(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Nghe thấy không?" Đột nhiên Tạ Dịch Chi cầm sách gõ lên bàn trà, chọc cho Hoàng Thu Thu hoảng sợ.
Hôm nay Tạ Dịch Chi được nghỉ ngơi, anh nói ban ngày phải tới giảng bài cho Hoàng Thu Thu, kết quả Hoàng Thu Thu không chăm chú nghe được bao lâu liền bắt đầu thất thần, nhìn bộ dáng của cô, giống như chỉ hận không thể đưa lỗ tai ra ban công.
Hoàng Thu Thu chột dạ níu kéo thảm phủ ghế sô pha, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Từ nhỏ cô đã có tật xấu này, chỉ cần bên ngoài phát ra một chút âm thanh đều có thể phân tán lực chú ý của cô, cái này cũng dẫn đến thành tích đi học trước kia của Hoàng Thu Thu vẫn luôn bình thường, mặc dù trí nhớ của cô đặc biệt mạnh.
Nhưng mặc dù bây giờ bên ngoài không có một chút âm thanh, nhưng Hoàng Thu Thu nghe giọng nói trầm thấp mang theo từ tính Tạ Dịch Chi cũng sẽ thất thần, nhưng Tạ Dịch Chi không biết tật xấu này của cô, chỉ cho rằng cô thích tiếng nhạc bên ngoài.
"Tôi chỉ nói một lần, không có nhiều thời gian như vậy." Tạ Dịch Chi cau mày đứng dậy đóng hết cửa sổ trong phòng lại rồi mới trở về, một lần nữa ngồi xuống nói cho Hoàng Thu Thu về âm nhạc cùng lịch sử của violin.
Tạ Dịch Chi quá mức quen thuộc đối với mấy thứ này, thậm chí có thể không cần đọc sách đã có thể lưu loát kể lại, đáng tiếc rõ ràng chỉ chốc lát sau Hoàng Thu Thu lại bắt đầu thất thần, lúc này vẫn nhìn chằm chằm mặt anh.
"Hoàn hồn." Tạ Dịch Chi đè nén tức giận, khuôn mặt tuấn mỹ đều là băng sương. Tính tình anh không tốt, nhưng không hiểu sao lại có thể nhịn được Hoàng Thu Thu.
Hoàng Thu Thu cúi đầu nhận sai, cô không khống chế được bản thân, hơn nữa còn là khi nghe thấy giọng của Tạ Dịch Chi.
"Anh đừng nói nữa được không?" Hoàng Thu Thu ngẩng đầu nhìn Tạ Dịch Chi, "Tôi tự mình xem, chỗ nào không biết thì hỏi anh."
Nếu còn nghe giọng nói của Tạ Dịch Chi, có lẽ cô vĩnh viễn cũng không học được kiến thức trong sách, hơn nữa khi Tạ Dịch Chi nói về sách vở, giọng nói còn không giống với bình thường.
Tóm lại là giọng nói của anh quá dễ nghe.
"Được, cô tự xem." Tạ Dịch Chi đem sách ném cho Hoàng Thu Thu, "Không hiểu thì hỏi tôi."
Tạ Dịch Chi không rời đi, trực tiếp ngồi tại chỗ nhìn điện thoại di động của mình.
Lần này âm thanh gì cũng không còn, bên cạnh còn có một sát thần, Hoàng Thu Thu cúi đầu nhìn rất nhanh.
Thời gian nửa ngày trôi qua, Hoàng Thu Thu đã hoàn thành nhiệm vụ, trí nhớ của cô rất tốt, đọc sách cũng nhanh, hơn nữa nếu gặp phải chỗ không hiểu, lập tức có người bên cạnh trả lời.
"Tiếp tục xem đi, hôm nay chúng ta phải xem xong phía sau." Tạ Dịch Chi cầm sách lên, dùng bút vẽ xong trọng điểm và phạm vi rồi ném cho Hoàng Thu Thu.
......
Đã đến giờ ăn trưa, Hoàng Thu Thu vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ. Tạ Dịch Chi rút sách trong tay cô, muốn dẫn cô ra ngoài ăn cơm.
Lần trước mang theo Hoàng Thu Thu quanh quẩn suốt thành phố mới tìm được một cửa tiệm nhỏ, lần này Tạ Dịch Chi đặc biệt lái xe đến một nhà hàng mà mình thích.
