(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vốn dĩ A Cửu không tin mấy lời sạo sạo ấy của Tống Việt, nhưng hai bạn nam ở bên cạnh khẳng định chắc chắn như vậy khiến cô thoáng do dự.
“Hội sinh viên không cho cậu uống nước thật à?” Cô nghi ngờ nhìn Tống Việt.
Sao hội học sinh lại bủn xỉn như vậy trời? Hay là do hai ngày nay bận quá nên mới quên mất không đưa nước chăng?
Tống Việt cũng không ngẩng đầu lên, anh vừa mở nắp chai nước khoáng vừa trả lời: “Thật.”
“Cậu thề đi.”
“Tôi thề.”
A Cửu cụp mắt xuống, ánh mắt lướt qua ngón tay đang vặn mở nắp chai nước ấy của anh, đôi mắt hai màu trắng đen rõ ràng của cô chuyển động nhẹ nhàng, bỗng dưng nói: “Vậy cậu thề đi, nếu cậu lừa mình thì hai năm cấp ba sắp tới cậu sẽ không tìm được bạn gái đâu.”
Tống Việt đang uống nước nghe thế thì dừng lại.
Người con gái chớp chớp mắt, hai tay chống eo cười tủm tỉm nhìn anh: “Nếu cậu không dám thề chứng tỏ cậu đang lừa mình.”
Nếu anh dám thề thì hai năm tới anh sẽ không thể tìm bạn gái được, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn, một hòn đá trúng hai con chim mà.
A Cửu âm thầm giơ ngón cái cho mình.
Tống Việt chậm rãi vặn nắp chai lại rồi ngồi lên ghế nhẹ nhàng xoay nửa vòng, anh giơ tay phủi đi vài hạt bụi, phớt lờ lời cô vừa nói.
Hai chàng trai đang hóng hớt không hẹn mà chạm mắt nhau, bọn họ đều nhìn thấy hàm ý trong mắt đối phương —- ố ồ, Tống Việt không dám thề kìa, vậy chắc chắn cậu ta đã thích ai rồi.
Nếu Tống Việt chịu thích ai đó vậy cô bạn thuở nhỏ của anh chắc chắn là ứng cử viên sáng giá nhất.
Trừ cô bạn thuở nhỏ bé bỏng ấy ra thì cậu ta đâu thể thích ai khác được.
Hai chàng trai kìm nén tâm trạng hưng phấn tập trung hóng chuyện, giả vờ đang làm việc nhưng tai lại vểnh lên hết cỡ để lắng nghe, lo sợ sẽ bỏ sót một chữ nào.
Thấy Tống Việt cố tình lảng tránh vấn đề này làm lòng cô hồi hộp theo, A Cửu thò đầu lại chộn rộn nhìn anh: “A Nguyệt ơi, cậu thề đi.”
Dựa hơi gần nên cô thấy rõ hết từng sợi lông mi của anh.
Tống Việt cụp mắt xuống cố tình làm ra vẻ đang lắng nghe, ngờ ngợ hỏi ngược lại cô: “Vừa nãy có người nói chuyện à? Lớn tuổi rồi nên khả năng nghe không được tốt lắm.”
“…”
Anh mới bao nhiêu tuổi mà bảo lớn hả?
A Cửu dứt khoát nắm lấy tai anh định kề vào tai anh nói lại lần nữa, nhưng Tống Việt không đợi cô nói tiếp mà đã trở tay nắm lấy cổ tay của cô kéo nhẹ xuống ấn chặt vào mặt bàn bên cạnh.
Cùng lúc đó anh hơi ngửa đầu ra phía sau, vào lúc cô chưa kịp phòng bị gì đã nâng cằm lên mặt đối mặt với cô, con ngươi đen láy của anh nhìn thẳng về phía cô, ánh mắt cả hai chạm vào nhau.
