Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 31




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng Thu Thu nghe vậy cũng không có phản ứng gì, từ vòng đấu loại trực tiếp, ngay cả khán giả cũng sớm biết ban giám khảo vì cô mà tranh cãi lớn đến mức nào.   

"Nhưng mà trận chung kết năm nay đã thay đổi thể thức thi đấu." Tạ Dịch Chi thản nhiên nói, giống như đang nói thời tiết hôm nay không tệ.   

Hoàng Thu Thu chưa từng hiểu rõ cuộc thi, đương nhiên chỉ biết trận chung kết năm trước chọn một bản nhạc có độ khó cao, ai đạt điểm cao thì người đó là quán quân.   

"Hình thức thi đấu gì?" Hoàng Thu Thu ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn vô cùng ngoan ngoãn khéo léo.   

Bởi vì là hình thức thi đấu mới, Tạ Dịch Chi cũng đã giải thích qua với nhạc công trong dàn nhạc của mình, cho nên vô cùng quen thuộc.   

"Vòng thi này chủ yếu khảo sát ba bộ phận, kỹ thuật kéo đàn, năng lực lĩnh ngộ, cùng với năng lực học tập." Tạ Dịch Chi tựa vào sô pha, ngón tay thon dài gõ gõ tài liệu trên bàn trà thủy tinh một chút, "Ban giám khảo sẽ ngẫu hứng biểu diễn một đoạn, mọi người cần kéo ra đoạn nhạc do giám khảo đã biểu diễn. Cụ thể là giám khảo nào chúng tôi không biết, có lẽ không chỉ có một người."

"Ừm." Hoàng Thu Thu gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.   

"Lúc đầu là thời gian dành cho thí sinh quan sát kỹ xảo, cô không cần phải diễn tấu." Tạ Dịch Chi nhướng mày tùy ý nói, "Mặc kệ như thế nào, người lót đáy tuyệt đối là cô, cho nên không cần phải quá khẩn trương, dựa theo bình thường, điểm số đừng kéo quá xa là được."

"Ồ." Hoàng Thu Thu khô cằn đáp.  

"Phần sau mới là trọng điểm giành điểm số của cô, cô cần phải hiểu rõ phong cách của năm vị giám khảo này một chút." Tạ Dịch Chi đem tư liệu đã sớm chuẩn bị tốt đẩy đến trước mặt Hoàng Thu Thu, cẩn thận nói cho cô nghe. 

Thể thức thi đấu mới thay đổi quá đột ngột, đầu tiên Tạ Dịch Chi nói qua cho nhạc công trong dàn nhạc của mình, chậm trễ nửa ngày mới tới tìm Hoàng Thu Thu. Nói quá nhiều, Tạ Dịch Chi liền bỏ sót một chuyện chưa nói, mãi cho đến khi trận đấu bắt đầu anh mới đột nhiên nhớ tới.   

Quy mô của cuộc thi này quá lớn, đến trận chung kết, ban tổ chức còn mời hai người dẫn chương trình của đài truyền hình Định Thành đến chống đỡ.  

Một tay nữ MC cầm micro, một tay cầm tài liệu, nụ cười dịu dàng: "Trước khi mười thí sinh trẻ tuổi ưu tú bắt đầu màn diễn tấu của mình, chúng ta hãy mời một người ra, chắc hẳn ... Mọi người đều biết đúng không?"   

Nữ MC úp úp mở mở, phía dưới lập tức sôi trào, loạn thất bát tao hô: "Biết!"   

"Vậy kế tiếp chúng ta mời..." Nữ MC tươi cười nhìn thoáng qua phía sau, đồng thanh nói với nam MC đang tiến lên một bước, "Nghệ sĩ violin trẻ Tạ Dịch Chi!"   

Lúc trước đã có tin tức truyền ra, nói Tạ Dịch Chi sẽ diễn tấu một khúc trong vòng đấu nào đó, bọn họ đã sớm chờ mong từ rất lâu. Đột nhiên Tạ Dịch Chi từ bỏ việc tiến vào Dàn nhạc Giao hưởng Berlin, ngược lại tiến vào giới nhạc trưởng, mấy năm qua chưa bao giờ mang theo violin xuất hiện trước mặt công chúng, lần này là lần đầu tiên Tạ Dịch Chi đi ra, ai mà không chờ mong.   

