Đừng Hò Hẹn Với Người Khác – Phạp Tước

Chương 18: “Cậu cố tình đúng không?”




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc Vân Miểu quay lại thì phát hiện bầu không khí giữa A Cửu và Tống Việt có gì đó hơi kì kì, còn cụ thể là gì thì cô nàng không nói rõ được, nhưng hình như cô nàng thấy có hai quả bong bóng màu hồng phấn đang chậm rãi bay lên không trung thì phải.

Vân Miểu nhỏ giọng “Ồ” một tiếng, ánh mắt sáng ngời láo liên liên hồi.

Cô nàng quay lại rất đúng lúc, A Cửu vẫn còn đang bị chính cái suy nghĩ miên man của mình làm cho đỏ cả mặt nên vẫn chưa nghĩ ra phải trả lời lại Tống Việt như thế nào, vừa thấy Vân Miểu quay lại là cô đã vội vàng đưa tay lên cầu cứu: “Miểu Miểu kéo mình lên với – – “

Thật ra cô có thể tự mình đứng dậy nhưng lúc này trong lòng cô hơi lo sợ, sợ anh nhìn ra manh mối gì đó nên cô cố tình quay mặt mình về phía Vân Miểu nhằm cố gắng che đi gương mặt đang đỏ bừng lên của mình.

Vân Miểu thích thú liếc nhìn hai người bọn họ một chập, nghe A Cửu nói vậy thì đưa tay định kéo A Cửu lên, nhưng được nửa chừng thì bỗng dưng bị một cái tay khác chen ngang giành lấy tay A Cửu kéo lên trước.

A Cửu ngơ ngác nhìn bàn tay của mình bị Tống Việt nắm lấy, buột miệng nói: “Không phải cậu nói…”

Nam nữ khác biệt, không được đụng chạm thân thể à?

Lời nói đã đến đầu môi rồi nhưng cuối cùng bị ánh mắt của Vân Miểu và Vân Lan làm cho phải nuốt trở lại, cô đỏ mặt thuận theo sức kéo của Tống Việt đứng lên, sau khi đứng vững xong cô lập tức buông tay ra một giây cũng không muốn nắm tiếp.

Vân Miểu biết điều hỏi: “Sao mặt cậu đỏ quá vậy, nóng à? Cậu muốn uống một ly nước lạnh cho hạ nhiệt không?”

A Cửu nghĩ thầm mặt của mình đỏ như vậy là bởi vì Tống Việt chứ không phải do nóng, nhưng cô lại không thể nói như vậy được nên ngoài miệng ậm ờ bảo được.

Vân Miểu và Vân Lan cùng nhau đi lấy nước, A Cửu thấy vậy thì nhẹ nhàng thở phào một hơi, cô quay đầu lại thì thấy từ nảy đến giờ Tống Việt vẫn luôn nhìn cô mỉm cười, ánh mắt ấy của anh chứa đầy sự tìm tòi nghiên cứu, không rõ là anh đang có ý gì nữa.

“Đã 7 giờ rưỡi rồi, chúng mình tìm quán nào đó ở gần đây ăn tối đi, ăn xong rồi hẵng về nhà.” Anh thản nhiên đề nghị.

Người con gái chắp hai tay ra sau lưng, cả ngày hôm nay cô vẫn luôn cảm thấy hành động của anh có gì đó rất kỳ lạ, nhưng cô cũng không từ chối lời đề nghị của anh: “Vậy để mình gọi điện thoại cho mẹ cái đã, nói cho bà ấy biết trước một tiếng.”

“Dùng điện thoại của tôi này.” Tống Việt đưa điện thoại của mình cho cô.

Hôm nay vì muốn luyện tập nhảy xa nên bây giờ trong túi của A Cửu trống rỗng chẳng đem theo bất kỳ thứ gì, Tống Việt đưa điện thoại của anh cho cô, hành động này tưởng chừng như không có ý nghĩa gì nhưng……

“Cậu gọi thẳng là được mà? Cậu có số của mẹ mình chứ có phải không có đâu.” Lúc nói chuyện nhiệt độ trên mặt của A Cửu cũng dần hạ xuống, cô bực bồi nhìn điện thoại của anh, đang vẽ vời thêm chuyện đấy à.

