Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 27




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Tạ Dịch Chi nói xong, hiển nhiên Hoàng Thu Thu ngây ngẩn cả người. Chiều nay Parse mang theo vẻ mặt táo bón nhìn mình, cô còn nhớ rõ. Mặc dù Parse giơ thẻ xanh lên, nhưng Hoàng Thu Thu không cảm thấy ông vui vẻ để cho mình thông qua, rõ ràng hận không thể khiến cho cô biến mất tại chỗ.   

Khóe môi Tạ Dịch Chi gợi lên một nụ cười không ai phát hiện: "Mặc dù Parse không thích người Trung Quốc, nhưng ông ấy tôn trọng âm nhạc."   

Parse người này rất ghi thù, lúc trước bị một vị nghệ sĩ Trung Quốc làm mất mặt nên vẫn ghi thù đến bây giờ. Nhưng cũng chỉ là trên mặt mà thôi, một khi hợp tác ông vẫn sẽ toàn lực ứng phó. Một nghệ sĩ có thể đi lên đến đỉnh cao âm nhạc như vậy, tính cách sẽ không quá kém, ngày đầu tiên Parse luôn mắng chửi phê bình là do thực lực của thí sinh không đủ, để cho ông tìm được sơ hở.   

Biểu hiện của Hoàng Thu Thu trên sân khấu hôm nay chỉ có thể nói là tạm biệt, đặc biệt còn có một người tài năng ở phía trước.   

Lúc ấy Tạ Dịch Chi đã chắc chắn Sters và giám khảo Trung Quốc sẽ không thông qua. Thoạt nhìn Sters luôn cười tủm tỉm, lại thường xuyên cho người ta pass, kỳ thật ông ấy chú trọng nhất đến cơ sở, những thí sinh kia đều hoàn thành mức cơ sở vô cùng tốt, hơn nữa còn có điểm sáng của mình, mới được Sters 'cứu' trở về.   

Hoàng Thu Thu mới luyện được một tháng, động tác đổi dây, vận cung chỉ có thể miễn cưỡng không phạm sai lầm, muốn so sánh với động tác nước chảy mây trôi hơn mười mấy năm tích lũy của các thí sinh này, hoàn toàn không có khả năng.   

Chỉ riêng việc cô đặt cây violin lên vai mình, Tạ Dịch Chi phải dạy cho cô suốt một tháng, lúc này mới hù dọa giám khảo nhảy dựng lên.   

Mà Parse người này từ trước đến nay luôn coi trọng âm nhạc, một bên thích năng lực lĩnh ngộ mà Hoàng Thu Thu biểu hiện ra, một bên lại phỉ nhổ vấn đề tư thế cơ bản nhất của cô. Thật giống như việc nhìn thấy một bông hoa đặc biệt xinh đẹp tươi sáng mà bản thân vô cùng yêu thích, kết quả nó lại mọc lên từ phân bò, chính mình cầm lên tay thì bị bẩn.

Parse tức giận đến gần chết, ngồi trên sân khấu mắng người nửa ngày, cuối cùng vẫn không nỡ ném đi.   

"Tự mình chuẩn bị sẵn sàng, bản nhạc của vòng tiếp theo sẽ được gửi đến mọi người vào đêm trước trận đấu."

Tạ Dịch Chi nhìn Hoàng Thu Thu đang mím môi đứng ở đó nói, "Ngày đó tôi sẽ không tới, tất cả nhạc trưởng đều cần tránh hiềm nghi."

Chủ nhà là đường Hoa Hằng, số người thi đấu lại là do bọn họ chiếm phần lớn, hơn nữa nhạc trưởng và lão sư vẫn ở đây. Các thí sinh trong và ngoài nước khác chỉ có một mình, nếu như nhạc trưởng của đường Hoa Hằng lại ra mặt trong vòng đấu loại, vậy chính là không công bằng đối với trận đấu này.  

Dù sao thử thách của vòng đấu loại trực tiếp chính là sự lĩnh ngộ của thí sinh đối với bản nhạc.   

"Được." Hoàng Thu Thu không có ý kiến gì.   