Cũng là khi đến hiện trường Tạ Dịch Chi mới nhớ tới còn có chuyện như vậy, nhưng violin của anh vẫn còn trong tay Hoàng Thu Thu, Tạ Dịch Chi chỉ có thể đi khu chờ tìm cô.   

Lúc này khu chờ đợi trống vắng, chỉ có mười người ngồi ở đó, Tạ Dịch Chi đi vào liền đặc biệt dễ thấy.   

Hoàng Thu Thu và Giang Nhã Lộ ngồi cùng một chỗ, Lộ tỷ đã tham gia vô số kể các cuộc thi lớn nhỏ, lo lắng Hoàng Thu Thu khẩn trương, liền lôi kéo cô nói chuyện để dời đi sự chú ý.   

"Đợi lát nữa tôi sẽ lên sân khấu biểu diễn, mượn violin một chút." Tạ Dịch Chi không để ý ánh mắt khiếp sợ của thí sinh xung quanh, đi thẳng về phía Hoàng Thu Thu.   

Hoàng Thu Thu không hỏi nhiều, trực tiếp đưa cây violin trong tay qua. Vốn dĩ violin là của Tạ Dịch Chi, hơn nữa bọn họ cũng nghe thấy người dẫn chương trình giới thiệu.

"Đợi lát nữa xong sẽ đưa cho cô." Tạ Dịch Chi nhận violin, để lại một câu đơn giản rồi đi lên sân khấu.  

Khu chờ đợi đều là trầm mặc kỳ lạ. Đối với Hoàng Thu Thu, trong mười người bọn họ cũng chỉ có một mình Giang Nhã Lộ quen biết cô, nhưng Tạ Dịch Chi thì khác, tất cả mọi người ở nơi này đều biết anh.   

"Cô là người của dàn nhạc Phong Diệp?" Trương Tam dẫn đầu bát quái tiến lại gần, "Tôi đặc biệt thích nhạc trưởng của cô, đợi lát nữa cô có thể dẫn tôi đi xin chữ ký không?"   

Người của dàn nhạc Phong Diệp cứng ngắc ngồi đối diện, không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với thế giới ma huyễn này.   

Mỗi lần thi đấu đều gọi theo biển số, chưa từng nói thí sinh thuộc dàn nhạc nào, hơn nữa Trương Tam lại đến từ nước M, tuyệt đối không rõ ràng đối với chuyện trong nước.   

"Tôi không phải người của dàn nhạc Phong Diệp." Hoàng Thu Thu lắc đầu cự tuyệt Trương Tam.   

Giang Nhã Lộ bên cạnh chờ ánh mắt tò mò tìm hiểu tản đi một chút, tới gần Hoàng Thu Thu nhỏ giọng hỏi: "Thu Thu, em đừng nói với chị người bạn cho em mượn violin chính là Tạ Dịch Chi."   

"Ừm, là anh ấy cho em mượn." Hoàng Thu Thu không phủ nhận.   

"..." Giang Nhã Lộ cũng lộ ra biểu tình ma huyễn giống như người của dàn nhạc Phong Diệp đang ngồi đối diện, thế đạo này thật sự là, thật sự là thần kỳ!  

Sân khấu bên kia đã bắt đầu, Tạ Dịch Chi vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.   

Dáng người thon dài cao lớn của người đàn ông đứng dưới ánh đèn, chọc cho khán giả dưới sân khấu đồng loạt nín thở, sợ kinh động cái gì đó. Một chùm ánh sáng đánh thẳng xuống, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của người đàn ông hiện ra toàn bộ. Anh không nhiều lời, cằm khẽ nâng lên, lộ ra đường cong lưu loát sạch sẽ, sau đó đem violin đặt trên vai.   

Giờ khắc này trái tim của mọi người đều được nâng lên, bọn họ đang chờ mong, chờ mong nghệ sĩ violin trẻ tuổi thành danh này sẽ diễn giải câu chuyện của mình như thế nào.   

