Hứa Thanh Phù mắng: "Con biết con đang nói gì không hả, cẩn thận dì nói cho dượng tìm con tính sổ đấy!"
Lục Ly giễu cợt nói: "Dì cứ tố cáo với dượng đi, cũng đúng lúc con muốn hỏi dượng một chút, bỏ mặc vợ mình như thế có được tính là đàn ông không!"
Nói đến chỗ này, Hứa Thanh Phù cười cười nói: "Con giúp dì nhỏ một tay đi! Dì nhỏ cũng là do được người khác phó thác thôi, con đừng làm dì khó xử mà!"
Lục Ly không khách khí nói: "Không giúp, dì nhỏ, con nói cho dì biết, chuyện của con, dì đừng mù quáng dính vào. Chúng ta đều là người quang minh chính đại, không cần nói vòng vo, muốn dùng chiêu này để ép con và Diệp Tiểu Yêu chia tay là chuyện không thể! Dì nhỏ cũng là người từng trải, dì cũng biết bị ép buộc phải cưới một cô gái mà mình không yêu đau khổ thế nào! Lẽ nào dì hy vọng con sẽ giống như họ hối hận suốt cuộc đời sao?"
Hứa Thanh Phù liền trầm mặc, hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: "Đông Đông, mọi người như vậy cũng đều vì con, con với cô ta hãy chia tay đi! Không muốn quay lại với Vĩ Lan, dì cũng không ép, tìm người khác là được!"
"Dì nhỏ, mọi người phản đối Diệp Tiểu Yêu như vậy là vì cô ấy đã ly hôn sao? Cái này không lẽ là lỗi của cô ấy à? Nếu đã như vậy, mẹ của con cũng không thể tái giá lần thứ hai có phải hay không?" Lục Ly cố ý gây sự.
Hứa Thanh Phù cười khổ nói: "Con làm sao có thể so sánh như thế? Cô ta với mẹ con cơ bản không giống nhau!"
"Có cái gì không giống?" Lục Ly hỏi ngược lại: "Dì nhỏ, cơ bản dì chưa từng tiếp xúc với cô ấy, dì dựa vào cái gì để nói cô ấy không tốt?"
Hứa Thanh Phù kiên nhẫn nói: "Đông Đông, người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cái gì mà không biết chứ! Con chưa nghe qua lời đồn đại về cô ta à? Không nói mấy thứ khác, chỉ nói về việc không thể sinh con, con lại là cháu trai độc nhất trong nhà, không thể sinh là điều không chấp nhận được!"
Lục Ly cười lạnh nói: "Con cưới vợ không phải vì muốn nối dõi tông đường! Cô ấy không thể sinh, con vẫn thích! Hơn nữa, ai bảo cô ấy không thể sinh con, lời của Quan gia làm sao mà tin được? Dì nhỏ, dì cũng là phần tử trí thức cao, lời đồn như vậy dì còn không có khả năng phân biệt sao?"
Hứa Thanh Phù bị chặn miệng không nói nên lời, Lục Ly liền hạ giọng xuống nói: "Dì nhỏ, con không bắt dì phải giúp con, chỉ mong dì được gây thêm phiền phức cho con nữa được không. Để yên cho con yêu đương lâu dài có được không?"
Hứa Thanh Phù bất đắc dĩ, nửa ngày mới lên tiếng: "Vậy được rồi! Về sau dì không gây khó dễ cho con nữa, con tự xem xét mà làm đi!"
Đã xử lý xong dì nhỏ, còn lại cũng chỉ còn là ông ngoại Hứa và Hứa phu nhân mà thôi, Lục Ly không dám đối đầu với hai vị lão nhân như đối với Hứa Thanh Phù, liền cùng bọn họ đánh Thái Cực, bảo về nhà ăn liền về nhà ăn, dỗ được lão gia tử thật vui vẻ, sau đó lại mất tích hai ngày, làm cho ông ngoài Hứa không nắm được đuôi, còn phải giúp nói đỡ cho hắn, nói đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui vì ăn cơm thì thật không được!
