(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng Hi Nguyệt liên tưởng đến hành động thân mật sáng nay của hai người, lập tức cảm thấy người mua bánh ngọt chính là Tạ Dịch Chi, nhưng cô ta suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu, luôn cảm thấy không có khả năng.
Bản thân vào dàn nhạc Phong Diệp lâu như vậy, sớm biết rõ phong cách đối xử lạnh lùng của Tạ Dịch Chi, không có khả năng sẽ giống như người mua bánh ngọt Hoàng Thu Thu. Hơn nữa bánh ngọt kia giống như là đặt trước muốn đưa cho Hoàng Thu Thu, Hoàng Hi Nguyệt càng nguyện ý tin tưởng là người khác đặt.
Đáng tiếc, từ khi hai người tới đường Hoa Hằng, Hoàng Thu Thu kết bạn với không ít người không có trong danh bạ của Hoàng Hi Nguyệt, căn bản Hoàng Hi Nguyệt không nhìn thấy bình luận của người khác.
Cho dù như thế nào, chuyện Hoàng Thu Thu và Tạ Dịch Chi thân thiết là chắc chắn, trong lòng Hoàng Hi Nguyệt có một nỗi sợ hãi nói không nên lời, giống như năm đó hai người cùng đi học violin, trong mắt lão sư chỉ nhìn thấy Hoàng Thu Thu.
Mấy ngày nay không chỉ trong lòng Hoàng Hi Nguyệt không thoải mái, tâm tình của toàn bộ người trong dàn nhạc Phong Diệp cũng không tốt lắm. Trận đấu lần này không phải là đơn giản như đi lên nhận giải thưởng, bản thân thi đấu ở sân nhà mình, mặc dù không lên TV, nhưng có không ít công ty lớn đều quảng cáo, càng đừng nói đến ngành công nghiệp âm nhạc coi trọng trận đấu này như thế nào. Sau trận đấu, dàn nhạc Tố Trúc nhận được lời mời biểu diễn, trong khi dàn nhạc Phong Diệp lại bị bỏ rơi chưa từng có.
Những buổi biểu diễn này không chỉ liên quan đến mức lương của mỗi người trong dàn nhạc, mà còn ảnh hưởng đáng kể đến danh tiếng của dàn nhạc.
Tôn Khang Nhi đến phòng tập luyện từ sớm, có không ít người cũng đến đây tập luyện từ sớm giống vậy. Lần này ngay cả top 3 mà cũng không thể vào, Tôn Khang Nhi chịu đả kích vô cùng lớn, lâu như vậy mà dàn nhạc vẫn không nhận được lời mời biểu diễn, cô ấy lại đem chuyện này trách lên đầu mình.
Tôn Khang Nhi lẳng lặng ngồi ở chỗ ngồi của mình chơi violin, nước mắt lại chậm rãi rơi xuống.
Một lúc sau, người bên cạnh phát hiện, lập tức buông nhạc cụ xuống đi an ủi.
"Khang nhi, trận đấu lần sau chúng ta giành chiến thắng là được, không có việc gì."
"Ai biết lần sau là khi nào." Hốc mắt Tôn Khang Nhi đỏ bừng, "Năm ngoái nhạc công trưởng phải từ chức, tôi được đề bạt lên làm nhạc công trưởng, thật sự đặc biệt vui vẻ, luôn cảm thấy giấc mơ của mình trở thành sự thật. Bây giờ nghĩ lại ... Nếu anh ấy vẫn còn ở đây, chắc chắn dàn nhạc của chúng ta sẽ vào được top 3."
"Thôi nào." Người nọ cầm khăn giấy đến, "Ngay cả cuộc thi này mà anh ta cũng không dám tham gia."
Người học violin đều biết, thứ này không tiến thì lùi, không phải ai cũng có thiên phú như nhạc trưởng. Nhạc công trưởng trước kia ăn nói tùy tiện, tham gia mấy chương trình quảng cáo thì không thể tự kiềm chế, năng lực đã sớm xuống cấp.