Khác với kỹ xảo còn mang theo non nớt của Hoàng Thu Thu, Tạ Dịch Chi thuần thục giống như trời sinh, mỗi một lần vận cung đều giống như mưa rơi xuống biển, không hề lúng túng, nhỏ giọt không tiếng động. Mỗi một lần giơ tay lên đều chạm đến trái tim mọi người, làm cho người ta không khỏi chờ mong tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.   

"Nên đặt cậu ấy ở cuối mới tốt, cứ như vậy ai mà còn có tâm tư xem thí sinh thi đấu." Nữ MC đứng ở sân khấu nhìn Tạ Dịch Chi kéo đàn, không nhịn được nói.   

"Ban đầu là muốn cậu ấy làm nóng sân khấu, hiện tại xem ra là nóng quá mức." Nam MC gật đầu, hiện tại khán giả dưới sân khấu đều sắp hô lên trời.

Anh ta quay đầu nhìn khu chờ đợi phía sau nói, "Nhưng mà những thí sinh phía sau cũng không phải người ăn chay."

Sau khi Tạ Dịch Chi biểu diễn xong, đến lượt MC tiếp tục chủ trì, lần này mấy vị giám khảo đều ngồi ở một cái bàn, ghế dựa có thể di chuyển, chính là vì phòng ngừa Parse lại đột nhiên đứng lên giống như lúc trước.   

"Hoàn mỹ." Parse tựa lưng vào ghế nói một từ, chỉ là giọng điệu này không đúng lắm.   

Sters nhìn thoáng qua Parse, hạ thấp giọng nói: "Ông cũng đã nhìn ra rồi sao?"   

Parse xoay bút trên tay mình, buồn chán nói: "Nhìn ra cái gì? Tôi không thấy gì hết."

"....."  

Tạ Dịch Chi vừa xuống sân khấu, mười thí sinh cũng chậm rãi đi lên sân khấu, anh giữ chặt Hoàng Thu Thu, đặt violin vào trong tay cô: "Đừng khẩn trương, giống như bình thường là được."   

"Ừm." Hoàng Thu Thu cố gắng gật đầu, lúc này trong lòng cô, Tạ Dịch Chi giống như thầy của mình vậy.   

Vốn dĩ Tạ Dịch Chi nói xong câu đó liền rời đi, nhưng lại phát hiện phía sau truyền đến ánh mắt u oán của nhạc công trong dàn nhạc nhà mình. Anh hiếm khi do dự một lát, dừng lại nói thêm một câu: "Cố lên."   

Lần đầu tiên nhạc công trong dàn nhạc Phong Diệp tiên nhận được sự cổ vũ của nhạc trưởng nhà mình, mặc dù là thuận mồm nói, nhưng cô ấy vẫn rất thỏa mãn! Sau khi cảm thấy mỹ mãn, vui vẻ đuổi theo mọi người đi lên sân khấu.

Dứi sự dẫn dắt của MC, rất nhanh mười thí sinh đều đã đi lên, tất cả mọi người đều cầm violin của mình đứng thành một hàng.  

Người dẫn chương trình lần lượt giới thiệu mười thí sinh một lần, đến lượt Hoàng Thu Thu, không nhịn được mà dừng lại: "Nghe nói em mới chỉ học violin được một năm?"   

Hoàng Thu Thu không nghĩ tới trận chung kết còn có một màn như vậy, rõ ràng lúc trước vừa đi lên đã kéo đàn, cô còn tưởng rằng chỉ là thay đổi thể thức thi đấu.   

"...... Vâng ạ, một năm." Hoàng Thu Thu có chút chột dạ bỏ đi chữ 'Gần', cô lo lắng MC tiếp tục hỏi tận gốc, cũng may MC chỉ khen ngợi cô vài câu liền chuyển sang thí sinh tiếp theo.   

Vòng đầu tiên giống như vòng tự do trước đó, thí sinh chọn một bản nhạc có kỹ xảo đủ khó để diễn giải, sau đó để cho ban giám khảo chấm điểm. Đến ba vòng cuối cùng, tổng số điểm của ai cao nhất, người đó chính là quán quân.   