Cứ nhịn như vậy suốt một tháng, hợp đồng ký với Hồng Tường đã đến lúc khởi công, người phụ trách hợp tác là Diệp Tiểu Yêu đứng mũi chịu sào phải đến thành phố B toạ trấn, lúc này hai người mới phát hiện ra Lục lão gia tử thật lợi hại, công trình này từ lúc khởi công đến lúc hoàn công không phải chỉ đi nửa năm hay một năm là xong được, ý là vẫn muốn hai người tách ra.
Cố An Dịch thông cảm cho hai người, chủ động xin phép để mình đi thành phố B, việc này liền bị lão gia tử bác bỏ, ông nói: "Cậu có công việc của cậu, cô ấy có công việc của cô ấy, nếu có thể thay thế, tôi còn mời cô ấy đến làm gì?"
Lục Ly không phục, tự mình đi tìm Lục lão gia tử nói chuyện, lão gia tử cười một cái nói: "Ly, con đang vượt quá quyền hạn của mình. Con yêu cầu ông không được đuổi Diệp Tiểu Yêu đi, ông đã làm xong rồi. Giờ con còn muốn ông không sắp xếp công việc cho cô ấy, đó là việc không thể! Đi thành phố B hoặc rời khỏi Lục thị, để cô ấy tự chọn đi!"
Mặc kệ Lục Ly khuyên can bao nhiêu, lão gia vẫn giữ nguyên quyết định của mình, Lục Ly tức giận nói: "Vậy thì để cô ấy rời khỏi Lục thị, con cũng không tin con không nuôi nổi cô ấy!"
Lục lão gia nở nụ cười, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Ly, vì sao con không hỏi trước ý kiến của cô ấy một chút?"
Lục Ly nói nguyên lời của Lục lão gia tử cho Diệp Tiểu Yêu nghe, Diệp Tiểu Yêu không chút suy nghĩ nói: "Em đi thành phố B!"
"Vì sao? Rời khỏi Lục thị em cũng có thể tìm được công việc mà! Việc gì phải chịu ông ấy uy hiếp chứ!" Lục Ly bất mãn nói: "Lẽ nào em muốn xa anh à! Thời gian dài như vậy, anh không chịu nổi!"
Diệp Tiểu Yêu buồn cười nhéo nhéo mặt của hán nói: "Anh chưa nghe qua câu này sao? Lưỡng tình nhược thị trường cửu thời, hựu khởi tại triều triều mộ mộ(1)! Mỗi ngày đều gần nhau có khi mau chán hơn, xa nhau một thời gian cũng không phải không tốt! Anh cũng có thể nhân cơ hội này quen biết những người phụ nữ khác, nói không chừng phát hiện Dung đại thẩm này không có gì hơn người!"
(1) ý của câu này là tình yêu phải vượt qua bài kiểm tra của sự phân ly lâu dài, chỉ cần yêu nhau chân thành thì sẽ vượt qua, nó có giá trị hơn nhiều so với tình yêu mà suốt ngày quấn quít cạnh nhau!
"Dung đại thẩm nhanh như vậy đã chán ghét anh rồi sao?" Lục Ly ôm lấy cô, đang muốn hôn một cái thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tôn Ngọc Trân nghiêm mặt bước vào.
Diệp Tiểu Yêu đẩy hắn ra nói: "Được rồi, có gì về rồi hãy nói! Em làm việc!"
Lục Ly bất mãn trừng mắt liếc Tôn Ngọc Trân, giễu cợt nói: "Trợ lý Tôn đi vào không cần gõ cửa sao?"
Tôn Ngọc Trân hiên ngang nói: "Lẽ nào bộ trưởng Lục vào phòng làm việc của mình cũng cần gõ cửa sao?"
Một câu nói làm cho Tôn Ngọc Trân không lời nào nói lại được, sờ sờ mũi, ngượng ngùng đi ra ngoài.
Diệp Tiểu Yêu cúi đầu, lén cười một cái, sau đó mới nói với Tôn Ngọc Trân: "Trợ lý Tôn, hai ngày nữa tôi phải đi thành phố B, trưởng phòng Lục liền giao cho cô! Tính anh ấy còn ham chơi, mong trợ lý Tôn có thể đốc thúc anh ấy một chút!"