Nếu là người bình thường, hẳn là lúc này sẽ ngượng ngùng, Tạ Dịch Chi vô duyên vô cớ dạy cô violin, còn giảng bài cho cô, hiện tại còn muốn mời cô đi ăn cơm. Người bình thường lui tới đều không phải như thế này, như thế nào cũng phải sinh ra một tia cảnh giác, hoặc là nói không thích hợp.
Nhưng Hoàng Thu Thu lớn như vậy, không ai dạy cô nhân tình thế thái. Ba mẹ mất sớm chỉ dạy cô cái gì là người nhà, cái gì là tình yêu, chưa kịp dạy cô cách đối mặt với muôn hình muôn vẻ trên thế gian này.
Nguyên tắc lui tới với người ngoài là do Hoàng Thu Thu yên lặng học hỏi từ những người khác, không làm chuyện xấu, không có tâm tư xấu. Biết hay không biết, chỉ cần mỉm cười là được.
Cũng may Tạ Dịch Chi không quan tâm những thứ này, anh dạy Hoàng Thu Thu violin là do nhất thời xúc động, bản thân lại là người rất nặng lời hứa, nói được làm được. Nếu đã đáp ứng muốn dạy Hoàng Thu Thu, vậy sẽ toàn tâm toàn ý dạy. Về phần chuyện mời ăn cơm, Tạ Dịch Chi không để ở trong lòng, theo anh thấy đây là chuyện hết sức bình thường.
Tạ Dịch Chi đi tới đây sẽ có phòng riêng, cho nên anh mang theo Hoàng Thu Thu đi thẳng lên lầu, lại ngoài ý muốn đụng phải Tần Bạc cùng bạn của anh ta ở hành lang.
Tần Bạc và Tạ Dịch Chi trở thành bạn tốt, không phải là không có nguyên nhân. Mặc dù tính cách của hai người không giống nhau, nhưng những quan điểm, khẩu vị khác đều không sai biệt lắm, ngay cả nhà hàng cũng cùng thích một nhà hàng ở Định Thành. Hôm nay thật sự là trùng hợp, Tần Bạc bị bạn tốt lạnh nhạt một thời gian, vừa vặn người bạn ở nước ngoài lại tới tìm đi chơi, dứt khoát dẫn người bạn kia tới đây ăn cơm.
Nào ngờ vừa vặn đụng phải.
"Dịch Chi cậu..." Tần Bạc trợn to hai mắt nhìn Hoàng Thu Thu phía sau anh, nói không nên lời.
"Ăn cơm." Tạ Dịch Chi gật đầu với Tần Bạc và người phía sau, cất chân dài tiếp tục đi về phía trước.
Vẻ mặt Tần Bạc như thấy quỷ, trơ mắt nhìn Hoàng Thu Thu đi theo Tạ Dịch Chi vào phòng riêng.
"Tần, đó là Tạ sao?" Bạn bè nước ngoài cũng ở trong giới, đương nhiên cũng biết Tạ Dịch Chi.
"Ừm." Tần Bạc phức tạp gật gật đầu, thật lâu sau tâm tình vẫn khó có thể bình phục. Dịch Chi nhà bọn họ đây là ... Hoa đào nở?
Ngay cả tâm tình đi chơi cùng bạn bè cũng không còn, Tần Bạc nhường xe cho bạn, nghĩ muốn nhắn tin cho Tạ Dịch Chi, âm thầm thăm dò thử một chút.
"Tần, tôi không có giấy phép lái xe ở Trung Quốc." Bạn của Tần Bạc bất đắc dĩ buông tay nói.
"...... Được rồi." Tần Bạc đành phải nhịn ngứa ngáy trong lòng, nhận mệnh tiếp tục cùng người bạn kia đi dạo khắp nơi.
Tạ Dịch Chi vô cùng am hiểu món ăn ở nhà hàng này, thuận miệng gọi hai món ăn anh thích, sau đó đem thực đơn đẩy qua cho Hoàng Thu Thu.
Hoàng Thu Thu nhìn tên nhưng không biết là món gì, thật sự là quá mức phong nhã, nhìn không hiểu, sau đó gọi lung tung hai món ăn.
"Đổi sang món khác." Tạ Dịch Chi bỗng nhiên quay đầu nói với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ và Hoàng Thu Thu đều không kịp phản ứng.