Tống Việt “ừ” một tiếng, sau đó lại như vô ý nói: “Dù sao chúng ta cũng không phải anh em ruột, nếu buổi tối cậu muốn cùng người khác phái ra ngoài ăn cơm thì đương nhiên phải nói trước với người lớn trong nhà một tiếng, cũng không thể bởi vì tôi và cậu có quan hệ tốt mà cậu cứ làm ngơ kệ nó như vậy được.”

A Cửu: “?”

Tay A Cửu run lên làm rớt điện thoại xuống đất, cô không thể nào tin được mở to hai mắt trừng anh.

Anh đang nói xằng cái gì vậy?

Tống Việt nhếch môi lên, mặt anh đầy thiện ý nhắc nhở: “Cậu làm rơi điện thoại rồi kìa.”

Tất nhiên cô biết! Nhưng dù sao điện thoại đó cũng không phải điện thoại của cô!

A Cửu nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt hỏi anh: “Cậu…… Cơ thể của cậu có phải bị linh hồn khác chiếm lấy rồi không? Nếu đúng là như vậy thì cậu chớp mắt một cái cho mình biết đi?”

Gần đây cô đọc rất nhiều truyện xuyên không nên thành ra giờ đây cảnh giác nhìn chằm chằm anh, giống như sợ sẽ có chuyện kỳ ảo nào đó xảy ra trên người anh vậy.

Tống Việt chớp chớp mắt: “Cậu nhìn ra rồi à, vậy cậu tính làm thế nào để đuổi tôi ra khỏi cơ thể này đây?”

Anh vừa nói ra những lời này là A Cửu biết ngay anh đang giỡn với mình: “Thì dẫn cậu về nhà rắc muối chứ sao, còn nếu vẫn không được nữa thì mình sẽ đánh cậu một trận, sau đó sẽ mời đạo sĩ về thu phục cậu.”

Tống Việt nhấn mạnh: “Rắc muối cũng được đó nhưng cậu không được đánh vào mặt của tôi.”

“Cậu sợ ảnh hưởng đến vẻ đẹp của mình đấy à.”

Người con gái lẩm bẩm, cô cúi người xuống nhặt điện thoại lên nhằm che đi biểu cảm mất tự nhiên trên mặt của mình, nhưng những lời mà anh nói trước đó vẫn cứ luôn không ngừng vang vọng mãi trong đầu cô.

Anh và cô không phải là anh em ruột thịt mà là bạn thân khác phái, nếu là mối quan hệ bạn bè khác phái bình thường thì việc cô muốn biến mối quan hệ giữa hai người bọn họ thành mối quan hệ tình cảm giữa nam và nữ thì có vẻ cũng có cơ hội ấy ha.

Đúng là chuyện tốt mà.

“A Nguyệt nè.”

“Chuyện gì?”

A Cửu cúi đầu ấn ấn vào điện thoại rồi nhấn vào nút gọi, khóe miệng người con gái nhếch cao lên, trong giọng nói thấp thoáng sự nghịch ngợm: “Vừa rồi cậu nắm lấy tay mình, vậy mình có nên nói với mẹ mình không nhỉ?”

Tống Việt: “?”

Ánh mắt Tống Việt tối lại, anh cười lớn rồi bâng quơ thốt ra hai chữ: “Nói đi.”

Sao A Cửu có thể nói ra được chứ? Cô rõ ràng cố ý thăm dò anh nhưng anh lại không phủ nhận chuyện anh đã nắm tay của cô, anh chỉ chú ý đến việc cô muốn “báo cáo” với mẹ cô mà thôi.

Điều này có nghĩa là gì? Điều này chứng tỏ rằng ở trong trái tim của anh ít nhất vẫn có một vị trí dành cho cô.

A Cửu đã suy nghĩ thông suốt, khả năng cô theo đuổi được anh tăng lên rất nhiều, nghĩ vậy cô vui vẻ vỗ vỗ cánh tay của anh, phóng khoáng nói: “Quên đi, lần này mình sẽ không tính toán với cậu đâu. Tối nay chúng ta nên ăn gì đây?”

