Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 25




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tôi cảm thấy chưa chắc đã có thể vào vòng trong." Hoàng Thu Thu nhỏ giọng nói.   

Năm giám khảo Trung Quốc là nghiêm khắc nhất, không cho phép một chút sai lầm, phấn đấu để chọn ra những người tốt nhất từ tất cả các khía cạnh. Giám khảo Ba Lan còn nghiêm khắc hơn, không chỉ không cho pass, mà còn thường xuyên chế giễu các thí sinh lên sân khấu.

Về phần Sters, số lượng pass được đưa ra cũng dần trở nên ít đi.   

Đối với sự không tự tin của Hoàng Thu Thu, Tạ Dịch Chi không có quá nhiều kinh ngạc. Thực lực thí sinh tới đủ tốt, trên cơ bản tất cả lực lượng trung kiên trẻ tuổi của Trung Quốc đều tới dự thi. Chỉ trong ngày đầu tiên, dưới trạng thái áp lực cao của ban giám khảo, vẫn có không ít thí sinh vượt qua.   

Tạ Dịch Chi nhàn nhạt ném một câu, "Tôi nghĩ cô có thể được vào vòng trong."

Hoàng Thu Thu luyện tập suốt một tháng, hơn nữa không biết mấy năm nay cô đã nghe danh gia Hoàng Hi Nguyệt biểu diễn bao nhiêu lần.   

"Ba ngày sau tôi tham gia thi đấu, hẳn là người trong đoàn đều ở đây." Hoàng Thu Thu ngửa đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, "Nếu tôi thông qua, anh có muốn tới đây tụ tập ăn tối không?"

"Không cần." Tạ Dịch Chi nhíu mày nói, "Nếu Cốc nhạc trưởng hỏi cô, đừng nói là tôi dạy, nói là cô tự mình học."

Không biết vì nguyên nhân gì, người Cốc gia không quá coi trọng Tạ Dịch Chi. Nếu bị Cốc lão gia tử biết mình âm thầm dạy Hoàng Thu Thu violin, phỏng chừng đến lúc đó chuyện anh muốn thỉnh giáo lão gia tử càng khó hơn.   

"Cô có nói với bọn họ là sẽ thi đấu không?" Tạ Dịch Chi hoài nghi nhìn cả người Hoàng Thu Thu đều không ngừng bốc lên vẻ ngốc nghếch hỏi.   

Quả nhiên Hoàng Thu Thu mở to đôi mắt giống như nho đen, phản ứng nửa ngày mới nói: "…. Tôi quên mất."

Mấy ngày nay tất cả mọi người đều bận rộn, hôm nay Cốc Thành Kính cũng chỉ vội vàng tới an ủi mọi người vài câu rồi liền rời đi, căn bản Hoàng Thu Thu không tới trước mặt ông. Về phần đám người Tất Chu, Hoàng Thu Thu không có cơ hội nhớ tới chuyện nói cô muốn thi đấu.   

Tất Chu và Trình Huy Khuê sợ kí.ch th.ích đến Hoàng Thu Thu, vừa ghép lại với nhau liền cố ý vô tình chuyển đề tài. Đến hiện trường, Hoàng Thu Thu nghe những người khác diễn tấu, tâm tư cũng bay xa, càng không nhớ ra chuyện này.   

"Nếu chưa nói thì thôi, chờ thi đấu bọn họ sẽ tự biết." Tạ Dịch Chi xoa xoa mi tâm, hiển nhiên một ngày này trôi qua không được thoải mái lắm, "Không cần nói với nhạc trưởng của cô, nghỉ ngơi sớm một chút."

Không nói cũng là chuyện tốt, với tính tình của Cốc Thành Kính, nhất định phải náo loạn đến mức cả Cốc gia đều hoảng hốt. Đến lúc đó một đám người vây quanh Hoàng Thu Thu dạy cái này dạy cái kia, cô sẽ không biết nên nghe ai. Mỗi nghệ sĩ violin đều có phong cách riêng của mình, đương nhiên cách chỉ dạy cũng khác nhau.   

