Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 26




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vòng thi đấu tự do có rất nhiều người, không ít thí sinh muốn thể hiện bản thân thông qua bản nhạc có độ khó cao, nhưng rủi ro cũng kèm theo đó. Kéo tốt có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho ban giám khảo, kéo không tốt, chẳng những không có ấn tượng tốt, ngay cả vượt qua cũng không thể.   

Vị nhân huynh "học violin" trước mặt Hoàng Thu Thu đã đi con đường này, vừa lên sân khấu chính là một bản nhạc có độ khó cao, tốc độ nhanh tay không chịu nổi.   

Anh ta dễ dàng nhận được năm pass, Sters nhịn không được đánh giá vài câu.   

Người lên sân khấu tiếp theo là Hoàng Thu Thu, cô không có cảm giác khẩn trương gì đối với việc lên sân khấu chơi violin, với cô mà nói, cho dù diễn tấu gì cũng đều tự nhiên giống như ăn cơm uống nước. Thậm chí một giây trước khi bước lên sân khấu, Hoàng Thu Thu vẫn còn đang thất thần.   

Nhưng mà nhìn thấy Tạ Dịch Chi không chút thay đổi phía sau Sters, Hoàng Thu Thu lập tức hoàn hồn, nhịn không được cầm violin lên. Trong khoảng thời gian này cô bị Tạ Dịch Chi dạy ra quán tính, nhìn thấy anh liền sợ hãi đến hoảng hốt, rõ ràng cho tới bây giờ Tạ Dịch Chi chưa từng nói những câu nặng lời.   

Phần lớn người của Dàn nhạc Tố Trúc đứng dưới sân khấu đều biết hôm nay Hoàng Thu Thu muốn lên thi đấu, nhưng Cốc Thành Kính trên sân khấu lại tuyệt nhiên không biết chút nào.

Ông nghe thấy tên được báo trên loa phát thanh, đang định nói cho mấy vị giám khảo chuyện Hoàng Thu Thu không thi, kết quả lập tức nhìn thấy cô xách violin đi lên, còn rất ra hình ra dạng.   

"Cốc, ông muốn nói cái gì?" Sters quay đầu nhìn thoáng qua Cốc Thành Kính vừa phát ra một tiếng thì không nói thêm gì nữa.   

"Không có việc gì." Cốc Thành Kính lui về phía sau một bước, tiếp tục đứng ở phía sau giám khảo làm tấm nền, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu. Trong lòng cân nhắc đợi lát nữa xuống sân khấu phải đi hỏi xem xảy ra chuyện gì.   

Sters dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Cốc Thành Kính, cuối cùng quay đầu lại nói với Hoàng Thu Thu, "Cô có thể bắt đầu."  

Hoàng Thu Thu gật đầu, khởi thế, đặt cây violin lên vai mình. Cô đã luyện động tác này thật lâu, không biết Tạ Dịch Chi ở một bên đã sửa sai bao nhiêu lần. Tiếng đàn và kỹ năng là một chuyện, nhưng tư thế và khí chất đứng trên sân khấu cũng rất quan trọng. Tạ Dịch Chi nhìn không quen tật xấu khi cầm violin của cô, nhất định phải tiến vào trạng thái từ lúc cầm violin lên.   

"Không cần làm quá nhiều động tác hoa mỹ trên sân khấu, làm như vậy ngược lại sẽ không đẹp mắt." Thời điểm Tạ Dịch Chi nói lời này, anh dựa vào ghế sô pha thoải mái được bà nội Minh Liên bố trí, trên mặt lại lộ ra một cỗ ngạo khí trời sinh, "Gọn gàng, lưu loát là được."

Đương nhiên gọn gàng lưu loát không phải là yêu cầu của Tạ Dịch Chi, anh chỉ hy vọng khi Hoàng Thu Thu cầm violin, cần phải có khí thế. Một khi cầm violin, thế giới này chính là của cô.   

Lúc đầu Hoàng Thu Thu không hiểu, cô luôn cho rằng âm thanh mới là quan trọng nhất, các yếu tố khác bên ngoài đều không đủ để ảnh hưởng đến kết quả.  

Nhưng sau vài lần Tạ Dịch Chi làm mẫu, Hoàng Thu Thu mới phát hiện thì ra một người có thể không cần dựa vào âm thanh cũng có thể ... 'Dễ nghe' như vậy.   

