Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 73




"Chuyện không liên quan tới anh, anh đi đi!" Diệp Tiểu Yêu đẩy hắn ra, trợt chân một cái lại ngã vào bồn tắm, nước văng lên đầy người Lục Ly.

Lục Ly tức giận, lau nước muốn đóng cửa đi ra, quay đầu thấy cô còn ngồi ôm mình trong nước lạnh khóc, tức giận không phát ra được, kéo khăn lớn đến bọc lấy cô, không để ý cô giãy dụa trong lòng mà ôm cô về phòng ngủ.

Hắn ném cô xuống giường, xoay người chặn cô lại, quát: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói đi? Em đây là muốn anh sốt ruột đến chết sao?"

Đến một cuộc gọi cũng không có, nói đi ra ngoài, vậy mà đến khuya mới về, trên mặt đầy vết thương.. Hắn vừa vội vừa tức, rất muốn đánh người!

Nếu cô không nói hắn thật sự không nhịn được mà hành hạ cô mất!

Nhưng Diệp Tiểu Yêu chỉ từ từ nhắm hai mắt lại: "Anh đi đi... Để cho tôi yên tĩnh một mình một chút!"

Cô không khóc loạn giống hồi nãy, chỉ là nước mắt vẫn lăn dài từ khoé mắt xuống cỗ, làm cho Lục Ly vừa tức giận lại không nỡ, hắn không chút lưỡng lự mà hôn lên.

Khi nếm được vị mặn của những giọt nước mắt kia, hắn càng không thể kiềm chế, dùng đầu lưỡi cạy môi cô ra, ôn nhu triền miên hôn lên môi cô.

Diệp Tiểu Yêu giãy dụa một cía, ban đầu còn muốn chống cự, sau thì mềm nhũn cả ra, đáp lại nụ hôn của hắn, tay cũng chạm vào tóc của hắn, có chút thô lỗ nắm lấy, làm đau đầu hắn.

Lục Ly cũng không để ý, nhận thấy được dấu hiệu như cổ vũ hắn càng điên cuồng mà hôn cô, lưỡi linh hoạt tuỳ ý cướp lấy hương thơm, tay cũng không ngừng vuốt ve thân thể đang run rẩy của cô, thuận lợi tiến vào trong cơ thể cô, dường như như vậy mới có thể ngăn được sự đói khát từ sâu trong linh hồn mình...

"Diệp...Diệp..." Hắn nhanh chóng vào trong cơ thể cô, đắm chìm trong nơi thấm ướt mềm mại ấy. Hắn dùng hai tay ôm chặt cô vào lòng, triền miên hôn lên nước mắt còn vương lại nơi mi mắt, đầy thương xót hôn lên môi cô.

Điên cuồng quét qua một lượt vẻ đẹp của cô, sau đó lại một lần rồi lại một lần nữa, lúc lên tới đỉnh, hắn chợt nhớ tới câu nói của Khương Lập Nguyên: "Lục Ly, cậu xong rồi..."

Xong rồi... Dường như đã lún quá sâu, không còn sức kiềm chế, cũng không muốn kiềm chế, cho dù có bị vùi lấp, cho dù sa ngã vào thì cảm giác này cũng quá tươi đẹp, tươi đẹp đến nỗi hắn cũng cảm thấy không chân thật!

Cô gái trong ngực bởi vì mệt mỏi mà ngủ say trong lòng hắn, tay hắn khẽ vuốt qua khuôn mặt sưng của cô, nhìn hồi lâu mới đi vào phòng bếp, cắt một lát khoai tây mỏng đắp lên mặt cho cô.

Diệp Tiểu Yêu không có chút cảm giác nào, nặng nề ngủ mất, không còn trong ngực của hắn, cô liền cong người tự ôm lấy mình, dáng dấp nhỏ bé này làm cho hắn bị kích thích, càng muốn có cô hơn...

Hắn thở dài, lên giường ôm lấy cô vào lòng, tắt đèn, ôm cô ngủ.

--

Lúc Diệp Tiểu Yêu rời giường, Lục Ly đã không thấy đâu, trong đầu cô có chút mê man, nhớ tới buổi hẹn đi xem hàng với Cố An Dịch liền gắng gượng đi rửa mặt, thay đồ, nhìn thấy chỗ sưng trên mặt đã biến mất không ít, nhưng vẫn còn chút dấu vết.

Cô nhanh chóng lấy kem bôi lên, lại tô chút son để dấu đi đôi môi trắng bệch của mình, sau đó cầm túi lật đật đi.

Xe vẫn còn ở đồn cảnh sát, cô bắt xe đi đến bến tàu, Cố An Dịch đã đứng đợi, cô cũng không nói gì thêm với Cố An Dịch, cùng anh ta chờ cửa lớn mở ra, liền lật đật vào kiểm tra.