Tôn Ngọc Trân cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không cần cô giao, là công việc của tôi, tôi sẽ làm xong!"
Diệp Tiểu Yêu cũng không còn để ý đến thái độ của bà ấy nữa, mấy nay làm việc chung, cô cũng đã hiểu Tôn Ngọc Trân rồi, làm việc rất nghiêm túc, tuy nhân cách có chút chỗ thiếu hụt nhưng cơ bản là người có thể tin được.
Cô chuyển dự án đầu tay cho Cố An Dịch, liền chuẩn bị lên đường.
Quan Quý Sâm biết Lục thị cử cô đi thành phố B, liền gọi điện thoại nói: "Công ty của anh cũng cử người đi thành phố B, đến lúc đó em không cần tự đi đâu, anh phái người đưa hai người đi!"
"Cám ơn! Không cần đâu, tôi muốn tự mình lái xe!" Diệp Tiểu Yêu biết mình đến thành phố B công tác một thời gian dài, không có phương tiện đi lại cũng bất tiện, nên muốn lái xe đi, như vậy còn có thể dẫn mẹ ra ngoài đi dạo, vì vậy liền từ chối.
Quan Quý Sâm cười nói: "Vậy cũng có thể cùng đi, mọi người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau! Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó chờ ở trạm thu phí!"
Việc này cứ như vậy được định xuống, Diệp Tiểu Yêu bắt đầu về nhà chuẩn bị hành lý, Lục Ly ở bên cạnh buồn thiu nhìn theo, nhịn không được mà bước lên ôm cô từ đằng sau, kêu lên: "Diệp Diệp, có thể không đi được không! Anh thật sự không muốn xa em!"
Diệp Tiểu Yêu nghiêng đầu hôn hắn một cái cười nói: "Đừng như con nít như thế! Cũng không phải đi không về nữa đâu, nhiều lắm là nửa năm đã quay lại rồi! Với lại, đi nửa tháng đã đến lễ mừng năm mới, đến lúc đó được nghỉ, em quay về với anh được không?"
"Anh sợ em ra ngoài lại trêu hoa ghẹo nguyệt!" Lục Ly kề sát vào bên tai của cô, vừa hôn vừa trách mắng.
Diệp Tiểu Yêu cười nói: "Nếu nói về trêu hoa ghẹo nguyệt, anh giỏi hơn em không phải sao? Em không lo lắng thì thôi, anh lo lắng cái gì chứ!"
"Anh lo lắng là vì cảm thấy em quan trọng, em không lo lắng là vì cảm thấy anh không không quan trọng!" Lục Ly đè cô ngã xuống giường, bất mãn nói: "Dung đại thẩm thành thật khai ra đi, anh nói vậy có đúng hay không?"
Diệp Tiểu Yêu trừng mắt nhìn, cười nói: "Làm sao như thế được! Em chính vì cảm thấy anh quan trọng vì vậy mới tiếp nhận lời khiêu chiến! Ly à... Anh nói nếu em rời khỏi Lục thị, lão gia tử nhà anh sẽ cho phép chúng ta bên cạnh sao? Nói không chừng sẽ nghĩ ra phương pháp khiến chúng ta cách xa nhau hơn! Cho nên khi so sánh, em cảm thấy đến thành phố B vẫn còn là tốt hơn một chút!"
Cô ôm mặt của hắn, chủ động hôn hắn một cái nói: "Phải có lòng tin với em, cũng phải có lòng tin với bản thân mình có được không? Em biết Lục Ly cũng không phải là một người ngại phiền phức!"
Lục Ly tốn hơi thừa lời: "Anh không phải sợ phiền phức, anh chỉ là không cam lòng cái gì cũng phải nghe bọn họ sắp xếp!"
Diệp Tiểu Yêu gật đầu: "Không cam lòng thì phải để cho bọn họ nhìn thấy, tuy có thể tách chúng ta xa nhau, nhưng không thể tách được lòng của chúng ta, khoảng cách không phải là vấn đề... Vấn đề còn lại là ở chúng ta, không phải sao?"
Lục Ly suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: "Người ta đều nói phụ nữ khi yêu đường chỉ số IQ đều là số không, em một chút cũng không giống, quá lý trí rồi!"