Trong khoảng thời gian này Tạ Dịch Chi bận rộn không dứt, vốn dĩ sau khi ăn Tết xong Tần Bạc đã rời đi, kết quả đường Hoa Hằng lại có một trận đấu lớn như vậy, vì góp vui, một ngày trước khi trận đấu bắt đầu, anh ta lại bay trở về, còn chuyên môn đến cọ xát như căn hộ của Tạ Dịch Chi ở đường Hoa Hằng.   

"Đại nhạc trưởng của chúng ta đã trở lại." Tần Bạc nằm trên sô pha, lười biếng chơi điện thoại di động, đáy mắt là nhẫn nại cùng lo lắng.   

Tạ Dịch Chi không để ý tới, trực tiếp cởi âu phục ra, đi tắm rửa.   

Chờ anh đi ra, Tần Bạc đã buông di động xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tạ Dịch Chi.   

"Sao vậy?" Tạ Dịch Chi liếc mắt nhìn Tần Bạc một cái, không biết anh ta có ý gì.   

"Dịch Chi, có phải ..." Vẻ mặt Tần Bạc trịnh trọng, trong giọng nói mang theo thăm dò, "Sau này cậu sẽ không chơi violin nữa?"   

Trong ánh mắt Tạ Dịch Chi lộ ra một tia nghi hoặc, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt: "Hỏi cái này làm gì?"   

Tần Bạc nhíu mày: "Cậu nói thật đi, có phải thật sự sau này sẽ không đụng vào violin nữa hay không? Dù sao mình cũng sẽ không tin những lời quỷ quái truyền ở bên ngoài!"   

Mọi người bên ngoài đều cho rằng Tạ Dịch Chi chơi violin chán rồi, cảm thấy không có tính khiêu chiến nên mới đi làm nhạc trưởng.   

"Không có." Tạ Dịch Chi không biết bạn tốt lấy đâu ra ý tưởng thái quá như vậy, anh xoa xoa mi tâm, hiển nhiên đã mệt mỏi.   

"Đừng lừa mình." Tần Bạc thấy Tạ Dịch Chi không nói thật, chỉ có thể vạch trần anh, "Mình nhìn thấy rồi."

Tạ Dịch Chi nhìn bạn tốt, thật sự không biết anh ta thấy được cái gì, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Nói rõ ràng."   

"Dịch Chi, có phải cậu ném violin rồi không?" Vẻ mặt Tần Bạc nhẫn nại, "Mình tìm khắp căn hộ cũng không thấy violin của cậu, căn hộ trong nội thành cũng không."

Tần Bạc có chìa khóa của căn hộ ở nội thành, mấy ngày nay lại chạy đến căn hộ của Tạ Dịch Chi ở đường Hoa Hằng, nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng của violin.   

"..." Tạ Dịch Chi trầm mặc hồi lâu, ngay khi Tần Bạc cảm thấy anh muốn nói 'đúng vậy', anh lại mang theo bất đắc dĩ mở miệng nói, "Cho người khác mượn một khoảng thời gian. "

"Dịch Chi, nếu cậu muốn tìm cớ lừa gạt mình, vậy cũng phải tìm một lý do tốt." Tần Bạc chẳng những không có lý giải, ngược lại vẻ mặt còn mang theo tức giận, "Sao lại lấy lý do có lệ như vậy!"  

Vốn dĩ một ngày này Tạ Dịch Chi đã không thoải mái lắm, tắm rửa xong mới coi như tốt một chút, lần này Tần Bạc lập tức chọc giận anh, không kiên nhẫn nói: "Qua loa có lệ với cậu cái gì?"  

"Cậu nói xem qua loa cái gì? Vậy mà lại nói cho mượn violin!" Vẻ mặt Tần Bạc khó có thể tin, "Năm đó mình muốn đụng vào violin của cậu một chút, thiếu chút nữa đã bị cậu đánh chết. Nhiều năm như vậy người nào dám đưa tay lên sờ violin của cậu, ngay cả Tần ... Quên đi."

Nói đến phía sau Tần Bạc vô lực đứng lên, không phải là anh ta không phát hiện trạng thái trong mấy năm nay của bạn tốt không đúng, kết quả hiện tại xem ra thật sự muốn buông tha violin, Tần Bạc không khỏi sốt ruột.   