Trong thế giới của Hoàng Thu Thu, tất cả đều có thể dùng âm thanh để hình dung, nói một câu Tạ Dịch Chi 'dễ nghe' cũng không quá mức.   

"Được nha." Một vị giám khảo bên cạnh Sters vừa thấy động tác này của Hoàng Thu Thu, không khỏi nhướng mày, "Người này … Khá tốt."

Vốn dĩ vị nhân huynh phía trước đã được ban giám khảo khen ngợi rất nhiều, đến lượt Hoàng Thu Thu, thoạt nhìn dường như cô cũng rất lợi hại.   

Cái đầu to màu vàng của Sters lắc lư, ông lặng lẽ quay đầu nhìn Tạ Dịch Chi lạnh lùng ở phía sau, lại nhìn Hoàng Thu Thu, rõ ràng đáy mắt hiện lên nghi hoặc.   

Ngay từ đầu khúc nhạc mà Hoàng Thu Thu diễn tấu đã hiện ra nỗi buồn, người diễn tấu cần phải hiểu được ý nghĩa của bản nhạc, đồng thời cũng phải thể hiện ra ý nghĩa của bản nhạc đó trước mặt mọi người.   

Cốc Thành Kính nghe được tiếng đàn của Hoàng Thu Thu cất lên, trái tim mới chậm rãi thả xuống, xem ra cô biết chơi violin, không đến mức quá mất mặt trên sân khấu.   

Về phần có qua hay không, Cốc Thành Kính còn không nghĩ tới.   

Điều mà Hoàng Thu Thu có thể làm tốt hơn so với các thí sinh khác là cô hoàn toàn có thể đắm mình trong thế giới âm nhạc của bản thân, một khi âm nhạc vang lên, tất cả mọi thứ xung quanh  đều biến mất khỏi thế giới của cô.

Cả thế giới chỉ có cô và ... Âm nhạc.   

Tạ Dịch Chi đứng ở phía sau giám khảo nhìn, anh không nhìn vẻ mặt của Cốc Thành Kính bên cạnh. Trong đáy mắt chỉ có người đối diện đang một lòng kéo violin.   

Sự hiểu biết của Hoàng Thu Thu về âm nhạc thực sự mạnh mẽ, hiểu biết về violin lại càng mạnh hơn.

Cô đứng đó, cúi đầu kéo violin. Dường như tất cả mọi người có thể nghe thấy người Digan trong nhiều thế hệ bị phân biệt đối xử, chịu đủ kỳ thị, hình ảnh vô cùng sinh động, nhưng đồng thời thi thoảng vẫn có thể nghe được sự hoạt bát, tính cách lạc quan của họ.  

Sters không nhịn được ngồi thẳng người, hai tay đặt trên bàn giám khảo, cả người nghiêng về phía trước. Các giám khảo khác cũng vậy, đều lộ ra bộ dạng đăm chiêu.   

Một bản nhạc kết thúc!   

Hoàng Thu Thu buông violin xuống, không nhìn năm vị giám khảo, mà là liếc mắt nhìn Tạ Dịch Chi phía sau Sters, sau đó nhìn về phía nhạc trưởng nhà mình, khóe môi lộ ra một tia tươi cười.   

Cốc Thành Kính nhìn Hoàng Thu Thu buông violin xuống, đứng trên sân khấu có vẻ có chút ngốc nghếch, trong lòng thở dài một hơi: Đứa nhỏ này thật đúng là ... Không thể lường trước.   

Mấy vị giám khảo anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng Sters mở miệng trước: "Cô kéo không tệ, trình độ lĩnh ngộ đối với bản nhạc này rất tốt."  

Hoàng Thu Thu đứng ở phía trên, trên mặt không có dao động quá lớn, cô còn chưa đi ra từ trong bản nhạc kia, cả người vẫn đang choáng váng.   

Giám khảo Ba Lan ngắt lời Sters: "Cô đang đùa với tôi sao? Tôi xem nhiều người thi đấu như vậy, cô tuyệt đối là người kém cỏi nhất, xin hỏi cô làm sao vào được đây?"   

Đánh giá của ban giám khảo đều có micro, không riêng gì thí sinh trên sân khấu có thể nghe rõ, tất cả mọi người ở khu vực thi đấu cũng đều có thể nghe rõ ràng, kể cả thí sinh ở khu vực chờ trong hậu trường.   