“Thịt nướng.” Tống Việt cất điện thoại vào trong túi, anh ôm lấy vai cô dẫn cô đến chỗ để cặp, “Cậu mau gọi Vân Miểu và anh trai cậu ấy đến đây đi, tối nay tôi bao.”

A Cửu nhìn tay anh, nói nhỏ: “Mình tưởng chỉ có mình với cậu thôi chứ.”

“Vậy sau khi đại hội thể thao kết thúc cậu muốn mời anh trai của Vân Miểu đi ăn riêng à?” Tống Việt thong dong hỏi.

Lúc này A Cửu mới hiểu ra: “Cậu đang định mời…… Này, người thiếu nợ là mình mà sao cậu lại trả tiền chứ?”

Cô tạm dừng một lát sau đó nói tiếp: “Mình cũng không có dự định mời anh trai của Miểu Miểu đi ăn riêng mà.”

Cô nhất định sẽ dẫn Vân Miểu đi cùng, nhưng loại chuyện này được Tống Việt nói ra khiến cô cứ cảm thấy nó kì kì thế nào ấy nhỉ?

Ngoài miệng A Cửu không nói gì nhưng trong lòng lại lặng im đem tất thảy hành động kì lạ ngày hôm nay của anh nhớ lại hết, khi đang trên đường về nhà cô sôi nổi thế nào mà đi vào hiệu sách mua một quyển nhật ký mới.

Người con gái quyết định rằng từ hôm nay trở đi mình sẽ đem hết thảy những hành động kỳ lạ của anh ghi chép lại vào trong cuốn nhật ký này, đặc biệt là những việc làm có liên quan đến cô, chỉ mới một hai việc có lẽ sẽ không thể nào nhìn ra được rốt cuộc anh đang có ý gì, nhưng rất rất nhiều chuyện nhỏ nhặt gộp lại nhau như vậy thì chắc chắn đó không phải chỉ là chuyện trùng hợp hay ngẫu nhiên ngoài ý muốn nữa rồi.

Trang đầu tiên của quyển sổ A Cửu đã viết là:

“26/10, hôm nay A Nguyệt đã nắm tay lấy của mình.”

“Vào lúc mình đưa tay về phía Miểu Miểu, cậu ấy đã nắm lấy tay của mình trước, bàn tay của cậu ấy có hơi lạnh.”

Người con gái ngẫm nghĩ, rồi lại có chút ngại ngùng, nhưng đến cuối cùng vẫn quyết định viết ra những dòng chữ mình đang nghĩ trong lòng ra.

“Tay của A Nguyệt đẹp ghê luôn, mình muốn nắm tay cậu ấy thêm một chút nữa.”

Hồi sau cô cũng viết hết những chuyện đại loại như hôm nay anh bao ăn, hay chuyện cô nói muốn báo cáo cho mẹ của mình biết việc anh đã nắm tay cô vào trong cuốn nhật ký này, sau khi ghi xong cô kiểm tra lại một lần nữa, xác định mình không có bỏ sót bất kì chi tiết nào thì lúc này mới chịu ngả lưng nằm xuống giường, trong lòng không kiềm được sự vui vẻ lăn vài vòng trên giường.

Bỗng nhiên muốn ngày mai đến nhanh nhanh một tí, bỗng nhiên muốn được gặp A Nguyệt mỗi ngày.

Đại hội thể thao diễn ra liên tục trong hai ngày, vì “nước đến chân mới nhảy” nên thành tích của A Cửu cũng tạm coi là ổn, miễn cưỡng giành được hạng ba nên được rất nhiều bạn học trong lớp khen ngợi.

Còn Tống Việt – một người không có ý thức tập thể bị nhóm bạn kéo lên bục đọc danh sách khen thưởng, anh vốn có chất giọng êm tai nên dù có đọc bằng giọng điệu lười biếng đi chăng nữa thì vào tai các bạn đang nghe bên dưới họ cũng coi đây là một loại hưởng thụ.

Tống Việt đọc tên những lớp nào giành được giải, những người nào giành được những thứ hạng gì.

Anh không có một chút hứng thú nào với việc này, vốn dĩ anh đến đây để xem A Cửu thi đấu nhưng A Cửu lại sống chết không cho anh đến xem, cô nói lỡ như lúc thi cô nhảy không được tốt thì bẽ mặt lắm, làm hại anh phải đứng ở đây đọc thứ này.