"Đổi món ăn cuối cùng của cô ấy thành đậu phụ ngọc." Tạ Dịch Chi nâng cằm lên, tựa lưng vào ghế sô pha trong phòng lười biếng nói, lộ ra hương vị không chút để ý.
Nhân viên phục vụ nhìn Hoàng Thu Thu, Hoàng Thu Thu lại nhìn thoáng qua Tạ Dịch Chi, cuối cùng lên tiếng: "Chị đổi đi."
Chờ nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Tạ Dịch Chi mới mở miệng giải thích: "Món ăn vừa rồi cô gọi có hương vị rất nặng, không thích hợp với cô."
"Ừm." Hoàng Thu Thu ngồi thẳng tắp trên sô pha mềm mại, nghiêm túc tỏ vẻ mình hiểu rõ.
Tính tình không khỏi quá tốt đi, Tạ Dịch Chi chậc chậc một tiếng, không nói gì nữa.
Bọn họ cùng nhau ăn cơm hai lần, Tạ Dịch Chi phát hiện người này một chút cay cũng không dính được, lại cực kỳ thích ngọt. Lần trước chủ nhà hàng nhỏ kia cho một gói ô mai, phía trên có một lớp sương trắng. Hoàng Thu Thu mím môi ngậm một hồi lâu, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, ý cười sắp tràn ra ngoài không thể che nổi.
Đợi đến khi đồ ăn được bưng lên, quả nhiên Hoàng Thu Thu có tình cảm đặc biệt đối với món đậu hũ kia, thời điểm ăn không thể che được vui vẻ trên người, nhưng bản thân cô vẫn chưa phát hiện.
Sau khi hai người dùng xong bữa ăn, Tạ Dịch Chi lái xe trở lại đường Hoa Hằng.
"Đi đến căn hộ của tôi trước." Sau khi xuống xe, Tạ Dịch Chi nói với Hoàng Thu Thu, "Lấy một cuốn sách."
Nếu Hoàng Thu Thu không cần anh nói, vậy anh liền ngồi bên cạnh đọc sách, chờ cô đến hỏi.
Trong lúc nói chuyện, hai người đều không phát hiện phía sau có một đôi mắt mang theo đố kị vẫn luôn nhìn chăm chú bọn họ đi vào đường Hoa Hằng.
Người phía sau là Hoàng Hi Nguyệt.
Cô ta cũng vừa ra ngoài ăn tối. Tiền lương tháng này còn có tiền ba mẹ gửi tới bị cô ta dùng sắp hết, không chống đỡ nổi cô ta tiếp tục ăn cơm ở nhà hàng gần đường Hoa Hằng, Hoàng Hi Nguyệt đành phải ngồi xe đi xa một chút để ăn, cũng may tháng này tất cả mọi người đều phân tán để tập luyện.
Phải biết rằng Định Thành là một thành phố phồn hoa, Hoàng Hi Nguyệt đi trên đường, trên người không có một món đồ hàng hiệu đều cảm thấy mất mặt. Hơn nữa con gái còn cần một số thứ khác, vì có thể theo kịp đề tài của những người khác trong dàn nhạc, Hoàng Hi Nguyệt chi rất mạnh tay.
Chỉ là không nghĩ tới lúc trở về lại nhìn thấy Hoàng Thu Thu đi xuống từ trên xe của nhạc trưởng.
Hoàng Hi Nguyệt gắt gao bóp chặt lòng bàn tay mình, đố kỵ trong lòng càng ngày càng sâu. Cô ta hoàn toàn không biết vì sao Hoàng Thu Thu lại có bản lĩnh lớn như vậy, luôn có thể quyến rũ được đàn ông.
......
"Vì sao âm chuẩn là khó nhất?" Hoàng Thu Thu giữ sách, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
"Cô cho rằng nó không khó?" Tạ Dịch Chi buông sách trong tay mình xuống, hỏi ngược lại.
Hoàng Thu Thu nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn thành thật nói: "Nhưng quả thật không quá khó."
Anh lạnh nhạt nói: "Cô cho rằng ai cũng có cảm âm tuyệt đối sao?"
Thấy vẻ mặt của Hoàng Thu Thu vẫn bối rối nhìn mình, khó có khi Tạ Dịch Chi có được tính tình tốt giải thích: "Chúng ta mẫn cảm đối với những thứ này, có thể dễ dàng phân biệt. Nhưng người bình thường cần nhiều năm mới có thể phân biệt được, đây là cảm âm tương đối."