Khuôn mặt ấy đột nhiên phóng đại lên hết mức, hai chóp mũi giờ đây chỉ cách một cuốn từ điển dày là có thể chạm vào nhau, người con gái thở nhẹ, mái tóc màu trà sữa xõa xuống bên tai bị hơi nóng phả vào bay phấp phới hệt như ngọn cỏ dại đang cố gắng vùng vẫy sống sót trong cánh đồng hoang vu đang bập bùng rực cháy, trập trùng không yên.
A Cửu vô thức nín thở, cô không dám chớp mắt ngơ ngác nhìn vào mắt anh, bàn tay cô bị anh đè lên mặt bàn, cảm giác khi tiếp xúc vào có hơi lạnh lẽo và cưng cứng.
Thời gian dường như ngừng lại ở khoảnh khắc này.
Không biết là ai hít sâu vào một hơi, kim giây cũng tựa như bị kích động mà đứng im không nhúc nhích, lông mi A Cửu bất giác hấp hấy.
Cánh cửa bị người nào đó đẩy ra.
“Xin hỏi, bạn học Tống…”
Giọng nói ấy đột ngột im bặt.
“Xin lỗi, quấy rầy rồi!” Cô gái cầm hai chai nước thấy rõ chuyện đang xảy ra bên trong nên ngay lập tức xin lỗi rồi đi ra ngoài, lúc ra cũng không quên đóng cửa lại.
A Cửu bị tiếng đóng cửa làm sực tỉnh, nhận ra tình huống đối diện hiện tại này không được bình thường cho lắm nên cô vội vàng lùi ra sau giữ khoảng cách với anh, vẻ mặt người con gái hoảng loạn, lúc này không quan tâm đến việc có thề hay không nữa.
Cô nhìn thấy Tống Việt đưa tay ra sau xoa gáy, vẻ mặt anh bình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng bình tĩnh lạ thường.
“Tôi thề.” Anh nhìn cô, thấy khuôn mặt vốn đã hồng hồng của cô giờ đây càng lúc càng trở nên hồng hơn, đôi mắt đen láy của anh thấp thoáng sự hài hước gần như không thể nhận ra.
“…..Hả?” Cô quên béng hết những chuyện vừa xảy ra rồi.
Tống Việt giơ tay lắc nhẹ chai nước khoáng mới mở nắp trước mặt cô, chậm rãi nói: “Tôi thề, đúng là tôi đã lừa cậu.”
Cô nói rằng nếu anh thề anh không lừa cô thì hai năm tới anh sẽ không tìm được bạn gái, nhưng giờ anh lại thề rằng anh đã lừa cô, vậy có nghĩa rằng anh đang gián tiếp phủ nhận câu nói “hai năm cấp ba sắp tới cậu sẽ không tìm được bạn gái” này.
A Cửu hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, hiện giờ bên tai cô chỉ toàn là tiếng tim đập mãnh liệt của mình, bí mật đang đập rộn ràng này chỉ có cô mới có thể nghe thấy.
Cô hối hận quá, lẽ ra cô không nên đến đây mới phải, lẽ ra cô không nên cố ý nhéo tai anh thử anh, làm xong chẳng được gì trái lại còn khiến mình đứng ngồi không yên, còn xém tí nữa bị bóc trần.
A Cửu qua loa gật đầu, cô hoảng loạn lùi ra cửa, nói năng lộn xộn: “À… à mình biết rồi.”
Nói xong cô giả vờ bình tĩnh mở cửa bước ra ngoài, nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng thực tế vừa bước ra khỏi cửa là cả người cô như được lấp hỏa tiễn, lòng lo lắng không yên vèo một cái chạy đi mất, còn ước mình có bốn chân để có thể chạy nhanh hơn chút nữa.
Trong phòng phát thanh có hai bạn nam bị phớt lờ đang nghiêm túc ngồi ở bàn làm việc của mình, khóe mắt hai anh chàng không khống chế được nhìn về phía Tống Việt.
Anh đang cười.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng hình như vùng da dưới tai của anh cũng hồng hồng thì phải.