Tạ Dịch Chi cho rằng không có ai thích hợp dạy Hoàng Thu Thu hơn anh, bọn họ đều là những người có thiên phú, không giống với người học theo quy củ, hơn nữa Hoàng Thu Thu phải luyện tập một số bản nhạc có độ khó tương đối cao trong vòng một tháng.   

Một khi vượt qua vòng thi tự do, những bản nhạc phía sau đều được thống nhất, như vậy rất thuận tiện cho ban giám khảo nhìn ra năng lực lĩnh ngộ và kỹ xảo biểu diễn của thí sinh từ cùng một bản nhạc.

Trong khoảng thời gian này Tạ Dịch Chi chọn một ít bản nhạc mà anh cảm thấy không tồi, để cho Hoàng Thu Thu không ngừng luyện tập. Anh không phải là giám khảo, hơn nữa tên của ban giám khảo đã sớm được công bố, mọi người cũng có thể căn cứ vào cá tính phong cách của giám khảo để suy đoán, cho nên cũng không tính là Hoàng Thu Thu đi cửa sau.   

Ngày thứ ba, phần lớn các loại nhạc cụ khác đã kết thúc thi đấu, chỉ có các thí sinh trong khu vực violin vẫn xếp hàng dài chờ đợi.  

"Không phải chứ, không biết nhóm violin của chúng ta sẽ bị loại biết bao nhiêu người ở vòng này?" Bên cạnh Hoàng Thu Thu là một người xuất thân từ một dàn nhạc, vẻ mặt nóng nảy nhìn trên sân khấu.   

Trên thực tế không chỉ có một mình anh ta, rất nhiều người trong dàn nhạc đường Hoa Hằng đều là loại tâm tình này.   

Quá nhiều cao thủ!  

Nhiều thí sinh đến từ trong và ngoài nước như vậy, quả thật chỉ cần xách ra một người là có thể càn quét một mảng lớn.

Có mấy nhạc công violin nhiều năm ngồi trên băng ghế dự bị trong dàn nhạc, thừa dịp lần thi đấu tự do này mà phát huy trình độ vô cùng nhuần nhuyễn của mình.

"Hình như ngày mai dàn nhạc của chúng ta còn có một trận đấu." Lộ tỷ đứng bên cạnh Tất Chu cười nói, "Hẳn là buổi sáng có thể chấm dứt. " Hoàng Thu Thu đứng ở phía sau thêm một câu: "Lộ tỷ, buổi chiều em sẽ thi đấu."   

Đoàn người của dàn nhạc Tố Trúc nhìn qua, Trình Huy Khuê dẫn đầu mở miệng: "Thu Thu, em báo sai thì có thể không cần tham gia."   

"Em muốn đi." Hoàng Thu Thu lắc đầu.   

"Loại thi đấu này, cho dù không tham gia thì cũng không có ảnh hưởng, lần sau em vẫn có thể tham gia." Tất Chu cho rằng Hoàng Thu Thu sợ bỏ cuộc thì sẽ có ảnh hưởng gì không tốt.   

Hoàng Thu Thu vẫn kiên trì: "Em phải tham gia."  

Mọi người trong dàn nhạc Tố Trúc đều rất thích Hoàng Thu Thu, thấy cô kiên trì thì đều dỗ dành nói rõ buổi chiều hôm đó sẽ đến xem, không ai hỏi Hoàng Thu Thu có thể chơi violin hay không.

Trong lòng bọn họ, cho dù đến lúc đó Hoàng Thu Thu lên sân khấu nhưng không kéo đàn được, bọn họ cũng đều sẽ vỗ tay.  

Trận đấu của ngày thứ ba kết thúc, một nhóm người vui vẻ xem trận đấu, trước khi rời đi còn rất nghiêm túc vỗ vai Hoàng Thu Thu: "Thu Thu, chắc chắn ba năm sau em có thể tỏa sáng! Người học nhạc cụ như bọn anh cần phải có tinh thần đón khó mà lên giống như em."

Để an ủi vì Hoàng Thu Thu không thể tham gia cuộc thi trống định âm, người của dàn nhạc Tố Trúc đồng loạt vây quanh nói bậy.   