Lúc đang kiểm tra thì điện thoại của Cố An Dịch vang lên, là Lục Ly điện tới, hỏi có phải anh ấy đang ở cùng với Diệp Tiểu Yêu không.

"Tiểu Yêu, Lục thiếu tìm cô!" Cố An Dịch đưa điện thoại cho Diệp Tiểu Yêu.

Diệp Tiểu Yêu nhận lấy liền nghe Lục Ly từ phía bên kia quát lớn: "Diệp Tiểu Yêu, em chạy đi đâu vậy? Không khoẻ còn chạy loạn khắp nơi, không muốn sống nữa à?"

"Bận làm việc, có gì về nhà nói!" Diệp Tiểu Yêu bực dọc mà tắt máy, đưa lại cho Cố An Dịch thì điện thoại lại reo lên.

Cố An Dịch nhìn số điện thoại, rồi lại nhìn sắc mặt của Diệp Tiểu Yêu, cuối cùng vẫn nhận, cũng chưa biết Lục Ly bên kia đang nói gì, Cố An Dịch đã cười khổ nói: "Chúng tôi đang ở bến tàu, ngày hôm qua đợt hàng xảy ra vấn đề, tôi và Tiểu Yêu tới kiểm tra."

Lục Ly nghe xong đã nói: "Chờ đấy, tôi lập tức tới ngay!"

Cố An Dịch cất điện thoại, thấy Diệp Tiểu Yêu đã bận rộn, liền đuổi theo sau. Hai người kiểm tra qua một lần cũng không phát hiện vấn đề gì, Cố An Dịch yên tâm nói: "Có thể là do báo lầm sao?"

Diệp Tiểu Yêu cũng thở phào, cô hiện tại sợ nhất là xảy ra sai lầm, chuyện tối qua còn chưa biết giải thích sao với Lục Vĩ Lương đâu, nếu như hàng lại xảy ra vấn đề, cô cũng chỉ có thể cuốn gói ra đi!

Lúc cùng Cố An Dịch đi ra, cô càng nghĩ càng thấy không đúng, nếu như hàng không có vấn đề, lẽ nào cuộc điện thoại hôm qua vì muốn dẫn dụ mình tới đây sao?

Cô dừng lại, hỏi: "An Dịch, ngày hôm qua người nào báo cáo hàng có vấn đề?"

Cố An Dịch có chút khó hiểu: "Sao vậy, có gì sao? Ngày hôm qua tôi nhận điện thoại từ công ty vận chuyển hàng hoá, đối phương cũng không nói là ai, cũng chỉ nói là hàng của chúng ta gặp chuyện, cho nên tôi liền thông báo cho cô!"

Diệp Tiểu Yêu vừa nghe xong liền hiểu, đây chính là một cái bẫy!

"Tiểu Yêu, sao vậy?" Cố An Dịch bất an hỏi: "Lẽ nào cô cảm thấy điện thoại này là muốn gạt chúng ta? Nhưng tại sao bọn họ lại muốn làm như vậy?"

Hai người đang nói thì thấy xe của Lục Ly phóng đến, thắng cái két trước mặt hai người, xe của Lục Ly còn chưa tắt máy đã nhảy xuống hỏi: "Hàng có vấn đề gì? Đã phát hiện ra chưa?"

Diệp Tiểu Yêu nhìn hắn, lôi Cố An Dịch lên xe hắn, Lục Ly nghi hoặc nhìn hai người, cũng lên xe.

"Tắt máy, có chút chuyện tôi muốn nói trước cho hai người!"

Cố An Dịch bất an nhìn cô, Lục Ly cũng cau mày tắt máy xe.

Diệp Tiểu Yêu bình tĩnh kể lại việc xảy ra hôm qua sau khi tạm biệt Cố An Dịch cho hai người, nghe được hai người đàn ông đụng xe cô, còn đánh cô, sắc mặt Lục Ly liền khó coi mà quát lên: "Em là heo à, sao lại không gọi điện nói cho anh biết?"

Diệp Tiểu Yêu liếc hắn, cười lạnh nói: "Lục đại gia anh đang trái ôm phải ấp rất vui vẻ, tôi nào dám quấy rầy anh!"

Lục Ly nhớ tới ngày hôm qua khi giận dỗi với Diệp Tiểu Yêu, liền chột dạ không dám nói thêm.

Sau khi Diệp Tiểu Yêu nói đến việc Diệp Tiểu Yêu bị cảnh sát soát xe thấy có ma túy, Cố An Dịch kinh ngạc trừng lớn mắt.

Lục Ly hít một hơi khí lạnh, bật thốt lên nói: "Vậy em về trễ như vậy là bị cảnh sát bắt đi sao? Không đúng, nếu phát hiện ma tuý thì không đơn giản mà thoát thân như vậy, sau đó em làm sao thoát thân được?"