Hai chàng trai lại nhìn nhau: Đây là thứ chúng ta có thể thấy à?
Tối hôm đó, trong cuốn nhật ký của A Cửu có thêm hai dòng chữ:
“Hơi …Muốn hôn A Nguyệt.”
“Chỉ hơi hơi mà thôi.”
–
Sau sự kiện ở nơi phát thanh ấy, Tống Việt bị hội học sinh cho vào danh sách đen vì cái tội thẳng thừng phát ngôn bôi nhọ hội học sinh, mặc dù với tác phong làm việc đạo đức giả của hội học sinh này thì việc bị chế giễu như vậy cũng chẳng phải mới bị ngày một ngày hai.
Tống Việt cũng không quan tâm đến điều này, anh cảm thấy lần làm việc không công cho hội học sinh này cũng thu về được chút lợi ích ấy chứ.
Ít nhất anh nhận ra khi anh đến gần thì A Cửu sẽ đỏ mặt bối rối vì điều ấy.
Phát hiện này khiến tâm trạng anh phơi phới một thời gian dài, ngay cả trong lúc chơi game Chu Bất Tỉnh có chơi xỏ sau lưng anh đi chăng nữa thì anh cũng không phản công lại.
Chu Bất Tỉnh thấy anh như vậy thì cảm thấy không ổn lắm, thậm chí cậu chàng còn lén lên mạng hỏi ý kiến bác sĩ.
Chu Bất Tỉnh: “Bạn của cháu gần đây rất không bình thường, cháu nghi ngờ cậu ấy bị ai đó lấy mất cơ thể, cháu nên làm gì bây giờ ạ?”
Bác sĩ trả lời: “Hỏi ý kiến của bác sĩ khoa tâm thần đi.”
Chu Bất Tỉnh:…
Tất nhiên Chu Bất Tỉnh sẽ không hỏi ý kiến của bác sĩ tâm thần rồi, cậu chàng chỉ tranh thủ ngày nghỉ mang một đống đồ chạy đến nhà Tống Việt giả thần giả quỷ, theo logic của cậu chàng thì để nhằm “đuổi quỷ” đi.
“Mau ra khỏi cơ thể anh em của tao nhanh!” Chu Bất Tỉnh rắc một nắm muối lên đầu Tống Việt.
Tống Việt tặng cho cậu chàng một ánh mắt giết người: “Cửa ở bên kia, tự mình đi đi.”
Chu Bất Tỉnh ho khan, đặt lọ muối xuống: “Mình đùa cậu thôi, gần đây cậu rất không bình thường luôn, mới gặp chuyện gì vui à? Trời cho 100 vạn hả?”
(100 vạn = 1.000.000 tệ = 1.000.000 * 3348,64 (tỉ giá hiện tại) = 3.348.640.000 VND)
Tống Việt nằm trên sô pha cầm cuốn sách lật qua lật lại, nhạt nhẽo đáp: “Tôi thiếu 100 vạn đó à?”
Chu Bất Tỉnh: “…..” Vãi!
Chu Bất Tỉnh ghen tị nhìn cuốn sách trong tay Tống Việt: “Cậu không thiếu 100 vạn đó vậy cho mình mượn 100 vạn đi…. Cuối tuần rồi mà cậu vẫn chăm chỉ đọc sách à? Cậu đọc sách gì vậy — đậu xanh rau má, cậu đọc thể loại gì thế này?”
Cậu chàng bước đến gần sô pha mới thấy rõ dòng chữ trên bìa sách, cuốn này là “cô vợ nhỏ của tổng giám đốc bá đạo bỏ trốn rồi”
Tống Việt cũng không thèm nhìn cậu lấy một cái, anh lười biếng nói: “Tối qua A Cửu để quên.”
Nói xong anh bình tĩnh lật sang một trang khác, giống như đang thưởng thức một kiệt tác nào đó vậy.
