Dung Hoa Tựa Cẩn

Chương 31: Câu dẫn?




Edit: nguyetduongv

Người đứng ở ngoài cửa mặc một thân áo gấm xanh nhạt, xa xa nhìn vào thiếu nữ đánh đàn dưới gốc cây mai, ánh mắt hắn hơi lóe, như đang suy tư gì đó.

Kỷ Nguyên vừa lúc ngẩng đầu lên, cười gọi một tiếng:

“Đại ca, huynh đã đến đây sao lại không tiến vào, đứng ở ngoài cửa làm gì.”

Hứa Cẩn Du tay chân hỗn loạn, tiếng đàn đột nhiên im bặt.

Kỷ Trạch bước chân chậm rãi, thản nhiên đi đến:

“Ta tùy tiện tiến vào có phải đã quấy rầy Cẩn biểu muội đánh đàn không? Tại sao đang đàn rất tốt mà nhìn thấy ta đi đến liền ngừng lại rồi.”

Gương mặt tuấn mĩ ở dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, tản ra mị lực thành thục của nam nhân. Trong thanh âm ẩn chứa ý cười nhợt nhạt, lộ ra một tia thân mật như có như không, rất có khí độ của quý công tử phong lưu.

Một thiếu nữ mới tình đậu sơ khai, sao có thể ngăn cản được dụ hoặc bậc này?

Kiếp trước nàng chính là bị Kỷ Trạch làm cho mê mẩn đầu óc như vậy. Hiện tại nghĩ đến, chỉ sợ Kỷ Trạch đã sớm tồn tại tâm tư này. Cho nên mới vô tình cố ý câu dẫn nàng.

Một người là nam nhân thành thục, một người là thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, hắn nếu muốn đối phó nàng nàng mà nói thì thật sự vô cùng đơn giản.

Chỉ cần một cái ánh mắt chuyên chú, một cái nhợt nhạt mỉm cười, ái muội như có như không đã đủ rồi!

Hứa Cẩn Du trong lòng âm thầm cười lạnh, doanh doanh đứng dậy, tỏ vẻ e lệ đáp:

“Cầm nghệ của muội không được tinh thông, nơi nào có thể vào được tai của biểu ca.”

Không đợi Kỷ Trạch nói chuyện, nàng lại cười nói:

“Muội nghe nương nói qua, dì năm đó cầm nghệ vô cùng cao minh. Không biết biểu ca đã có dịp nghe qua chưa?”

Thiếu nữ hơi ngẩng mặt đẹp, gò má trơn bóng như ngọc, má lúm đồng tiền ẩn hiện. Ngay cả hoa mai nở rộ cũng không bằng nụ cười ngọt ngào bên môi của nàng.

Kỷ Trạch nhìn nàng nửa ngày cũng không lộ ra bất kì điểm không ổn hay khác thường nào.

Xem ra, vừa rồi chỉ là vô tình nhắc tới Tiểu Ngưu thị.

Kỷ Trạch tâm niệm chợt lóe, nhàn nhạt cười nói:

“Chuyện này ta cũng không rõ lắm.”

Kế mẫu am hiểu cầm nghệ, cũng không có khả năng cố ý ở trước mặt con riêng đánh đàn. Trả lời như vậy coi như hợp tình hợp lý.

Hứa Cẩn Du hơi hơi mỉm cười, không có nói thêm gì nữa.

Kỷ Nguyên cùng huynh trưởng Kỷ Trạch thân thiết, lo lắng đánh giá liếc mắt nhìn Kỷ Trạch một cái:

“Đại ca, mới qua có mấy ngày mà huynh đã gầy như vậy.”

Kỷ Trạch khuôn mặt tuấn tú buồn bã, than nhẹ một tiếng:

“Cố thị đã gả cho ta hơn tám năm, tuy rằng không sinh được nhi tử nào, nhưng tính tình nàng ấy ôn nhu hiền thục, là một thê tử tốt. Ta không nghĩ tới trận bệnh lần này lại ghê gớm như vậy, nói đi là đi. Trong lòng ta thật sự không dễ chịu, mấy ngày này vẫn ăn không vào. Gầy đi cũng khó tránh khỏi.”

...... Trên đời sao lại có một người dối trá đến buồn nôn như thế! Bản thân Cố thị rõ ràng bị hắn và Tiểu Ngưu thị liên thủ bức tử, hắn còn có mặt mũi nói ra những lời này?

Hứa Cẩn Du mím môi, hơi hơi rũ mắt, dấu đi khinh thường cùng căm ghét ở đáy mắt.