"Có người giúp tôi!" Diệp Tiểu Yêu tính hời hợt nói cho qua chuyện.

Lục Ly lại không chịu bỏ qua, cau mày nói: "Người đó là ai, có bản lĩnh đưa em ra như vậy, nhất định không đơn giản!"

"Đây không phải là trọng điểm?" Diệp Tiểu Yêu không nhịn được trừng mắt liếc hắn, quay đầu nói với Cố An Dịch: "Nếu như nhóm hàng kia có vấn đề, ngược lại nói vẫn còn nghe được, vấn đề hiện tại đã biết rõ hàng không có vấn đề, như vậy, chuyện ngày hôm qua chính là muốn đặt bẫy dụ tôi đến đây. Hiện tại tôi không biết đây là muốn nhắm vào tôi hay là vào Lục thị, các người suy nghĩ giúp tôi, lát nữa tôi phải bàn giao với Lục đổng thế nào?"

"Ông nội thì em không cần lo, anh sẽ giải thích. Em còn chưa nói rõ rốt cuộc là ai bảo lãnh em ra? Người này làm sao lại đúng lúc biết em ở đồn cảnh sát?" Lục Ly quyết không chịu bỏ qua. Hắn không phải là người biết đầu tiên, người kia dựa vào cái gì chứ?

"Là Cù Lâm, ngày hôm qua tôi đã hứa mời anh ta ăn cơm, tôi không đến nên hắn chỉ hỏi thăm một chút, cho nên liền giúp tôi!" Diệp Tiểu Yêu bất đắc dĩ nói.

"Cù Lâm là ai?" Lục Ly không dễ bị đánh lạc hướng như thế, nhìn chằm chằm cô hỏi.

"Tổng tài của Hoàn Vũ, ông trùm giới giải trí." Diệp Tiểu Yêu buồn bực trừng mắt liếc mắt hắn một cái, người này còn chưa náo xong sao?

"Hai người thân lắm sao? Anh ta có quan hệ gì với em?" Lục Ly ghen tuông quá mức, còn phải mời người ta ăn cơm, giao tình này có thể cạn sao?

"Bình thường! Gặp qua hai lần, thiếu nợ anh ta vài cái nhân tình, cho nên mời cơm cám ơn anh ta!"

Bối cảnh Cù Lâm hoàn toàn có thể thăm dò được, Diệp Tiểu Yêu nghĩ không nên để bọn họ hiểu lầm, nên chỉ có thể thẳng thắn.

"Gặp qua hai lần đã chịu đến đồn cảnh sát kiếm em, làm gì đơn giản như vậy!"

Lục Ly mặc dù nổi máu ghen nhưng nói đều là sự thật. Chuyện liên quan tới ma tuý ai cũng sợ dính vào, người bình thường đều sợ hãi, tránh còn không kịp, người nào chịu đưa mình vào chứ!

"Lục Ly, anh xong chưa, giờ là lúc truy cứu chuyện này sao? Anh chỉ cần biết rằng, ngày hôm qua không có anh ta, ngày hôm nay đã không còn Diệp Tiểu Yêu này rồi! Tin tức phô thiên động địa này đủ làm giá cổ phiếu của Lục thị điên cuồng giảm xuống, Diệp Tiểu Yêu tôi lúc đó đã bị đuổi ra khỏi cửa!"

Diệp Tiểu Yêu cũng không nhịn nữa mà quát ầm lên: "Lục thiếu anh ăn chơi đàng đúm nói mà không thấy ngứa miệng mà, cũng nên nghĩ tới những người dân nhỏ bé như chúng tôi còn muốn sống! So với thân bại danh liệt, anh ta có là ai thì có liên quan gì? Chưa nói đến việc anh ta không có suy nghĩ gì với tôi, cho dù có tôi cũng có thể nhận, tôi cũng không phải là thiếu nữ thuần khiết trong sáng gì đó, vì không phải ngồi tù, cái gì tôi cũng chịu làm!"

Cô gào xong liền đẩy cửa xuống xe, trực tiếp đi về phía xe của Cố An Dịch.

Lục Ly tức giận đập lên tay lái quát: "Diệp Tiểu Yêu, anh cũng có thể giúp em. Anh nói cho em biết, em tốt nhất đừng nên làm chuyện xằng bậy, bằng không cứ chờ xem tôi xử em!"

---

Ba người vừa về tới công ty, quả nhiên, Diệp Tiểu Yêu còn chưa đặt mông xuống ghế đã bị kêu vào phòng làm việc của Lục Vĩ Lương.

Lục Ly đi vào, Lục Vĩ Lương ngẩng đầu nhìn hắn một chút, nhíu mày một cái: "Con ra ngoài chờ chút đi, ông và Diệp tiểu thư nói chuyện trước!"