Tạ Thanh Nhứ không cho A Cửu đọc mấy thể loại này nên buổi tối cô đành phải sang nhà Tống Việt đọc trộm một lúc, đêm qua cô bỏ nó trên ghế sopha xong về nhà mình, Tống Việt thấy nhàm chán nên cầm quyển sách lên giết thời gian.
Chu Bất Tỉnh không thể tin nổi: “Sở Tiểu Cửu có sở thích này á? Quyển sách này vừa nhìn đã biết không hay rồi!”
Nửa tiếng sau.
Người nằm trên sopha đọc sách biến thành Chu Bất Tỉnh, cậu chàng vừa đọc vừa chửi: “Nam chính này bị điên à? Cái này là PUA mà, nữ chính mau sáng mắt ra lẹ lẹ đi trời, nam phụ thơm ngon hơn nam chính thế cơ mà?”
“Đậu xanh không chịu nổi nữa, sao phá thai luôn rồi trời? Thằng nam chính này tệ bạc chết đi được! Tự tay giết luôn đứa con của mình luôn cơ á?”
“Lại sảy thai???”
“Đây là lần sảy thai thứ bao nhiêu rồi? Má nó vậy mà còn làm hòa với nam chính được luôn???”
Chu Bất Tỉnh lấy tốc độ nhanh như gió đọc hết nửa cuốn sách trong tay, cậu chàng xụi lơ nằm trên sopha, ánh mắt đờ đẫn nói với bạn mình: “A Nguyệt này, nếu sau này cậu mà biến thành cái loại tổng tài như thế này thì đừng trách sao người anh em này nghỉ chơi với cậu.”
Không có ai trả lời cậu chàng.
Chu Bất Tỉnh nhìn quanh bốn phía mới nhận ra Tống Việt đã đi ra ngoài từ lúc nào không hay, anh để lại mình cậu chàng nằm trên sopha chửi xa xả nam chính trong cuốn tiểu thuyết này.
Chu Bất Tỉnh nhắn tin hỏi anh đi đâu.
– Tống Việt: Hiệu sách.
– Chu Bất Tỉnh:?
– Chu Bất Tỉnh: Cậu đừng nói với mình là cậu đi mua phần 2 của cuốn sách này đó nha?
Tống Việt trực tiếp gửi cho cậu chàng hai tấm hình, không chỉ có phần 2 của cuốn cô vợ nhỏ mà còn có mấy quyển như “vợ sếp tổng mang con bỏ trốn”, “vương phi của vương gia lạnh lùng”, “tổng tài bá đạo yêu tôi”, “Thiếu niên Miêu Cương lại đi cướp Cửu công chúa trên đường hòa thân”.
– Chu Bất Tỉnh: …….
Chu Bất Tỉnh một lời khó nói hết nhìn chằm chằm quyển “cô vợ nhỏ” kia, trong lòng bắt đầu đấu tranh xem không biết có nên đọc phần tiếp theo hay không, nếu không xem thì lòng cậu chàng sẽ rất khó chịu, cậu chàng muốn đọc tiếp để xem phần sau nữ chính có quay lại báo thù không, nhưng cũng sợ đọc xong sẽ tức đến đau đầu.
Do dự một lúc lâu cuối cùng cậu chàng vẫn cầm quyển đó về, kết quả tối đó đọc đến đâu là thấy giận đến đó, cậu chàng dứt khoát ném nó sang một bên để lần sau đọc tiếp.
Ngày hôm sau trước khi đến lớp Chu Bất Tỉnh thuận tay bỏ cuốn tiểu thuyết vào cặp, như thường lệ trong giờ học tiếng Anh cậu chàng lén lút lấy quyển truyện ấy ra kê dưới cuốn sách tiếng Anh để đọc nốt phần tiếp theo.
Sau đó cuốn sách bị giáo viên chủ nhiệm đi kiểm tra bất chợt tịch thu mất.