Kỷ Nguyên ôn nhu an ủi Kỷ Trạch một phen. Nói đến nói đi, cũng không ngoài mấy câu “Người đã chết không thể sống lại...” linh tinh.

Kỷ Trạch lại thở dài:

“Nhị muội, những lời muội nói ta làm sao không biết. Nhưng cứ bước vào Thiển Vân Cư quạnh quẽ cô độc, ta lại nhớ tới Cố thị. Thời điểm nàng còn sống, ta cả ngày sống ở quân doanh, hiếm khi trở về bồi nàng ấy nói chuyện. Bây giờ muốn bồi cũng đã không còn cơ hội......”

“Đại ca.”

Kỷ Nguyên đầu mũi đau xót, thanh âm có chút nghẹn ngào:

“Muội cũng rất nhớ đại tẩu, chỉ là đại tẩu không thể trở lại với chúng ta được nữa. Huynh dù sao cũng phải bảo trọng thân thể, nếu không đại tẩu trên trời cũng sẽ không yên tâm.”

Kỷ Trạch gật gật đầu.

Hứa Cẩn Du không nói gì. Nàng sợ bản thân vừa mở miệng sẽ nhịn không được châm chọc một phen!

“Không cần nói đến cái này nữa, Cẩn biểu muội nghe xong nhất định cũng cảm thấy buồn.”

Thanh âm của Kỷ Trạch ở bên tai vang lên, trầm thấp mê người:

“Cứ ở trong sân nói chuyện cũng không hay. Trùng hợp đang là ngày xuân phong cảnh hữu tình, không bằng ra ngoài hoa viên đi dạo đi!”

...... Quả nhiên vẫn giống kiếp trước muốn dẫn dụ nàng sao? Hay là hắn muốn âm thầm quan sát xem nàng có phải là “tính tình nhu thuận” hay không?

Hứa Cẩn Du ngước mắt cười:

“Khó có dịp gặp được biểu ca lúc nhàn rỗi, Cẩn Nhi cầu còn không được.”

Nếu đã trốn không thoát, vậy thì ưỡn ngực đối mặt đi!

......

Hứa Cẩn Du và Kỷ Nguyên cùng nhau sóng vai đồng hành, Kỷ Trạch nhàn nhã đi theo phía sau hai thiếu nữ.

Thành Biện Lương tấc đất tấc vàng, nhưng Uy Ninh Hầu phủ lại chiếm một diện tích rất lớn.

Các nữ quyến ngày thường ngoại trừ giao tế xã giao tất yếu, bình thường các nàng cũng không ra phủ, ngày ngày đa số đều ở hậu viện giết thời gian. Hoa viên là nơi không thể thiếu, cũng là nơi tốt nhất để chiêu đãi khách nhân. Bởi vậy, ở trong hoa viên tiêu phí nhiều tiền bạc và tinh lực được xem như chuyện đương nhiên.

Hoa viên Uy Ninh Hầu phủ ở thành Biện Lương thuộc phủ đệ huân quý số một. Các kiểu hoa cỏ, quái thạch kỳ thụ, núi giả nước chảy, đình đài hiên tạ, chín khúc hành lang gấp khúc, cứ vài bước lại gặp một cảnh tượng.

Chỉ tiếc, hiện tại Hứa Cẩn Du không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp.

Kiếp trước nàng ở Uy Ninh Hầu phủ mấy năm, đã sớm nhìn đến thuộc lòng. Càng không cần phải nói đến Kỷ Trạch đang ở phía sau...

Trải qua kiếp trước không mấy tốt đẹp, Hứa Cẩn Du đã học được cách giữ bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh. Dù cho cảm xúc có dâng trào, trên mặt nàng vẫn như cũ không có biểu cảm quá kích gì.

Kỷ Nguyên tâm tình hiếm khi tốt đẹp, thân thiện hướng Hứa Cẩn Du giới thiệu cảnh trí trong vườn:

“...... Tòa thuỷ tạ kia vô cùng lịch sự tao nhã, đợi tới mùa hạ, chúng ta ngồi ở trong đó thưởng sông đánh đàn, chính là một thú tao nhã không tệ. Bên cạnh còn có một tòa giả sơn, có nhiều hoa dâm bụt. Chờ tới mùa hao, hoa dâm bụt nở hết, rất xinh đẹp đó......”

Nàng sao có thể không biết?

Hứa Cẩn Du như cũ tươi cười, trong lòng ẩn ẩn hiện lên đau đớn và hận ý.