Nghệ sĩ dương cầm không chạy lại thì không sao, Tôn Khang Nhi vừa nhìn thấy anh ta lại càng khó khăn hơn: "Rõ ràng lần này cậu đoạt được quán quân, cũng bởi vì một mình tôi không nhận được giải thưởng nên mới khiến cho mọi người đều bị liên lụy."
Mặc dù trận đấu này là một trận đấu đơn, không liên quan gì đến dàn nhạc. Nhưng ai cũng biết, *nhất tổn câu tổn, nhất định dàn nhạc sẽ bị liên lụy.
*Nhất tổn câu tổn: nghĩa là mỗi mắt xích đều có liên quan đến tổng thể, chỉ cần một mắt xích bị tổn hại, các mắt xích còn lại đều tổn hại theo và ngược lại. Câu này gần nghĩa với:Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Lần này ngoại trừ ở phương diện violin, kỳ thật dàn nhạc Phong Diệp vẫn thu được rất nhiều ở những nhạc cụ khác, có vài hạng mục đều đoạt được quán quân, dàn nhạc Tố Trúc chỉ có thể miễn cưỡng đi theo phía sau.
Năm đó, thời gian thành lập của dàn nhạc Phong Diệp và dàn nhạc Tố Trúc không cách nhau nhiều lắm, tuyển chọn kịch liệt như thế nào, đến bây giờ tất cả mọi người đều nhớ như in.
Danh tiếng của Tạ Dịch Chi quá lớn, lớn đến mức hoàn toàn áp chế Cốc Thành Kính không nổi bật. Năm đó Tạ Dịch Chi xuất hiện ở đường Hoa Hằng, tất cả nhạc công tự do đều đồng loạt xông lên, muốn gia nhập dàn nhạc của anh.
Dàn nhạc Phong Diệp đã bắt hết tất cả các tuyển thủ có tiềm lực nhất ở đường Hoa Hằng. Tám mươi phần trăm người trong dàn nhạc Tố Trúc đều từng tham gia tuyển chọn lần đó, có thể nói phần lớn người của dàn nhạc Tố Trúc đều là những người bị dàn nhạc Phong Diệp loại, dẫn đến năm đó dàn nhạc Tố Trúc còn có một danh hiệu gọi là "Tiểu Phong Diệp".
Vì cái danh hiệu này, trong trận đấu hai năm trước, dàn nhạc Tố Trúc liều mạng đến cuối cùng, thiếu chút nữa đã làm cho dàn nhạc Phong Diệp lật thuyền, sau đó danh hiệu mới coi như biến mất. Nhưng mà thực lực của người trong dàn nhạc Phong Diệp vô cùng cao, khó tránh khỏi kiêu ngạo, chưa bao giờ đem dàn nhạc Tố Trúc để vào mắt.
Không phải là người của dàn nhạc Phong Diệp quan tâm chút phí biểu diễn kia, chỉ là cảm giác bị dàn nhạc Tố Trúc áp chế thật sự không tốt. Từ trước đến nay một đám người kiêu ngạo tận trời chưa từng chịu thất bại, trong lúc nhất thời toàn bộ không khí của phòng tập luyện đều trở nên nặng nề.
Hoàng Hi Nguyệt ngồi ở phía sau lạnh lùng nhìn, nhạc trưởng của bọn họ thân thiết với người của dàn nhạc bên cạnh như vậy, ai thèm để ý đến sống chết của dàn nhạc Phong Diệp.
Thời điểm trong lòng Hoàng Hi Nguyệt cười lạnh, Tạ Dịch Chi từ ngoài cửa đi vào, anh vừa tiến vào liền nhíu mày nói: "Không tập luyện, vây quanh cùng một chỗ làm cái gì?"
Lời này vừa nói ra càng chọc đau lòng Tôn Khang Nhi, cô ấy nhịn không được đứng lên, lau nước mắt nói: "Nhạc trưởng, tôi không xứng ngồi ở vị trí này."
"Không xứng thì xuống." Tạ Dịch Chi lạnh lùng nói.
