên của dàn nhạc Phong Diệp đi theo Tạ Dịch Chi nhiều năm đều không khỏi sửng sốt: Nhạc trưởng có thói quen này từ khi nào? Bọn họ hoàn toàn không biết. 

Tạ Dịch Chi đã nói như vậy, các thành viên trong dàn nhạc của anh cũng không dám nhảy ra vạch trần sự thật mỗi lần đi biểu diễn anh đều ngồi ở hàng ghế đầu.   

"Thuận tiện." Hoàng Thu Thu dịch sang bên cửa sổ, để cho Tạ Dịch Chi ngồi lại đây.   

Hàng cuối cùng trống rỗng, có mấy nhạc công đặt nhạc cụ nhỏ của mình ở đây, dặn dò Hoàng Thu Thu ngồi ở đây nhìn một chút. Hiện tại Tạ Dịch Chi ngồi xuống, không ít người đều không dám quay đầu lại.  

Dung mạo của Tạ Dịch Chi anh tuấn hiếm thấy, không riêng gì phụ nữ, đàn ông nhìn cũng phải cảm thán một tiếng diện mạo thật tốt. Đáng tiếc trên người anh có lệ khí nặng nề vô cớ, bình thường nếu không cầm gậy nhạc trưởng hoặc nhạc cụ, mặc cho ai cũng không nghĩ tới anh xuất thân từ âm nhạc.   

Đợi mọi người đã ngồi xong xuôi, người phụ trách kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, lúc này năm chiếc xe buýt mới chậm rãi khởi động theo thứ tự.   

......   

Bởi vì cách An Thành còn xa, giao thông còn chưa bị ảnh hưởng, xe buýt đường dài đi với tốc độ cao. Cơ hội duy nhất để người trên xe hoạt động là thời gian xe đổ xăng, vừa xuống xe, mặc dù mọi người không oán giận, nhưng phần lớn đều thở phào nhẹ nhõm. Còn chưa qua một ngày, tất cả mọi người đều đã ngồi đến đau lưng mỏi eo.   

"Eo của tôi!" Tất Chu khoa trương đỡ eo xuống xe, sau khi bị Giang Nhã Lộ vặn một cái mới thành thật lại.   

Hoàng Thu Thu đi xuống, Tạ Dịch Chi dừng lại phía sau cô, còn thuận tiện lơ đãng đưa tay giúp cô kéo cổ áo nhăn nhúm một chút.   

"Cám ơn." Hoàng Thu Thu mờ mịt quay đầu, sau khi phản ứng lại lập tức nói lời cảm ơn.   

"Ừm." Tạ Dịch Chi đáp một tiếng, cất chân dài đi về phía Cốc Thành Kính, hai nhạc trưởng dẫn đội cùng đi biểu diễn, đương nhiên phải thảo luận một ít việc.   

Tất cả mọi người đều đi xuống hít thở không khí, trong nháy mắt cả trạm nghỉ ngơi đều chật ních người, không có ai chú ý tới động tác kéo cổ áo giúp Hoàng Thu Thu của Tạ Dịch Chi, trừ phi là cố ý quan sát thì mới phát hiện.   

Ví dụ như Hoàng Hi Nguyệt.   

Kỳ thật lúc đầu tiếp cận Tạ Dịch Chi nhưng đụng phải vách tường, cô ta liền không hề cố gắng tới gần nữa. Dù sao Tạ Dịch Chi cũng là nhạc trưởng của một dàn nhạc, nếu chọc cho anh không vui, chưa biết chừng sẽ bị đuổi đi.   

Nhưng từ khi nhìn thấy quan hệ giữa Hoàng Thu Thu và Tạ Dịch Chi, tâm tư của Hoàng Hi Nguyệt lại bắt đầu động đậy. Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, Hoàng Hi Nguyệt đã hình thành một loại quan điểm: Hoàng Thu Thu có thể làm được, nhất định cô ta cũng có thể làm được, hơn nữa làm còn tốt hơn so với Hoàng Thu Thu.   

"Hi Nguyệt, sao không vào ăn chút gì?" Một thành viên của dàn nhạc có quan hệ tương đối tốt với Hoàng Hi Nguyệt đi đến chào hỏi. 

"Bây giờ sẽ đi." Hoàng Hi Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười, hình tượng của cô ta trong dàn nhạc vẫn rất đơn thuần vô hại.  

......   

Buổi chiều trước khi ra khỏi thành phố, tài xế đã đổ thêm xăng, sau đó nhắc nhở mọi người buổi tối xe sẽ không dừng lại nên nhớ mua đồ dùng cần thiết  

Mỗi xe buýt đường dài sẽ có hai tài xế, thay phiên nhau lái xe, tránh tình trạng lái xe mệt mỏi.   

Thời điểm trời tối, người trên xe bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Tất Chu ngồi chơi điện thoại di động một hồi, choáng váng không chịu nổi nên cũng lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi, không dám quay đầu lại nói chuyện cùng Hoàng Thu Thu. 

Hoàng Thu Thu quen ngồi xe buýt, không mệt mỏi như mọi người, dựa vào chỗ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù ban đầu là bởi vì Tạ Dịch Chi ngồi bên cạnh nên ít nhiều có chút không được tự nhiên, nhưng một ngày trôi qua, cô không còn sinh ra tâm tư khác.   

Xe vững vàng đi trên đường cao tốc, toàn bộ bên ngoài đều tối đen, Hoàng Thu Thu chớp chớp đôi mắt mang theo hơi nước, sau đó dần dần nổi lên buồn ngủ, rất nhanh đã rơi vào mộng đẹp.   

Bên trong xe, tài xế cũng tắt đèn để mọi người nghỉ ngơi.   

Tạ Dịch Chi đang định nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên bả vai nặng nề.  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.