A Cửu có thói quen luôn viết tên mình lên sách và vở mới mua, dù là truyện tranh hay tiểu thuyết thì cô cũng đều viết tên mình lên đó.
Quyển truyện bị tịch thu này cũng không ngoại lệ.
Vì như thế nên A Cửu mới bị giáo viên chủ nhiệm kêu lên văn phòng dù mình chẳng làm gì sai, cô ngơ ngác nghe giáo huấn mười phút liền.
Chu Bất Tỉnh gần như muốn biến mình thành chim cút, cả hai người đều bị phạt viết kiểm điểm 3000 chữ.
Đến khi về đến lớp A Cửu mới hiểu rõ toàn bộ sự việc, người con gái giận xì khói đuổi theo đòi đánh Chu Bất Tỉnh, chạy được nửa đường không biết vấp phải cái gì mà suýt nữa vấp té, may mà lúc sắp ngã có Tống Việt đỡ được.
A Cửu dựa vào người anh trong tình trạng đầu tóc rối tung.
Chu Bất Tỉnh biết mình không cãi được, cậu chàng quả quyết nhận lỗi: “Mình sẽ giúp cậu viết bản kiểm điểm.”
“Chữ của mình và cậu khác nhau chứ có giống đâu, giáo viên chủ nhiệm nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.” A Cửu ngồi vào chỗ của cậu chàng, Tống Việt ngồi kế bên xem trò hay.
A Cửu tủi thân vì đột nhiên bị phạt viết bản kiểm điểm 3000 chữ, đến tối về cô phải thức thâu đêm để viết nữa, đã vậy còn phải suy nghĩ xem nên viết như thế nào, cô sợ mình sẽ bị hói mất.
Dáng vẻ héo hon uất ức của cô trông rất đáng thương, Tống Việt giơ ngón trỏ chọc chọc vào má cô.
A Cửu quay đầu trừng mắt nhìn anh, nắm lấy ngón trỏ không yên phận ấy của anh lại, anh giật giật ngón tay muốn rút ra nhưng không được.
Tống Việt đặt tay còn lại lên bàn, anh chống cằm mỉm cười nhìn cô: “Tôi có thể giúp cậu, bắt chước chữ là được.”
Người con gái thấy nụ cười này của anh sao mà gian xảo quá: “Cậu làm không công à?”
Ánh mắt Tống Việt nhìn thoáng qua ngón trỏ vẫn đang bị cô nắm, anh ngước mắt lên hỏi: “Trông tôi giống người làm không công lắm à?”
Chu Bất Tỉnh đang cầm bút chuẩn bị viết bản kiểm điểm nghe vậy thì chen vào: “Cậu ấy chỉ làm không công cho bạn gái tương lai thôi.”
A Cửu chớp mắt chưa kịp trả lời thì đã thấy Tống Việt liếc Chu Bất Tỉnh một cái, cậu chàng chột dạ bình tĩnh bổ sung thêm: “Còn làm cho cô bạn từ thuở ấu thơ bé bỏng của cậu ấy nữa.”
Làm tròn lên thì bạn từ thuở nhỏ cũng gần tương đương với bạn gái tương lai của Tống Việt rồi.
A Cửu bị cái logic kì lạ này hạ gục, cô chú ý tới ánh mắt trêu chọc của các bạn cùng lớp, không hiểu sao tự dưng lại thấy ngại ngùng.
Đùa giỡn trước mặt nhiều người như vậy dù da mặt cô có dày đi chăng nữa cũng không dám đồng ý ngay với anh, cô ngại ngùng buông tay anh ra ậm ờ nói: “Thôi, để mình tự viết…”
Tống Việt cũng không khăng khăng đòi giúp nữa, anh đợi cô về chỗ ngồi rồi lại nhấc mí mắt lên, hời hợt liếc sang Chu Bất Tỉnh đang miệt mài ra sức viết bản kiểm điểm.
Chu Bất Tỉnh đột nhiên giật bắn người, cậu chàng quay lại thì chạm phải ánh mắt tối tăm kia của Tống Việt, chợt có dự cảm chẳng lành.