Tất cả mọi người đều có chút hoảng hốt, nghệ sĩ dương cầm vội vàng hô: "Nhạc trưởng..."
Tạ Dịch Chi nhếch môi cười lạnh: "Thế nào? Còn muốn tôi dỗ dành mấy người?"
Thấy mọi người cúi đầu, Tạ Dịch Chi giơ tay xoa xoa giữa mày, đi đến đài chỉ huy: "Chẳng qua chỉ là một lần thi đấu, lúc trước cả dàn nhạc Tố Trúc đều thua chúng ta, cũng không thấy bọn họ tìm chết tìm sống nói không xứng trở thành một dàn nhạc."
"Vốn dĩ Dàn nhạc Tố Trúc không mạnh như chúng ta!" Tôn Khang Nhi nhịn không được phản bác, một lát sau lại cúi đầu, "…. Là tôi không mạnh bằng Giang Nhã Lộ."
Tôn Khang Nhi không xem Hoàng Thu Thu như đối thủ, Hoàng Thu Thu nổi lên quá khoa trương, mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được. Từ trước đến nay đối thủ lớn nhất của dàn nhạc Phong Diệp chính là Giang Nhã Lộ.
Kỳ thật năm đó nhạc công violin mà Tạ Dịch Chi nhìn trúng là Giang Nhã Lộ, nhưng mà cô ấy vừa nghe thấy Cốc Thành Kính muốn thành lập dàn nhạc, liền đi thẳng tới Tố Trúc.
"Nếu đã biết không mạnh như cô ấy, vậy còn rảnh rỗi ngồi ở đây khóc? Lúc trước khi dàn nhạc Tố Trúc thua, Giang Nhã Lộ có khóc sao?" Tạ Dịch Chi trầm mặt xuống, cả dàn nhạc đều an tĩnh lại, "Có thời gian rảnh rỗi này, vậy luyện đàn nhiều hơn."
Đây là dàn nhạc mà Tạ Dịch Chi tự tay mang, cho nên bọn họ cũng có kiêu ngạo giống như anh. Tôn Khang Nhi lau sạch nước mắt, cố gắng gật đầu, hít hít mũi một lần nữa rồi ngồi xuống.
Nếu như không phải lần này Hoàng Thu Thu đột nhiên xuất hiện, có lẽ Tôn Khang Nhi có thể vào top 3, hơn nữa hẳn là Giang Nhã Lộ sẽ đứng thứ hai, Trương Tam đạt được vị trí thứ nhất.
Như vậy xem ra, người thắng lớn nhất chính là Giang Nhã Lộ.
Nhưng mà mặc dù như vậy Tôn Khang Nhi vẫn bị Giang Nhã Lộ áp chế, Tạ Dịch Chi cũng không áy náy bởi vì bản thân chỉ dạy Hoàng Thu Thu. Dù sao đây cũng là thi đấu đơn, nhạc trưởng như anh không thể tham dự vào trong đó, hơn nữa đã đến lúc chấn chỉnh lại dàn nhạc rồi.
Kể từ đó, dàn nhạc Phong Diệp siêng năng cần cù hơn bao giờ hết.
Bên kia Hoàng Thu Thu bị Cốc Thành Kính gọi qua, hỏi ý định của cô.
Cốc Thành Kính càng thiên về việc Hoàng Thu Thu không cần tiếp tục gõ trống định âm nữa, mà là đổi phương hướng khác, ví dụ như violin.
"Đều có thể ạ." Theo quan điểm của Hoàng Thu Thu, những nhạc cụ này là dùng để kiếm sống, cho dù có đổi sang cái khác cũng không sao.
"Cái gì gọi là đều có thể?" Hiển nhiên Cốc Thành Kính không hài lòng với lời nói của Hoàng Thu Thu, "Thu Thu, trong lòng cháu nghĩ cái gì thì làm cái đó, không cần phải qua loa với ta."
Hoàng Thu Thu lộ ra ánh mắt mờ mịt: "Những nhạc cụ này cháu đều rất thích. Nhạc trưởng, kỳ thật cháu còn có thể chơi dương cầm, hoặc là đàn hạc, còn có sáo..."