"Đúng vậy, đúng vậy. Thu Thu nhà chúng ta gõ tốt như vậy! Violin hay gì đó càng không cần phải nói, không chừng ngày mai sẽ qua."

Hoàng Thu Thu không nghe ra mọi người đang an ủi mình, thật sự cho rằng bọn họ nghĩ như vậy, nghiêm túc gật đầu: "Ngày mai em sẽ cố gắng!"  

Nhìn bóng lưng Hoàng Thu Thu đi về căn hộ, Trình Huy Khuê lo lắng nói: "Có phải là bị đả kích quá lớn hay không?"   

Đặt mình vào vị trí này, nếu như ba năm một lần, hơn nữa còn là trận đấu giới hạn độ tuổi, không hiểu sao lại bỏ lỡ, có lẽ Trình Huy Khuê sẽ điên lên, nhất là quy mô năm nay lại lớn như vậy.   

"Để cho em ấy ph.át ti.ết một chút đi." Lộ tỷ khoanh tay bất đắc dĩ nói, "Thu Thu cũng thật xui xẻo, chúng ta điền vào biểu mẫu quá vội vàng, còn chưa kịp để ý đến em ấy, sau này làm việc không thể như vậy nữa."

Mọi người mang theo cảm xúc đau lòng, đợi đến buổi chiều ngày thi đấu thứ tư.   

Ngày thi đấu cuối cùng, thí sinh trong khu vực thi đấu violin vẫn xếp hàng đầy. Người của dàn nhạc Tố Trúc gần như đều chờ ở bên cạnh. Ban đầu có vài người còn định nghỉ ngơi, nghe được Hoàng Thu Thu nhất định phải đến thi đấu, ăn cơm trưa xong lập tức chạy tới.   

Ban giám khảo và nhạc trưởng vẫn chưa đến, thí sinh phía dưới hoặc là ngồi một bên nghỉ ngơi, hoặc là tập luyện violin.   

Hoàng Thu Thu cõng violin đi tới khiến cho mọi người lắp bắp kinh hãi. Cô không mượn violin từ người của dàn nhạc, chẳng lẽ còn đặc biệt đi mua một cái?   

"Em mua cây violin này sao?" Tất Chu từ trên băng ghế nhỏ đứng lên, thò đầu nhìn hộp violin sau lưng Hoàng Thu Thu.   

"Không phải của em." Hoàng Thu Thu lắc đầu.   

Chờ cô đến gần, Tất Chu lại nhìn kỹ, quả nhiên không phải là violin mới tinh.   

Anh ta không phải là người chuyên nghiệp, nhưng Lộ tỷ thân là nhạc công trưởng nhóm violin của dàn nhạc Tố Trúc, đương nhiên là hiểu rõ về violin. Từ trên hộp liền có thể nhìn ra được giá trị của cây violin trên người Hoàng Thu Thu, tất nhiên bên trong sẽ không phải là một cây violin kém.   

"Bạn của em?" Lộ tỷ không ngạc nhiên, bọn họ học âm nhạc nên sẽ luôn quen biết một ít bạn bè.   

Hoàng Thu Thu do dự một chút, sau đó gật gật đầu.   

Đang nói chuyện, ban giám khảo và nhạc trưởng trên sân khấu đều đã đi ra, toàn bộ thí sinh phía dưới đều đi đến khu vực chờ thi đấu.   

"Thu Thu, đừng khẩn trương!" Mặc dù biết Hoàng Thu Thu đi lên làm bia đỡ đạn, nhưng khi đi qua sân khấu, người của dàn nhạc Tố Trúc vẫn mang theo vẻ mặt lo lắng đi cổ vũ cho cô.  

Trong nhóm thí sinh này, có rất nhiều người quen biết nhau, về cơ bản đều là những người cùng trình độ, cho dù chưa từng gặp mặt cũng đã nghe nói qua tên của nhau. Hoàng Thu Thu đứng một mình ở đó, lẻ loi cô độc. Cũng may cô không quan tâm đến những chuyện này, nghiêm túc nghe người phía trước biểu diễn.   