Đêm đó, Chu Bất Tỉnh đổi ảnh đại diện WeChat và ảnh đại diện game của mình thành ảnh tự phê bình, đã thế còn bị ba mẹ cậu phát hiện ra túm lại răng dạy cậu chàng một hồi, sau một đêm bản kiểm điểm nhảy vọt lên 5000 chữ.
Chu Bất Tỉnh đau lòng thề từ nay về sau sẽ không bao giờ đọc thể loại tiểu thuyết kì lạ đó nữa.
–
Phải mất gần nửa đêm A Cửu mới viết xong bản kiểm điểm, cô lớn từng này rồi nhưng chưa bao giờ viết một bản kiểm điểm nào dài như vậy, ngón tay tê cứng hết cả ra nhưng cô vẫn lấy cuốn nhật ký chuyên viết về Tống Việt ra nghiêm túc viết lại những chuyện đã xảy ra trong hôm nay.
Cuối cùng còn như có tật giật mình âm thầm bổ sung thêm vào đó một câu.
— A Nguyệt không phủ nhận câu nói giỡn về chuyện người bạn từ thuở nhỏ và bạn gái tương lai kia, làm tròn lên vậy tức là anh thừa nhận rồi!
Người con gái giơ quyển nhật ký lên cẩn thận soi kỹ nó dưới ánh đèn, như thể muốn xuyên qua những dòng chữ này nhìn thấu ước mơ mình hằng mong muốn, cô ngại ngùng mím môi, nhịp tim chợt đập nhanh dữ dội, cả gương mặt thấm đượm sự vui vẻ.
A Cửu đặt cuốn nhật ký xuống, theo thói quen kẹp cây bút đen vào cuốn sổ tay.
………
Mới sáng sớm Tạ Thanh Nhứ đã nhận được tin nhắn của nhân viên, vì có việc gấp nên bà phải đến công ty để giải quyết nên không có thời gian làm bữa sáng, trước khi ra ngoài còn dặn A Cửu và Tống Việt tự mua bữa sáng trên đường.
A Cửu ngồi sau yên xe ôm cặp của Tống Việt, cô vừa ngâm nga hát vừa vui vẻ tận hưởng làn gió buổi sớm mai.
Sáng nào Tống Việt cũng buồn ngủ không tỉnh nổi, anh nheo mắt chầm chậm cất tiếng: “Đổi bài khác đi.”
A Cửu đổi giọng chuyển sang hát bài Hương Lúa, hát xong còn khoái chí nói: “Làm gì có ai nỡ từ chối nghe bài Hương Lúa miễn phí chứ?”
Tống Việt vạch trần cô: “Cậu cũng có phải Châu Kiệt Luân đâu.”
A Cửu không quan tâm lời mỉa mai ấy của anh vẫn tiếp tục ngâm nga những bài hát khác, đôi khi hát đôi ba dòng cũng có đôi khi hát cả đoạn dài.
Tống Việt càng nghe càng buồn ngủ.
A Cửu giữ lấy chiếc cặp đang trượt xuống, cô sờ vào hai bên cặp thấy chai sữa chua khi sáng Tống Việt nhét vào hai túi lưới vẫn còn nguyên bên trong.
Còn một lúc nữa mới đến giờ học nên hai người dừng lại bên đường để mua cơm nắm.
Trên đường đi lại gặp được Chu Bất Tỉnh, sau lần tai họa ấy thì hai hôm nay cậu chàng nghiêm túc hơn nhiều, không dám nói mấy câu linh tinh nữa, lúc nhìn hai người họ thì cậu chàng vô thức nhớ đến vụ bản kiểm điểm nên hỏi cô: “Sở Tiểu Cửu này, cậu viết xong bản điểm kiểm chưa ấy?”
“Viết xong rồi.” A Cửu nói, “A Nguyệt ơi mình muốn thêm ít cay.”