"...... Dương cầm?" Cốc Thành Kính nhớ tới, lúc trước người bạn tốt mở nhà hàng kia còn xem Thu Thu là nghệ sĩ dương cầm mà ông đề cử.
Nhìn chằm chằm vẻ mặt chân thành của Hoàng Thu Thu, lần đầu tiên Cốc Thành Kính sinh ra hâm mộ ghen tị với thiên phú của một người trẻ tuổi, cho nên cái gì cũng có thể học được sao?
"Cháu tự mình trở về suy nghĩ thật kỹ, ngoại trừ nhị hồ, cháu chọn một trong những nhạc cụ khác, chuyên tâm phát triển." Từ trong lòng Cốc Thành Kính càng muốn Hoàng Thu Thu chọn violin hơn.
Trước không nói hai thế hệ Cốc gia nhà bọn họ đều xuất thân là nghệ sĩ violin, có thể dạy cho Hoàng Thu Thu nhiều hơn so với những thứ khác, hơn nữa dựa vào màn biểu diễn xuất sắc của Hoàng Thu Thu trong cuộc thi lần này, Cốc Thành Kính tin tưởng nhất định sẽ có không ít người nguyện ý ném cành ô liu ra.
"Vâng ạ." Hoàng Thu Thu gật đầu đáp ứng, kỳ thật cô cũng có thể nhìn ra được ý nghĩ của nhạc trưởng nhà mình.
......
Hoàng Thu Thu nằm trong căn hộ, trầm mặc ôm nhị hồ của mình. Kỳ thật mấy năm nay mọi người thấy cô kéo nhị hồ thì đều mang theo chút ý cười, cho dù là Cốc lão gia tử, ông cũng chỉ coi đây là sở thích của Hoàng Thu Thu, cho nên mới nguyện ý dạy. Nếu như cô nói mình muốn buông tha cái khác để học nhị hồ, chỉ sợ Cốc lão gia tử sẽ là người đầu tiên dậm chân.
Đương nhiên ý cười của bọn họ không giống với cười nhạo của người nhà họ Hoàng, Cốc lão gia tử chỉ là lo lắng Hoàng Thu Thu lãng phí thiên phú của mình, dẫn đến tiền đồ không tốt.
Sờ sờ nhị hồ đã được sửa lại trong tay một lần nữa, Hoàng Thu Thu hít một hơi, thả nhị hồ xuống lầu.
—— Cô muốn hỏi ý kiến của nhạc trưởng Tạ.
Rõ ràng thời điểm hai người gặp nhau lần đầu, thái độ của của nhạc trưởng Tạ tuyệt đối không tốt. Đến bây giờ Hoàng Thu Thu vẫn có thể nhớ rõ ràng, lúc trước trong hậu trường buổi biểu diễn ở Định Thành, nhạc trưởng Tạ quay đầu lại nhíu mày nhìn bộ dáng của cô, bên trong là ghét bỏ sáng ngời.
Nhưng hiện tại trong lòng Hoàng Thu Thu có việc, trong đầu lập tức hiện lên bộ dáng của anh đầu tiên.
Hoàng Thu Thu đi lên lầu dừng lại ở cửa căn hộ, đây là lần thứ hai cô gõ cửa phòng của Tạ Dịch Chi. Chẳng qua gõ vài cái, bên trong vẫn không có người trả lời.
Không có ở đây ... Sao? Trong lòng Hoàng Thu Thu có một chút mất mát không thể nói ra, vẫn là chính mình nghĩ khéo rồi mới quyết định, không cần phiền toái nhạc trưởng Tạ, cô nghĩ vậy liền lui về phía sau một bước, muốn xoay người rời đi.
"Tìm tôi?" Đột nhiên một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên ở hành lang hẹp.
Hoàng Thu Thu quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Dịch Chi đứng bên cạnh, ánh mắt thâm sâu nhìn cô.
Tạ Dịch Chi không dấu vết nhíu mày, rõ ràng tâm tình của đồ ngốc này không đúng lắm.