"Cho nên ... Tôi rất lợi hại?" Dường như Hoàng Thu Thu đã hiểu được.
"Cô?" Tạ Dịch Chi nhướng mày.
"Ừm." Hoàng Thu Thu gật đầu, giống như học sinh tiểu học đang chờ giáo viên khen ngợi.
Tạ Dịch Chi tiếp tục cúi đầu nhìn sách của mình, bỏ lại một câu giống như có lệ: "Hẳn là vậy."
Khóe môi anh cong lên một độ cong, nhưng mà quá nhỏ, Hoàng Thu Thu không phát hiện ra.
......
Sau khi khai xuân chính là thời điểm bận rộn, Cốc gia cũng không ngoại lệ. Tô Lị bắt đầu bận rộn với công việc của mình, bà nội Minh Liên là giáo sư tại Đại học Định Thành, mặc dù đã nghỉ hưu, nhưng vẫn sẽ tham gia một số tiết giảng.
Trong khoảng thời gian này, vừa vặn có một chương trình mời bà tham gia giảng bài, Cốc lão gia tử đành phải lên lớp cùng bà nội Minh Liên.
Cho nên Cốc gia thường xuyên gọi điện thoại cho Hoàng Thu Thu, nhưng không có thời gian đến căn hộ của cô. Cốc Thành Kính gọi điện thoại cho Hoàng Thu Thu mấy lần, muốn cô đến Cốc gia ăn cơm tối, Hoàng Thu Thu liếc mắt nhìn Tạ Dịch Chi bên cạnh, đành phải cự tuyệt.
Cốc Thành Kính cho rằng cô vẫn đang bị đả kích vì chuyện lúc trước, không nói nhiều nữa.
Mà có sự chỉ dạy mỗi ngày của Tạ Dịch Chi, violin của Hoàng Thu Thu tiến bộ rất nhanh. Cô giống như một miếng bọt biển, không ngừng hấp thụ kiến thức. Hoặc là giống như một gốc cây chứa đầy nước, một khi tìm được cơ hội, liền có thể nhanh chóng nảy mầm lớn lên.
Hơn mười năm qua, Hoàng Hi Nguyệt không ngừng luyện tập bên tai cô, trong đầu Hoàng Thu Thu luôn tự kéo trong tưởng tượng, hiện giờ chỉ là đem ảo tưởng lúc trước làm ra.
Bình thường khi rảnh rỗi Tạ Dịch Chi đều sẽ tìm tới cửa, sắp đem căn hộ của Hoàng Thu Thu làm nhà mình, tương đối tự tại. Trong khoảng thời gian này anh có thể hiểu rõ hơn về chuyện của Hoàng Thu Thu, hơn nữa bản thân tính tình của người này thuộc loại liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết.
Bất kỳ âm thanh nào cũng có thể nghe đến say sưa, nghe lời hay làm việc thì chậm nửa nhịp, không thích so đo, cũng không biết mỗi ngày đều vui vẻ vì cái gì. Ham ngọt, không thích những đồ cay hoặc đắng, nhị hồ bên cạnh là thứ cô trân trọng nhất.
Tạ Dịch Chi cũng không biết vì sao chưa đến một tháng mà anh đã có thể biết nhiều chuyện như vậy, có lẽ là do con người cô quá đơn giản.
"Trận đấu đầu là thi đấu tự do, tự mình chọn bản nhạc. Trận đấu này cô lựa chọn bản nhạc mà mình có thể kéo tốt nhất, đợi đến trận đấu tiếp theo sẽ do ban giám khảo chọn bản nhạc, đến lúc đó chúng ta sẽ tính tiếp."
Còn năm ngày nữa là đến trận đấu, Tạ Dịch Chi đã nói rõ ràng tất cả các quy tắc của trận đấu cho cô.
"Tôi có thể vượt qua vòng thi tự do không?" Hoàng Thu Thu không khỏi hỏi, mặc dù cô theo học Tạ Dịch Chi gần một tháng, nhưng cũng không hoàn toàn là hướng về phía trận đấu.
Tạ Dịch Chi cúi người nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu, trong mắt mang theo chút sắc bén hiếm thấy: "Tôi dạy cô một tháng, cô lại nói với tôi ngay cả thi đấu tự do cũng không qua được?"
"Vậy tôi có thể vượt qua?" Hoàng Thu Thu do dự nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");