Bây giờ Tống Việt không thể đi xem đại hội thể thao được nữa, chỉ có thể đứng ở đây đọc cho đến khi có người lại đây đưa thêm một danh sách mới rồi tiện thể hỏi anh.

“À đúng rồi, Tống Việt, Sở Tửu học ở lớp A1 có phải là bạn của cậu không?”

Tống Việt ngước mắt lên, nhìn thoáng qua người bạn vừa hỏi đó: “Kết thúc phần thi nhảy xa rồi à?”

“Đã xong rồi, chúc mừng nha, bạn của cậu giành được hạng ba đó.” Người ấy nói giỡn, “Nhìn thân hình của cậu ấy nhỏ nhắn như vậy mà không ngờ lại giành được hạng ba.”

Chờ khi người đó đi rồi thì lúc này Tống Việt mới nhìn vào danh sách những người được thứ hạng cao trong cuộc thi, quả nhiên anh nhìn thấy tên Sở Tửu của lớp A1 đứng hạng ba trong đó, anh chống cằm cười khẽ.

A Cửu đang đứng giơ chai nước khoáng lên chúc mừng cùng với mấy người Lục Thanh Vân, bỗng nhiên Lục Thanh Vân nhớ lại chuyện gì đó nên quay sang nói với cô: “Này, người đang đọc danh sách khen thưởng là Tống Việt phải không? Mình nghe giọng này rất giống giọng của cậu ấy.”

A Cửu theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên bục cao đằng kia: “Chắc là vậy, mình nghe giọng này cũng rất giống giọng của cậu ấy.”

Cô có thể khẳng định một trăm phần trăm người đang đứng trên bục kia chính là Tống Việt, bởi vì giọng điệu khi nói chuyện của anh lười biếng cực kỳ, hàng ngày mỗi lúc nói chuyện anh sẽ không nói một tràng dài mà sẽ dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, lúc nào cũng thong dong hết, nếu để đóng một vai trong “hoàng đế không vội thái giám đã vội” thì dĩ nhiên anh sẽ vào vai “hoàng đế không vội” cho xem.

A Cửu uống một ngụm nước, lúc cô đang định đóng nắp chai nước lại thì nghe thấy người đang đứng ở trên bục cao đã bắt đầu đọc tiếp.

Sau khi đọc kết quả của cuộc thi nhảy cao và ném tạ xong rồi thì giọng nói trên bục cao ấy mới ngừng lại.

Lục Thanh Vân vẫn còn đang chờ anh đọc cái tên “Sở Tửu lớp 11A1 giành được hạng ba môn nhảy xa”, nhưng chờ mãi vẫn không nghe thấy anh đọc lên nên thấy hơi lạ: “Sao thế này? Tại sao lại không có kết quả thi đấu của A Cửu chúng ta chứ?”

Mấy người kia cũng đang không biết chuyện quái gì đang xảy ra: “Có khi nào chưa đưa kết quả lên không?”

“Có lẽ là không chung một nhóm đó, chúng ta chờ thêm một chút xem sao….”

Vừa dứt câu thì đã nghe nam sinh trên bục cao cất giọng nói tiếp, lần này giọng nói ấy không còn lười biếng giống như trước nữa mà trái lại còn chứa ý cười nhàn nhạt, âm sắc ấy vừa trong trẻo vừa dịu dàng, từ những câu đầu tiên cất lên đã lặng lẽ cào vào lòng người đang nghe nó.

“Chúc mừng bạn học Sở Tửu của lớp 11A1 giành được hạng ba trong cuộc thi nhảy xa.”

Cũng chỉ là một câu nói bình thường nhưng không biết tại sao trong lòng A Cửu lại hơi thất vọng, nhưng cô cũng không để ý nhiều đến nó, chỉ cho rằng anh đọc xong danh sách này rồi lại tiếp tục đọc tới danh sách của các lớp khác tiếp theo.

Giọng nói của anh lại tiếp tục vang lên, nhưng câu chữ tiếp theo này lại khiến người ta khá bất ngờ: “Đây là danh sách mà nhà trường đã đưa tới, tôi đã đọc xong rồi.”