Diệp Tiểu Yêu cười nói: "Đây chính là mị lực của bản thân, em nếu như giống với những người phụ nữ thì làm sao hấp dẫn được anh đây?"
"Chảnh ghê chưa! Tự luyến!" Lục Ly cười mắng: "Vậy bản thiếu gia đây có mị lực gì mà hấp dẫn được em?"
"Để em nghĩ xem..." Diệp Tiểu Yêu làm bộ suy nghĩ, ngón tay đùa bỡn dưới cằm Lục Ly, nói: "Đẹp trai... Tuổi còn trẻ, mặc dù tính tình có lúc hơi xấu một chút, nhưng lúc ngoan ngoãn rất đáng yêu..."
Dưới cằm của Lục Ly bị cô làm cho hơi ngứa ngáy, cúi đầu cắn nhẹ ngón tay của cô, mơ hồ nói: "Đáng yêu không phải dùng để diễn tả về đàn ông! Em nói mấy cái này với mấy người đàn ông khác thì được, anh làm sao biết được anh đặc biệt ở đâu?"
"Vậy em làm sao biết em thích anh, không phải vì thiếu thốn tình yêu chứ?"
Diệp Tiểu Yêu rút ngón tay ra, chùi chùi lên người hắn nói: "Có người nói đàn ông thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình vì họ thiếu tình thương của mẹ, Lục Ly, anh sẽ không vì thiếu tình thương của mẹ cho nên liền lệch lạc nghĩ rằng anh yêu em?!"
Lục Ly bất mãn trừng mắt, liếc cô nói: "Anh không có tâm lý luyến mẫu như vậy! Lại nói em cũng không cho anh cảm giác tình thương của cha mẹ... Em ngoại trừ việc kinh doanh biết nhiều hơn anh, em có chỗ nào hơn anh chứ? Mỗi ngày ngoài việc tức giận với anh, toàn là anh chăm sóc em, không phải sao?"
"Đúng... đúng! Anh chăm sóc em!" Diệp Tiểu Yêu lấy lòng cười theo, giữ cái tay xấu xa của người nào đó trên ngực mình lại, cười khổ nói: "Diệp Tiểu Yêu em cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ chơi cái gì mà tỷ đệ luyến đâu, rơi vào tay anh có chút oan uổng!"
Lục Ly nhớ tới tên của mình trong điện thoại cô, cười tá ác vươn tay tới, dụ dỗ nói: "Chúng ta không phải tỷ đệ luyến, là yêu nhân thú... Dung đại thẩm... Em cũng không thể gọi anh là bá vương miết(2) được? Nói một chút, vì sao em lại đặt biệt danh này!"
(2) thật ra chỗ này biệt danh là bá vương miết: con ba ba bá vương. Chỗ này Tiểu Yêu chơi chữ. Nhưng khi đọc một số bình luận và thảo luận giữa team quyết định dịch biệt danh này ra là vua lừa đảo để cho mọi người dễ hiểu.
"Hả, sao anh biết?" Diệp Tiểu Yêu giật mình, nhìn biểu cảm của hắn, thấy hắn không tức giận liền cười nói: "Thì lúc mới biết anh, thấy anh vừa bá đạo lại vô lý, không phải bá vương thì là gì? Gọi anh là con ba ba đã là khách khí lắm rồi, lúc đầu còn muốn gọi anh là vương bát (con rùa) (3)! Lười đánh nhiều chữ quá nên viết thành như vậy!"
(3) Vương bát còn dùng để chỉ những người có vợ ngoại tình, bị cắm sừng
"Diệp Tiểu Yêu...." Lục Ly hết nói nổi, hầm hừ nói: "Có vương bát nào đẹp trai như anh sao?"
Đôi mắt Diệp Tiểu Yêu khẽ xoay chuyển, cười nói: "Muốn em vì anh mà đổi tên sao? Em đổi thành 'Vương Bát Đẹp Trai' được không?"
---
Chương này có một số chỗ bị nhầm tên, mình đã fix xong rồi
Vì một số lý do nhỏ nhỏ nên mình mới bị chậm chương, chương sau mình sẽ thông báo cụ thể. Mọi người cùng đón xem nhé