“Biết rồi.”
Tống Việt mắt nhắm mắt mở quét mã trả tiền, hiện tại anh đang cảm thấy buồn ngủ vô cùng, nghe cô nói vậy thì anh lười biếng nói lại với chủ quán: “Hai cơm nắm thêm ít cay, salad không bỏ rong biển nhưng bỏ thêm nhiều chà bông.”
Đây là khẩu vị của A Cửu cũng là khẩu vị của anh, cô chỉ cần nói một chữ thôi là anh cũng đoán ra được cô muốn nói gì tiếp theo.
Chu Bất Tỉnh cũng mua bữa sáng, cậu chàng tựa người vào xe đạp lảm nhảm: “Tối qua mình thức khuya để viết cho xong bản kiểm điểm 8000 chữ nhưng đến sáng lại quên cầm theo, chạy được nửa đường phải quay về lấy, mất thời gian ghê.”
A Cửu vốn định chê cười cậu chàng nhưng kết quả vừa mới cong môi đã đột ngột dừng lại, môi cô hé mở, mặt hơi ngớ ra.
Tống Việt quay đầu nhìn cô.
Người con gái lí nhí: “Hình như mình cũng quên cầm bản kiểm điểm theo rồi.”
Tối qua cô viết xong rồi quăng nó ở chỗ nào rồi ta? Tự dưng cô không nhớ ra được!
A Cửu lục cặp nhưng không tìm thấy bản kiểm điểm đâu, cô tuyệt vọng cực kỳ xem xem có còn thời gian để về nhà không, lúc thấy vẫn đủ thời gian thì vội vàng kéo Tống Việt chạy về nhà, nhưng vừa về đến nhà cô mới nhận ra cô quên mang chìa khóa theo, Tạ Thanh Nhứ đã đi đến công ty từ sớm và cũng không để chìa khóa ở nhà.
Mấy chuyện xui xẻo sao cứ rủ nhau ào tới thế này, may mà Tống Việt có giữ chìa khóa. Lúc A Cửu đi vào nhà thì Tống Việt cũng cầm cặp của cô vào theo.
“Hôm qua mới phát bài thi giáo viên bảo hôm nay nộp lại, cậu cầm theo chưa?”
“Cầm theo rồi thì phải?”
“Kiểm tra lần nữa đi, mắc công lúc đến trường lại phát hiện quên cái gì đó.”
A Cửu vừa mở cửa phòng ngủ vừa lục lọi cặp mình, Tống Việt cầm cái cặp cô đưa cũng đi vào theo: “Để tôi giúp cậu xem còn quên mang theo thứ gì không, cậu đi tìm bản kiểm điểm đi.”
Anh đặt cặp lên bàn, ngón tay lướt qua từng cuốn sách bên trong, hồi sau như cảm nhận được gì đó nên tạm dừng lại, lơ đãng nhìn thấy A Cửu đang tức tốc giấu một cuốn nhật ký.
Cô có vẻ sợ nên khi giấu cuốn nhật ký ra sau lưng xong cũng không quên quay lại liếc anh, tựa như sợ bị anh phát hiện ra bí mật nào đó vậy.
Vốn dĩ Tống Việt không định làm gì nhưng vì hành động này của cô mà buộc phải ngước mắt lên, ánh mắt anh chậm rãi di chuyển từ gương mặt mất tự nhiên của cô ra tới sau lưng.
Giống như đang nghiên cứu xem cô đang giấu thứ gì sau lưng.
Ánh mắt người con gái hấp hấy, trái tim đập thình thịch, sao cô dám cho anh xem cuốn sổ này được đây? Mặc dù có lấy ra thì anh cũng chỉ thấy được cái bìa giống mấy quyển nhật ký bình thường thôi, chỉ cần không mở ra thì anh sẽ không thấy được nội dung bên trong nhưng quan trọng cô thấy chột dạ, vì chột dạ nên không dám để anh nhìn thấy dù chỉ một chút xíu.