“Tiếp theo đây là những lời cá nhân mà bạn học Tống Việt muốn dành cho bạn học Sở Tửu.”

A Cửu đột nhiên nhướng mắt lên, những người bên cạnh cũng bất ngờ, họ chưa bao giờ nghĩ đến anh sẽ làm những chuyện này.

Tống Việt chậm rãi nói: “Giờ cậu có cầm theo chai nước nào trên tay không thế? Tôi đọc từ nảy đến giờ khát nước vô cùng, hội học sinh keo kiệt ghê, ngay cả một chai nước cũng không lấy cho tôi uống, tôi sắp chết khát đến nơi rồi.”

A Cửu: “……”

Mấy người Lục Thanh Vân: “……”

A Cửu bóp chặt chai nước đang cầm trong tay, cô quay lại nói với mấy người bạn mình: “Mình đến chỗ bục cao một chuyến đã.”

Mấy người bạn của cô thấy dáng vẻ như sắp đánh người tới nơi của cô nên tất nhiên sẽ không ngăn cô lại, cả đám đồng lòng gật đầu.

Chờ khi cô đã đi xa cả đám mới dám nói.

“Có phải A Cửu sắp đi đánh người không?”

“Tống Việt thảm ghê luôn!”

Lục Thanh Vân thần bí lắc đầu thở dài: “Dương đông kích tây, dê vào miệng cọp, đúng là chiêu trò của đàn ông.”

Muốn uống nước chỉ là cái cớ, anh chỉ muốn mượn cơ hội này để A Cửu đến tìm anh thôi.

Trong phòng phát thanh, hai nam sinh đến hỗ trợ sau khi nghe mấy lời nói không biết xấu hổ kia của Tống Việt thì ngẩn tò te tại chỗ, đồng lòng quay sang nhìn xuống mé bên cạnh tay phải của Tống Việt.

Một chai nước lọc hoa quả maidong, một chai nước chanh, một lon Coca, có cả chai Nông Phu Sơn Tuyền nữa.

Sao anh không biết xấu hổ nói hội học sinh không cho anh uống nước như vậy chứ?

Tống Việt cảm nhận được ánh mắt của bọn họ nên ngừng lại một lát, anh lấy một cái rổ nhựa trong hộc bàn rồi cầm mấy đồ ăn vặt bên trong bỏ ra ngoài, sau đó bỏ mấy chai nước vào trong cái rổ, tiếp theo anh vô cảm rổ bỏ lại vào trong hộc bàn, dùng chân đá nhẹ một cái, cái rổ hoàn toàn biến mất.

Động tác trôi chảy lưu loát, anh chẳng những không cảm thấy chột dạ mà thậm chí còn quay đầu cười nhạt nhìn hai bạn nam hỗ trợ, nói cho có lệ: “Nước hết hạn sử dụng nên tôi dọn bớt, các cậu không có ý kiến gì chứ?”

Hai nam sinh: “……” Không dám, không dám.

Giây tiếp theo, ngoài cửa có một người đang nổi giận đùng đùng chạy ào vào.

“Tống Việt!”

Tống Việt lập tức cao giọng đáp lại, giơ tay ra vẫy vẫy với cô: “Tôi ở đây.”

Người con gái thở phì phò đi đến trước mặt anh, trong tay cô còn cầm theo một chai nước chưa mở nắp, cô đưa chai nước đến trước mặt anh hỏi: “Cậu cố tình đúng không?”

Tống Việt chống cằm nhướng mắt lên nhìn cô, cả gương mặt anh đượm sự vui vẻ: “Tôi cố ý gì chứ? Tôi khát thật mà, hội học sinh thật sự không cho tôi uống ngụm nước nào hết, nếu cậu không tin thì hỏi bọn họ xem.”

A Cửu quay đầu nhìn về phía hai nam sinh đằng sau.

Hai nam sinh kia nhớ đến cảnh Tống Việt ném mấy chai nước kia xuống dưới hộc bàn, bọn họ lặng im hai giây rồi ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Bạn học Tống nói không sai, nhóm hội học sinh kia keo kiệt hết sức, đến nước cũng không cho chúng tôi uống, quả là không phải người mà!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.