Vốn dĩ hôm nay anh định trở về nội thành, trận đấu đã kết thúc được một thời gian, cuộc sống cũng nên khôi phục như bình thường, kết quả dàn nhạc náo loạn như vậy, anh tập luyện đến mức to đầu, cho nên không có tinh thần lái xe về nội thành. Kết quả từ xa đã nhìn thấy đồ ngốc từ căn hộ đối diện đi tới, nghĩ có thể là muốn tìm mình, Tạ Dịch Chi nhấc chân dài đi tới, đi theo phía sau cô.
Nhưng không ngờ đồ ngốc mới gõ cửa hai lần, vậy mà đã muốn rời đi.
"Vào đi." Tạ Dịch mở khóa phía trước, tiến lên đẩy cửa ra, dựa vào bên cạnh nói với Hoàng Thu Thu.
Hoàng Thu Thu ngửa đầu nhìn anh, trong đầu rối loạn, thật ra cô đến đây nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Sau khi hai người vào cửa, Tạ Dịch Chi không mở miệng hỏi chuyện gì trước, mà rót một ly nước ấm đưa cho Hoàng Thu Thu.
Hoàng Thu Thu cầm ly thủy tinh ấm áp, không hiểu sao cảm xúc nóng nảy trong lòng tiêu tán một chút.
Tạ Dịch Chi dựa vào tủ quầy bar trong phòng khách, đột nhiên mở miệng hỏi: "Bánh kem có ngon không?"
Hoàng Thu Thu cầm ly nước uống một ngụm, nhớ tới cái bánh kem có con chim mập mạp kia, cô chậm rãi gật đầu nói: "Rất ngon."
Ngồi một hồi lâu, Hoàng Thu Thu bình tĩnh lại, chính cô chủ động nói: "Hôm nay nhạc trưởng bảo tôi suy nghĩ kỹ xem nên chọn con đường nào trong tương lai."
"Chính cô nghĩ như thế nào?" Tạ Dịch Chi vừa nghe liền biết xảy ra chuyện gì. Kỳ thật không riêng gì anh, hiện tại toàn bộ nhạc trưởng ở đường Hoa Hằng đều đang âm thầm nghị luận, muốn biết Hoàng Thu Thu sẽ đi con đường nào.
Trong cuộc thi này, Hoàng Thu Thu khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy thiên phú violin của cô, không đi theo con đường này thì thật đáng tiếc. Mọi người không rõ trình độ trống định âm của cô, nhưng violin là tuyệt đối có tiền đồ.
"Tôi không biết." Hoàng Thu Thu cúi đầu nhìn chằm chằm sóng nước trong chén, sau đó nhỏ giọng nói, "Đều có thể."
"Hoàng Thu Thu." Lần đầu tiên Tạ Dịch Chi gọi cả tên cả họ của cô, trong giọng nói mang theo nghiêm khắc không thể xem nhẹ.
Hoàng Thu Thu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, mờ mịt đáp: "… Hả?"
Vốn dĩ hôm nay Tạ Dịch Chi bị đám đội viên chán nản của dàn nhạc làm cho phiền não, anh làm người lạnh nhạt, không thích thuyết giáo nhất. Chỉ là nhìn bộ dáng của cô, tức giận trong ngực lại vô cớ biến mất.
"Cô chính là cô, muốn làm cái gì thì làm, không cần phải lấy lòng ai." Giọng điệu của Tạ Dịch Chi có chút bất đắc dĩ, cả người cũng dịu dàng ba phần.
Mặc dù Tạ Dịch Chi không hiểu rõ hoàn cảnh sống của Hoàng Thu Thu, nhưng trong lời nói cử chỉ của một người luôn tiết lộ một chút manh mối. Từ việc cô theo bản năng lấy lòng Hoàng Hi Nguyệt, lại không bao giờ nhắc tới ba mẹ, không khó để đoán ra được một vài thứ.
Một khi Hoàng Thu Thu tiếp nhận một chút ý tốt của người khác, cô sẽ theo bản năng đi lấy lòng người này, muốn đối tốt với người này nhiều hơn.