Hoàng Hi Nguyệt ở khu chờ, ngay từ đầu nghe được âm thanh Hoàng Thu Thu kéo ra thì lắp bắp kinh hãi, cả người đều choáng váng. Kết quả bây giờ nghe giám khảo nói như vậy, trên mặt lập tức nổi lên nụ cười châm chọc.   

Trên sân khấu, gương mặt của giám khảo Ba Lan sắp nhăn lại thành một nếp gấp, mang theo sự chê bai rõ ràng: "Thay dây, vận cung giống như một đống ... shit!"   

Khán giả phía dưới một trận rối loạn, không ngờ lần này giám khảo Ba Lan lại quá đáng như vậy, trực tiếp công kích thí sinh.   

Tạ Dịch Chi ở phía sau ngược lại không có biểu tình gì, vẫn thản nhiên đứng ở đó.   

"Cảm ơn ban giám khảo." Hoàng Thu Thu cầm violin cúi đầu, cô không có phản ứng gì quá khích, dường như không nghe thấy những lời nói khó nghe vừa rồi.   

Giám khảo Ba Lan bĩu môi dài, hận không thể khiến cho Hoàng Thu Thu lập tức biến khỏi mắt mình, đỡ phải chướng mắt. Ông ấy giơ tấm biển trong tay lên: "Đi xuống nhanh lên."   

Hoàng Hi Nguyệt ở hậu trường làm thế nào cũng không áp chế được nụ cười hả hê khi người gặp họa ở khóe môi mình, đáng đời! Thật sự cho rằng chính mình lợi hại, còn dám chạy tới tham gia thi đấu violin.   

Nhưng cô ta lại không biết giờ phút này khán giả bên ngoài đều choáng váng.   

Giám khảo Ba Lan cho Hoàng Thu Thu pass!   

Tấm biển màu xanh lá cây lắc lư khiến cho khán giả phía dưới đau mắt.   

"Có phải ông ấy cho sai không?" Vẻ mặt của Tất Chu vừa tức giận lại vừa không nói nên lời, một mặt là vì Hoàng Thu Thu bị mắng, mặt khác vì giám khảo Ba Lan giơ sai biển.   

Nhưng lúc này ban giám khảo trên sân khấu đều rất bình tĩnh, dường như không thấy giám khảo Ba Lan giơ pass.   

"Mấy người nhanh lên, phía sau còn có thí sinh phải thi đấu." Giám khảo Ba Lan đen mặt nói.   

Các giám khảo khác cũng không bình luận nữa, đều tự nâng bảng lên.   

"Một, hai, ba." Trình Huy Khuê đếm số phiếu của ban giám khảo phía trên, sửng sốt, "Ba người. Đây là ... Qua rồi?"   

Sters đưa ra một thẻ đỏ, nghĩ là ông không cho Hoàng Thu Thu thông qua, một giám khảo khác của Trung Quốc cũng đưa ra một thẻ đỏ.

Những giám khảo khác, bao gồm cả các giám khảo Ba Lan, đều đưa ra thẻ xanh.   

Thí sinh thông qua sẽ do nhạc trưởng phía sau cấp biển số ở cửa tiếp theo, vừa vặn lần này đến lượt Tạ Dịch Chi. Anh cầm lấy tấm bảng, cất chân dài đi về phía Hoàng Thu Thu ở giữa sân khấu.   

"Chúc mừng." Tạ Dịch Chi đưa biển số thấp giọng nói, trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.   

Hoàng Thu Thu ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng trả lời: "Cám ơn."   

Trước khi đi cô quay đầu lại nhìn nhạc trưởng nhà mình, trên mặt Cốc Thành Kính mang theo nụ cười, cánh tay rũ ở phía dưới vẫy vẫy với Hoàng Thu Thu, cuối cùng Hoàng Thu Thu vui vẻ đi xuống sân khấu.  

"Mẹ kiếp, giám khảo Ba Lan đang làm gì vậy? Làm anh sợ chết." Hoàng Thu Thu vừa xuống, mấy người Tất Chu liền chen qua.   