"Sao chị lại ở đây?" Hoàng Hi Nguyệt đi vào khu chờ, vừa tiến vào liền nhìn thấy Hoàng Thu Thu đứng ở đó, đặc biệt nổi bật.   

Hoàng Thu Thu nhìn thấy Hoàng Hi Nguyệt thì lộ ra một chút tươi cười, chờ thấy Hoàng Hi Nguyệt không có đáp lại, cô mới thu lại độ cong bên môi.   

"Chị cũng tới thi đấu?" Hoàng Hi Nguyệt nhìn thấy số thi đấu bên hông Hoàng Thu Thu, sắc mặt thay đổi, cuối cùng vẫn nhịn không được cười nhạo, "Thu Thu, sẽ không phải là chị gõ trống định âm đến choáng váng rồi chứ? Thật sự cho rằng bản thân mình lợi hại, violin mà cũng dám đụng vào. Không biết chính mình ngu xuẩn như thế nào sao?"

"Hi Nguyệt..." Nụ cười cuối cùng trên mặt Hoàng Thu Thu tiêu tán, "Chị không ngu xuẩn."

"Không ngu xuẩn, học nhị hồ mười mấy năm vẫn không thể kéo được một khúc nhạc hoàn chỉnh?" Hoàng Hi Nguyệt cười lạnh, "Nhạc trưởng của chị cũng dám thả chị ra, không sợ mất mặt sao? Phải biết rằng ban giám khảo phía trên đều có lai lịch gì, không phải loại vô danh tiểu tốt nào cũng có thể lọt vào tai bọn họ."

Hoàng Thu Thu cúi đầu nhìn sàn nhà, theo bản năng muốn phản bác cô ta, nhưng quả thật cô học nhị hồ mười mấy năm cũng vẫn không học được.   

"Cô nói đúng, nơi này không phải loại vô danh tiểu tốt nào cũng có thể tiến vào." Người đàn ông đứng trước Hoàng Thu Thu đột nhiên quay đầu lại nói, "Sao cô vào được đây vậy?"

"......"  

"...."  

Hoàng Thu Thu quay đầu lại nhìn người đàn ông xa lạ mặc âu phục giày da, lại nhìn sắc mặt khó coi của Hoàng Hi Nguyệt, trầm mặc.   

"Đây là chuyện giữa chúng tôi." Hoàng Hi Nguyệt bình tĩnh lại, nói với người đàn ông xa lạ.   

"Tiểu thư, chúng ta học violin, không nói tính tình cao khiết, nhưng ít nhất vẫn là hiểu đạo lý làm người." Người đàn ông xa lạ cũng là một nghệ sĩ violin, thực sự không quen với những gì Hoàng Hi Nguyệt nói.   

Đã có người liên tiếp nhìn sang bên này, Hoàng Hi Nguyệt nhìn thoáng qua Hoàng Thu Thu, trong mắt mang theo chán ghét khó có thể che dấu, đi trở về khu chờ của mình.   

"Nhị hồ là nhị hồ, violin là violin, cô không biết phản bác sao?" Người đàn ông xa lạ thu hồi ánh mắt rơi vào trên người Hoàng Thu Thu, hừ lạnh một tiếng, "Chúng ta học violin, không thể để cho người khác tùy ý bắt nạt."

Toàn bộ thí sinh đứng gần đó thầm nghĩ: Sợ là anh có hiểu lầm gì đối với người học violin như chúng tôi.   

"Cám ơn." Hoàng Thu Thu nói xong thì trầm mặc đứng ở đó, cũng không nghe thí sinh trên sân khấu biểu diễn nữa, không biết đang cúi đầu suy nghĩ cái gì.   

Hơn một tiếng trôi qua, cuối cùng cũng nhìn thấy đầu của đội ngũ phía trước Hoàng Thu Thu, rất nhanh đã đến phiên người đàn ông xa lạ kia, Hoàng Thu Thu cũng khôi phục lại từ trong trầm mặc lúc trước, ánh mắt sáng ngời.   

Trước khi đi lên người đàn ông xa lạ tương đối thả lỏng, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, hơn nữa trước khi lên sân khấu còn để lại một câu: "Chúng ta học violin, sao có thể khẩn trương?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.