Khẳng định Cốc gia không cố ý làm như vậy, nhưng bọn họ vô hình trung chiếm được phần lấy lòng này của Hoàng Thu Thu. Nhưng mà ... Đột nhiên khóe môi Tạ Dịch Chi khẽ nhếch lên, vậy mà đồ ngốc này lại đến tìm anh trước.
"Tôi ... Có thể chọn violin." Hoàng Thu Thu mím môi lại nói thêm một câu, "Tôi thích nhị hồ."
Gân xanh của Tạ Dịch Chi nhảy lên, trầm mặc nói: "Nếu violin cũng được thì học violin. Có Cốc lão chỉ dạy, sẽ không lỗ. Gác lại nhị hồ, sau này học cũng không có gì đáng ngại."
Sở dĩ hiện tại Cốc Thành Kính mới hỏi ra miệng, nhất định là do Cốc lão ở phía sau đẩy. Cốc Thành Kính đã có Giang Nhã Lộ, mà Cốc lão ở trong giới violin hơn nửa đời người, có lẽ tiếc nuối lớn nhất chính là không có một đồ đệ tốt. Người duy nhất nổi tiếng chính là Tần Chấn Khôn, đáng tiếc nửa đường thoát ly.
Cũng có ý tứ, rõ ràng mình là học trò của Tần Chấn Khôn, đến cuối cùng còn muốn dựa vào Cốc lão để đi ra khỏi bình cảnh. Tạ Dịch Chi rũ mắt xuống, che dấu biểu tình sắc bén dưới đáy mắt.
"Không thể học nhị hồ nữa sao?" Hoàng Thu Thu vẫn luôn nhớ mãi không quên nhị hồ.
"Tôi nghe nói Cốc lão dạy học sẽ có nhiệm vụ nặng nề, hẳn là sẽ không dành ra thời gian dạy nhị hồ cho cô."
Tạ Dịch Chi thấy đồ ngốc này còn nhíu mày thanh tú do dự, không khỏi tăng thêm giọng điệu nói, "Đi theo Cốc lão học violin rất tốt, trước kia tôi cũng muốn học violin với ông ấy nhưng không được."
Hoàng Thu Thu lập tức đặt sự chú ý ở nửa câu cuối cùng: "Nhạc trưởng Tạ, anh cũng muốn học violin với Cốc lão sao?"
Đến đường Hoa Hằng lâu như vậy, Tất Chu lại rất thân với cô, bát quái của Cốc gia cùng Tần gia còn có các đại gia tộc âm nhạc trong nước, Hoàng Thu Thu đều đã nghe qua một ít. Đồng thời Tạ Dịch Chi tuổi trẻ thành danh, trong khoảng thời gian đó có bao nhiêu phong quang cũng đã nghe qua, ngay cả Lộ tỷ nhắc tới Tạ Dịch Chi cũng là vẻ mặt bội phục.
Trận đấu lần trước Tạ Dịch Chi đi lên biểu diễn một bài, đến bây giờ thành viên violin của dàn nhạc Tố Trúc vẫn còn ngồi cầm điện thoại xem cả ngày.
"Nếu như cô muốn học violin, Cốc lão là lựa chọn tốt nhất của cô." Tạ Dịch Chi cứng rắn nói.
Rốt cuộc cùng là người một nước nên sẽ hiểu rõ lẫn nhau, hơn nữa cơ sở của Hoàng Thu Thu không tốt, nếu như lần trước đi theo Parse, không nhất định có thể đạt được thành tích tốt gì, không chừng một ngày nào đó sẽ dễ dàng rơi vào bình cảnh kỳ quái. Cốc lão chú ý đến việc tích lũy kinh nghiệm, thích hợp với người có nền tảng kém như Hoàng Thu Thu.
"Ừm." Hoàng Thu Thu lập tức cúi đầu ngoan ngoãn uống một ngụm nước, ánh mắt vẫn còn cẩn thận liếc nhìn người đàn ông đối diện.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");