"Thu Thu, em đúng là thâm tàng bất lộ nha." Lộ tỷ bày ra vẻ mặt hâm mộ, "Đừng gõ trống nữa, đến đội violin của bọn chị đi."

Tất Chu lập tức bất mãn: "Này này, em vẫn còn ở đây."   

Người cuối cùng của dàn nhạc Tố Trúc đã thi đấu xong, hơn nữa Hoàng Thu Thu còn khiến người ta ngã ngửa. Mọi người không còn tâm tư xem trận đấu nữa, đoàn người dứt khoát nói nói cười cười đi ra ngoài chờ.   

Hoàng Thu Thu quay đầu lại nhìn thoáng qua sân khấu thi đấu, còn chưa tới phiên Hoàng Hi Nguyệt. Nhưng ... Đây không còn là việc của cô nữa.   

Dàn nhạc Tố Trúc vô duyên vô cớ có thêm một danh ngạch, mọi người trong đoàn đều vô cùng vui vẻ, đây cũng coi như là kiếm thể diện cho dàn nhạc nhà mình.   

"Nếu bọn họ biết Thu Thu là tay trống định âm, có lẽ sẽ muốn điên lên, haha." Trình Huy Khuê nói xong liền vui vẻ.  

Lộ tỷ ngồi bên cạnh hút trà sữa, nhịn không được đi lên véo mặt Hoàng Thu Thu: "Thu Thu nhà chúng ta là tiểu thiên tài, cái gì cũng có thể làm được!"   

"Trước kia em có học violin, nhưng sau đó không học nữa." Hoàng Thu Thu mím môi nói, "Hai năm trước mới học trống định âm."

"Thì ra là như thế." Tất Chu gật gật đầu.   

Thật ra cô nói như vậy cũng đã giải được nghi hoặc của người trong dàn nhạc. Lúc trước khi Hoàng Thu Thu gõ trống định âm, mặc dù có thể hợp nhất với toàn bộ dàn nhạc rất tốt, nhưng nếu như là đơn độc diễn tấu thì lại không thể so sánh được với Trình Huy Khuê.   

Nếu Tạ Dịch Chi ở đây, nhất định sẽ nói Hoàng Thu Thu chính là dựa vào thiên phú trời ban của mình mà hợp nhất với dàn nhạc.  

Trận đấu kết thúc, Cốc Thành Kính xử lý xong công việc của thí sinh, vội vàng chạy tới.   

"Thu Thu đứa nhỏ này, có biết vừa rồi lúc cháu lên sân khấu, trong lòng ta luôn thấp thỏm lo âu hay không." Vẻ mặt Cốc Thành Kính nghiêm túc, tay lại sờ sờ đầu cô khen ngợi, "Học violin không tệ."

Cốc Thành Kính suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không hỏi vì sao Hoàng Thu Thu có thể chơi violin, lúc trước ông coi trọng Hoàng Thu Thu là bởi vì cô biết đánh trống định âm, gõ kẻng tam giác cũng không tệ.   

Nhưng ... Cốc Thành Kính nhìn Hoàng Thu Thu vẫn còn đang cười nói vui vẻ với người trong đoàn, ông vẫn là muốn đi nói với lão gia tử, đến lúc đó ngồi xuống nói chuyện thật tốt với Thu Thu, xem xem rốt cuộc cô muốn đi phương hướng nào.   

Cái gì cũng muốn học tốt là việc rất khó.  

Buổi tối Tạ Dịch Chi vẫn gõ cửa phòng Hoàng Thu Thu như thường ngày, sau khi anh đi vào, lập tức nói cho Hoàng Thu Thu chuyện thi đấu tiếp theo.   

"Vòng đấu loại trực tiếp có ba trận, cách nhau hai ngày, ngày gần nhất là ngày mốt." Ánh mắt Tạ Dịch Chi lơ đãng xẹt qua cây violin được lau sạch sẽ, tiếp tục nói, "Sau khi kết thúc chỉ còn lại mười người tiến hành trận chung kết."

"Ừm." Hoàng Thu Thu đứng ở trước mặt Tạ Dịch Chi, hai tay đặt ở phía sau, thoạt nhìn tương đối câu nệ.   

Tạ Dịch Chi nhìn bộ dáng này của cô, nhịn không được mở miệng: "Không cần khẩn trương, Parse rất thích cô."   

Parse chính là vị giám khảo người Ba Lan.  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.