Đêm hôm đó, nàng đã bị chiếm đi trong sạch ở cạnh hòn giả sơn kia, làm bẩn danh tiết! Nếu nói mấy năm sinh hoạt ở Uy Ninh Hầu phủ là một hồi ác mộng, thì đêm hôm đó chính là mở đầu cho ác mộng của nàng......

“Khuê dang của Cẩn biểu muội có cùng hài âm với dâm bụt.”

Thanh âm Kỷ Trạch vang lên:

“Xem ra, Cẩn biểu muội cùng phiến dâm bụt này rất có duyên.”

Lời nói mơ hồ quen thuộc nhanh chóng gợi lên hồi ức của Hứa Cẩn Du.

Năm đó, Kỷ Trạch cũng đã từng nói như vậy.

Nàng còn lặng lẽ đem những lời này ghi tạc trong lòng, thường xuyên một mình đi đến bên cạnh núi giả. Sau khi gặp người Kỷ Trạch sai đến nhắn nhủ muốn gặp nàng ở đó, trong lòng âm thầm vui mừng. Cho rằng hắn vẫn luôn âm thầm chú ý đến mình, chỉ có như vậy mới sẽ biết đó là địa điểm nàng thích nhất......

Hứa Cẩn Du dừng bước, xoay người hướng Kỷ Trạch nhoẻn miệng cười:

“Biểu ca đã nói như vậy, muội cũng tò mò muốn qua đó xem thế nào.”

.....

Ba người đi lên nhà thuỷ tạ, rất nhanh đã đến bên cạnh núi giả.

Một tòa núi giả độc đáo làm cho khu vườn rạng rỡ không ít. Trong hoa viên Uy Ninh Hầu phủ xây ba tòa núi giả, tòa núi giả này chính là toà lớn nhất độc đáo nhất cả vườn.

Mấy cục đá này đều đào lên từ đáy hồ, rửa sạch xong sẽ có một màu xanh đậm, sau khi kiến thành núi giả, ngược lại mang theo vài phần dã thú. Cục đá tuy rằng không tính là hiếm lạ, nhưng tài lực đã tiêu phí vào nó lại khó có thể tưởng tượng.

Bên cạnh núi giả trồng một bụi hoa dâm bụt lớn. Lúc này hoa kỳ đã qua, không nhìn được cảnh tượng những đóa dâm bụt cùng nhau khoe sắc, chỉ có vài cái lá cây xanh biếc dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng.

Nơi cũ hồi tưởng, bên người lại là kẻ thống hận nhất, nhưng nàng không thể để mình lộ ra nửa điểm khác thường.

Hứa Cẩn Du đem hận ý áp xuống đáy lòng, trên mặt lộ ra kinh ngạc:

“Tòa núi sơn này thật đẹp! Còn có một bụi hoa dâm bụt lớn như vậy, lúc ấy thời điểm xây núi giả chắc chắn đã tiêu phí không ít tâm tư.”

“Nơi này trước đây là một khóm hải đường lớn, chỉ là mẫu thân không thích hải đường, đã sai người chém hết cả khóm hải đường, lại xây một tòa núi giả.”

Kỷ Nguyên nhẹ nhàng bâng quơ phát ngôn, trong giọng nói không nghe ra bất kì cảm xúc gì.

Trần thị quá cố thích nhất là hải đường.

Tiểu Ngưu thị sau khi gả qua, chọc cho Uy Ninh Hầu sủng ái. Bèn cố ý sai người chém hết chỗ hải đường này. Cũng vì nguyên nhân đó làm cho bọn hạ nhân thấy rõ tâm kế thủ đoạn của bà ta. Tiểu Ngưu thị cũng nhanh chóng đứng vững gót chân ở Hầu phủ.

Đoạn chuyện cũ này, Kỷ Trạch cũng nhớ rõ ràng.

Kỷ Trạch ánh mắt hơi lóe, thấp giọng nói:

“Nhị muội nếu thích hải đường thì qua đoạn thời gian nữa ta sẽ bảo người từ Trầm Hương Các đưa đến vài gốc.”

Kỷ Nguyên kéo kéo khóe môi, nhàn nhạt nói:

“Không cần.”

Qua mấy tháng nữa nàng sẽ xuất giá về nhà chồng. Nội trạch của Uy Ninh Hầu phủ cũng sẽ hoàn toàn trở thành thiên hạ của Tiểu Ngưu thị. Hải đường có hay không thì thay đổi được gì?

Phía sau, chợt vang lên một thanh âm của thiếu nữ:

“Tỷ phu, Nguyên tỷ tỷ, Cẩn biểu muội, không nghĩ tới ở chỗ này cũng gặp mọi người.”

......

#13/4/2020


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.