Tống Việt rất thông minh nên luôn nhìn ra được những điều khác lạ, nếu để anh nhìn thấy chút manh mối nào đó thì dù đó chỉ là manh mối nhỏ thôi nhưng anh vẫn sẽ lần theo để tìm cho ra hết tất cả bí mật.
A Cửu căng thẳng muốn chết, cô cắn chặt răng khiến gân cổ hiện rõ trên cần cổ trắng nõn, người con gái chớp chớp mắt không dám nhìn anh.
Tống Việt bình tĩnh nhìn cô hai giây, anh thong thả cụp mắt xuống tiếp tục kiểm tra cặp của cô tựa như không nhận ra cô có chỗ nào không ổn, thờ ơ hỏi: “Tìm được bản kiểm điểm chưa?”
Thấy anh không nhìn mình nữa thì lúc này A Cửu mới thở phào một hơi, cô nắm chặt cuốn sổ trong tay lắc đầu: “Vẫn chưa tìm được.”
Nhưng cô đã nhớ ra mình để bản kiểm điểm ở đâu rồi, tối hôm qua sau khi viết xong cô đã tiện tay kẹp cây bút và bản kiểm điểm vào cuốn nhật ký này nhưng đến sáng lại quên mang theo.
Nhưng cô không thể mở cuốn nhật ký này ra trước mặt anh được nên đành ấp úng nói: “À, hay cậu ra ngoài trước đi……”
Vừa dứt lời đến cả cô còn thấy không ổn lắm, này có khác gì lừa mình dối người, khát nước mới lo đào giếng đâu: “Không có gì, cậu cứ ở đây đi.”
“…….”
Cô cảm thấy mình càng nói càng lộ ra sơ hở nên mím môi không muốn nói thêm câu nào nữa, nói ít sai ít, dù sao giờ chỉ cần lấy bản tự kiểm điểm trong cuốn sổ ra là được.
A Cửu hít sâu một hơi, khẽ cắn môi thầm nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, thay vì giấu đi thì chi bằng lấy cuốn sổ ra cho đỡ phải bị nghi ngờ.
Chắc không đáng ngờ lắm đâu nhỉ, mong sao anh không hứng thú với nhật ký của con gái.
A Cửu cố làm ra vẻ không quan tâm lấy cuốn nhật ký ra, cô vừa quan sát biểu cảm của anh qua làn mi vừa lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rút bản kiểm điểm ra.
Ấy là cuốn sổ màu tím được làm bằng da có đường viền sẫm màu, đại khái các cô gái thường dùng nó để viết nhật ký.
Một cuốn nhật ký rất nữ tính.
Tống Việt bình tĩnh dời mắt đi.
A Cửu thở phào một hơi nhét bừa cuốn sổ tay vào giá sách, cô cầm bản kiểm điểm cố bình tĩnh nói: “Tìm được bản kiểm điểm rồi, chúng ta đi thôi.”
Tống Việt kéo khóa kéo cặp lại, ừ một tiếng.
A Cửu cảm thấy bầu không khí bỗng dưng ngột ngạt khó tả, cô liếm mối giả bộ vô tình hỏi anh: “Có phải mình còn thiếu thứ gì không?’
“Không thiếu.” Tống Việt liếc mắt nhìn bản kiểm điểm trong tay cô, hơi cao giọng: “Nhưng mà A Cửu này, cậu có chắc bản kiểm điểm 3000 chữ có thể viết trong một tờ giấy không?”
Hơn nữa đây còn là giấy chiếc.
Người con gái sửng sốt cúi đầu xem, nhận ra mình chỉ lấy ra một tờ kiểm điểm trong ba tờ mà tối qua đã viết, cô cứng đờ quay đầu lại nhìn cuốn nhật ký trên giá sách.
“…”
Ơ thế là cô phải lấy cái quyển nhật ký viết đầy tên anh xuống trước mặt anh lần nữa à?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");