Bị Tần Bạc nói như vậy, Tạ Dịch Chi mới chân chính ngây ngẩn cả người. Tần Bạc không nhắc tới chuyện violin, anh cũng không nhớ tới trước kia violin có bao nhiêu quan trọng đối với bản thân mình. Tháng trước Tạ Dịch Chi trực tiếp lái xe đến phòng nhạc trong thành phố lấy cây violin của mình tới, sau đó gõ cửa phòng Hoàng Thu Thu đưa cho cô luyện tập.

Có lẽ là do quá hấp tấp, Tạ Dịch Chi lắc đầu nghĩ.   

"Thật sự cho mượn, qua một thời gian nữa sẽ lấy về." Tạ Dịch Chi hòa hoãn tâm tình, giải thích với bạn tốt.   

"......"  

Tần Bạc nhìn bạn tốt đi vào phòng ngủ, ngồi trên sô pha chậm rãi suy nghĩ.   

Mượn? Xem ra Dịch Chi thật sự cho mượn. Nhưng ... Nam hay nữ? Vậy mà lại có thể cho mượn violin, không phải chứng tỏ trong mắt Dịch Chi, người mượn violin còn quan trọng hơn so với violin sao?   

Tần Bạc tự mình cân nhắc cả đêm, hưng phấn không ngủ, sáng sớm thức dậy chính là hai quầng thâm thật lớn.   

Nhưng mà đây lại là chuyện khác.   

Bắt đầu hai ngày sau vòng loại, năm giám khảo cùng nhau thảo luận để chọn ra bản nhạc cho vòng thi đấu tiếp theo, thời gian còn lại là nhạc trưởng mang theo ban giám khảo đi dạo một vòng trên đường Hoa Hằng.   

Tạ Dịch Chi được giao nhiệm vụ đứng phía sau Sters, đương nhiên phải dẫn ông ấy đi dạo một chút.   

Sters giống như một đứa bé tò mò đi dạo khắp nơi, khen ngợi không dứt miệng đối với cách bố trí của đường Hoa Hằng: "Tạ, nói không chừng sau này ở đây cũng sẽ biến thành trung tâm âm nhạc."  

Bây giờ đường Hoa Hằng cũng được coi là trung tâm âm nhạc của Trung Quốc, mỗi năm hấp dẫn số lượng lớn thanh niên Trung Quốc tới đây, không ngừng có dàn nhạc mới sinh ra. Nhưng cái mà Sters nói chính là việc trở thành một trung tâm âm nhạc nổi tiếng thế giới, giống như Vienna.  

Mặc dù trận đấu này là trận đấu của chính người Trung Quốc, nhưng vẫn có rất nhiều người nước ngoài đến tham gia, dẫn đến quy mô trận đấu này lớn chưa từng có. Những nước khác cũng không ngừng theo dõi.

"Còn sớm." Tạ Dịch Chi ngược lại cảm thấy không thể gấp gáp được, bản thân Trung Quốc có chênh lệch quá lớn với những nước khác, khởi đầu quá muộn, không cần phải quá tự cao ngay từ đầu.   

Đi tới đi lui, Sters liền nhớ tới một chuyện: "Tạ, thí sinh kia có quan hệ gì với cậu?"   

Sters còn nhớ rõ trận đấu của Hoàng Thu Thu, vừa nói ra Tạ Dịch Chi lập tức biết là ai.   

Nếu như ngày hôm qua Tần Bạc không hỏi anh chuyện violin, lúc này Tạ Dịch Chi còn có thể chưa hiểu được ý tứ của Sters, nhưng hiện tại anh gần như là lập tức biết vấn đề xuất hiện ở đâu.   

"Là học trò của cậu sao?" Sters thấy Tạ Dịch Chi không nói gì, tự suy đoán.   

"Tại sao lại nghĩ như vậy?" Tạ Dịch Chi lộ ra một nụ cười, khó có khi buông lỏng ở trước mặt Sters, dù sao ông ấy cũng là người duy nhất biết anh gặp phải bình cảnh.   

Bộ râu của Sters vểnh lên, cái đầu vàng không ngừng lắc lư: "Tư thế cầm violin của cô ấy, tôi vừa nhìn đã cảm thấy quen mắt, cảm thấy là do cậu dạy ra. Hơn nữa tiếng đàn rất giống cậu."

Tạ Dịch Chi cười nói: "Đó là violin của tôi, đương nhiên âm thanh kéo ra sẽ giống nhau."   