Hoàng Thu Thu xếp ở giữa, thứ sáu. Thật ra rất thiệt thòi, mặc dù người phía trước và phía sau có áp lực lớn hơn một chút, nhưng ảnh hưởng sâu sắc đến ban giám khảo. Cô nghe Tạ Dịch Chi nói, không dám chọn bản nhạc có độ khó quá cao, chọn một bản không có trở ngại, chậm rãi đem nó diễn tấu xong.   

Trương Tam ở vị trí thứ tư đi lên sân khấu, tiếng violin bay lên, kéo dây đến nỗi sắp chỉ nhìn thấy bóng dáng. Người phía dưới đều há to miệng không ngừng bội phục.   

Hai người này cũng là trong dự liệu của mọi người, làm cho người ta kinh ngạc nhất chính là Giang Nhã Lộ. Cô ấy là người cuối cùng, một bộ váy dài màu trắng, dịu dàng tao nhã, phù hợp với ấn tượng thi đấu trước đó —— làm đâu chắc đấy.   

Kết quả lúc này trực tiếp chọn một bản nhạc cực kỳ khó, hoàn toàn bất đồng với phong cách nhẹ  nhàng lúc trước.   

Cuối cùng cũng có điểm số, Giang Nhã Lộ đứng thứ nhất, Trương Tam thứ hai, đương nhiên Hoàng Thu Thu là thấp nhất, xếp thứ mười. Cũng may chênh lệch điểm số của người số 8 với người số 9 quá lớn, chọn bài hát có độ khó cao là có nguy cơ, điểm trừ đi cũng khá cao.   

Mười người này không ai xem thường Hoàng Thu Thu, thậm chí trong lòng đều coi cô là đối thủ mạnh. Trận chung kết phải dựa vào ba vòng để có được điểm số và tính toán, phần tiếp theo nhìn thế nào cũng không quá kém. Dù sao người chỉ học một năm, năng lực học tập và lĩnh ngộ có thể kém đến đâu.   

"Trận đấu diễn vô cùng kịch liệt, mọi người đều đuổi sát nhau." Nữ MC cười cười đi đến giữa sân khấu, "Thí sinh đạt điểm thấp vòng trước cũng không nên nản chí, vòng tiếp theo hoàn toàn có thể lật ngược thế cờ."

"Cho nên, chúng ta hãy mời một giám khảo trực tiếp diễn tấu một bản nhạc." Nam MC nhìn về phía năm giám khảo đối diện: "Rốt cuộc là giám khảo nào sẽ đứng lên?"

"Tôi lên." Nam MC vừa mở miệng, Parse liền muốn đứng lên, nhưng bị các giám khảo khác ngồi bên cạnh đè ép, lúc này chờ MC nói xong lập tức giành nói.   

Sters liếc nhìn Parse tùy hứng như vậy, đột nhiên không chào hỏi đã đòi bước lên sân khấu, ông cũng muốn tùy hứng một lần.   

Bốn giám khảo khác vẫn đang tranh giành: "???"   

"Xem ra là giám khảo Sters lên đây." Người dẫn chương trình tiếp tục nói một số quy tắc, để lại sân khấu cho các thí sinh và Sters.   

Bởi vì vẫn chưa quyết định là vị nào sẽ lên sân khấu, hôm nay năm vị giám khảo đều đem violin của mình tới, ai biết Sters không thèm nói gì đã đi lên. Trong lòng bốn vị giám khảo ngồi đối diện đều yên lặng tính toán đợi lát nữa cũng phải nhanh chóng đi lên, không cần nói nhảm.  

"Mấy người nghe cẩn thận." Sters chỉ nói một câu.   

Toàn trường lập tức yên lặng, tất cả đều nghe ông diễn tấu. Phải biết rằng bình thường vé buổi diễn tấu của Sters rất khó có được, hiện tại lại có thể nghe miễn phí.   

Vòng trước chủ yếu nghiêng về kỹ thuật kéo đàn, vòng này ban giám khảo cố ý tránh phương diện này, chỉ tăng thêm năng lực học tập của thí sinh. Đối với Hoàng Thu Thu mà nói, chuyện này ... Vô cùng đơn giản. 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.