Sters chậm lại: "Của cậu?"   

Tạ Dịch Chi gật đầu: "Tôi cho cô ấy mượn dùng."

Quả nhiên Sters trợn tròn mắt to như chuông đồng: "Cho cô ấy mượn?"   

Sters không phải là Tần Bạc, ông là một nghệ sĩ violin, mỗi một nghệ sĩ violin nổi tiếng đều hiểu tầm quan trọng của một cây violin đối với chính mình. Sẽ không có ai có thể dễ dàng chạm vào violin của một nghệ sĩ, hơn nữa còn đưa cho người khác mượn dùng.   

Điểm này, trước kia Tạ Dịch Chi đều biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, không ai dám đụng vào violin của anh.   

"Cô ấy là học trò của cậu sao?" Sters do dự. Cho dù là đồ đệ thì cũng hơi quá mức, ít nhất đối với Tạ Dịch Chi mà nói. Kỳ thật ông cũng không xác định cây violin trên tay Hoàng Thu Thu là của Tạ Dịch Chi, khoảng cách giữa thí sinh với ban giám khảo bọn họ có chút xa, không thể thấy rõ nhạc cụ trong tay, vừa rồi cũng chỉ sinh ra một chút ý tứ đùa giỡn.   

"Cô ấy không có violin, tôi đặt ở đó cũng vô dụng nên dứt khoát cho cô ấy mượn." Những lời Tạ Dịch Chi nói là thật, lúc ấy anh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy vừa vặn giải quyết được một phiền toái.   

Đồ ngốc này cả ngày chỉ biết ngu si, không biết chừng lại lấy chuyện không có violin làm cái cớ, trực tiếp bỏ thi. Cho nên Tạ Dịch Chi không chút suy nghĩ đã đem violin của mình đưa cho cô.  

Từ sau khi biết Hoàng Thu Thu biết chơi violin, Tạ Dịch Chi không nghĩ tới chuyện để cho cô bỏ cuộc, thực lực mạnh yếu là một chuyện, so với không thi đấu lại là một chuyện khác.  

"Tạ, cậu thay đổi!" Sters khoa trương hét lên.   

Tạ Dịch Chi bất đắc dĩ lắc đầu, hiện tại anh nhớ tới cũng không biết vì bản thân lại hấp tấp như vậy.   

Hai người không nói nhiều về trận đấu, mặc dù Sters cho rằng Hoàng Thu Thu là học trò của Tạ Dịch Chi, nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc đưa thẻ đỏ của mình.   

Sters là một nghệ sĩ violin hàng đầu, cho nên vẫn phải có nguyên tắc của bản thân. Tất cả các cuộc thi đều dựa vào thực lực, chỉ có thực lực ngang nhau, đến cuối cùng mới xem sở thích của ban giám khảo.   

......   

Mặc dù vòng thi đấu tự do đã kết thúc, gần hai phần ba thí sinh đều bị loại, nhưng đường Hoa Hằng vẫn quá tải, tất cả mọi người đều muốn xem trận chung kết.   

Thời điểm ban giám khảo chọn bản nhạc, người của dàn nhạc Tố Trúc cũng hẹn nhau đi chơi.

Một tháng này đều liều mạng luyện tập, đến bây giờ trận đấu bắt đầu, ngược lại không khẩn trương như trước nữa.   

Hoàng Thu Thu bị mấy người Tất Chu hẹn ra ngoài lắc lư, nói là thả lỏng tâm tình. Hôm nay Lộ tỷ còn ăn mặc rất xinh đẹp, một bộ váy dài đi trên đường phố, chọc cho không ít người quay đầu lại nhìn.   

"Mẹ nó, đây là khổng tước xòe đuôi nha!" Tất Chu lôi kéo Hoàng Thu Thu và Trình Huy Khuê nhỏ giọng nói thầm.  

"...... Tôi nghe thấy rồi." Lộ tỷ đen mặt quay đầu nhìn Tất Chu.   

Trình Huy Khuê lập tức ba phải, muốn mọi người cùng đi ăn đồ ngọt.   

"Tôi biết có một cửa hàng bánh ngọt mới mở, đặc biệt ngon." Lộ tỷ lập tức đề cử.   

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.