"Có cái gì thì cứ nói trước mặt con, chuyện của cô ấy con cũng biết!" Lục Ly mặt dày ngồi xuống ghế salon.

Lục Vĩ Lương trầm mặt, lạnh giọng nói: "Chớ có làm càn, đi ra ngoài!"

Lục Ly bất động, Lục Vĩ Lương nhìn về phía Diệp Tiểu Yêu.

Diệp Tiểu Yêu không có cách nào, bước lên chạm vào vai Lục Ly nói: "Anh đi ra ngoài chờ đi, tôi không sao."

Lục Ly bất đắc dĩ bị cô đuổi ra, Diệp Tiểu Yêu đóng cửa lại, có chút co người đứng trước mặt Lục Vĩ Lương.

Lục Vĩ Lương xoa xoa trán, nhìn cô nửa ngày mới nói: "Không có gì để nói sao?"

Diệp Tiểu Yêu cười khổ: "Lục tiên sinh, tôi bị người ta tính kế. Sự việc cũng đã xảy ra, tôi cũng không thể làm gì hơn là nhận do bản thân không cẩn thận, Lục tiên sinh nếu như muốn sa thải tôi, tôi cũng không thể nói gì hơn. Chỉ là mặt dày muốn xin Lục tiên sinh cho tôi thêm cơ hội, tôi sẽ cố gắng!"

Lục Vĩ Lương lắc đầu cười khổ: "Diệp tiểu thư, tôi cũng không biết nên làm gì với cô! Cô thật sự biết gây chuyện, đầu tiên là tin tức huyên náo khắp nơi, sau lại là dính tới ma tuý, nếu giữ cô lại, cho dù cô vô tội, đối với Lục thị cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt! Tôi không thể không vì Lục thị mà suy nghĩ.."

Ông trầm ngâm, Diệp Tiểu Yêu khẩn trương nhìn cô, trong tay đều là mồ hôi lạnh.

Lục Vĩ Lương vòng vo, đổi trọng tâm cuộc nói chuyện: "Ly dạo này thế nào? Có chịu khó học tập không?"

Diệp Tiểu Yêu càng thẹn thùng hơn, Lục thiếu đối với việc kinh doanh cũng không có chút hứng thú nào, bảo hắn xem tài liệu đều chỉ làm qua loa, nếu như có tiến triến gì, ký hợp đồng tốc độ vậy mà lại nhanh hơn không ít.

Cô đương nhiên không dám trả lời Lục Vĩ Lương như vậy , chỉ nói: "Lục thiếu rất nỗ lực, tuy là đối với văn kiện tài chính còn kiến thức nửa vời, nhưng nếu bằng lòng học cũng sẽ không quá khó khăn, anh ấy rất thông minh, nếu cho anh ấy thêm một thời gian, tin rằng anh ấy sẽ cho Lục tiên sinh thấy thành tích của anh ấy!"

Lục Vĩ Lương gật đầu, như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Tiểu Yêu nói: "Nó ở cùng với cô cũng không tệ đúng không?"

Trên lưng Diệp Tiểu Yêu đều là mồ hôi lạnh, sợ Lục Vĩ Lương biết hai người ở chung nhà rồi đến chung giường, miễn cưỡng nói: "Cũng không tệ lắm! Lục thiếu tuy có chút hay chọc tức người khác, nhưng tâm vẫn tốt, cũng biết quan tâm người, gần đây làm việc chung với đồng nghiệp cũng rất hoà hợp, không hề kiêu ngạo."

Lục Vĩ Lương thoả mãn gật gật đầu, lại suy nghĩ một hồi mới nói: "Như vầy đi, ở thành phố B Lục thị có công ty khai thác mỏ, gần đây kinh tế có chút đình trệ, phía dưới có chút quá phận. Cô qua đó giúp đỡ xử lý một chút, coi như tránh mặt một thời gian, Diệp tiểu thư sẽ không có ý kiến gì chứ?"

Diệp Tiểu Yêu vừa nghe không đuổi việc cô, liền cao hứng gật đầu: "Không có ý kiến, cám ơn Lục tiên sinh đã cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ hoàn thành!"

Lục Vĩ Lương gật đầu nói: "Tốt lắm, vậy mai cô qua đó luôn đi! Tôi sẽ thông báo cho người bên kia sắp xếp, công việc trong tay cô hiện tại đều giao cho Cố An Dịch, một thời gian ngắn tôi lại sắp xếp cô quay về!"

"Được, cám ơn Lục tiên sinh!" Diệp Tiểu Yêu cảm kích tận đáy lòng, khi ra ngoài mới phát hiện trên lưng mình đã ướt đẫm.

--

"Cái này làm sao làm vậy được? Cũng không phải lỗi của em, dựa vào cái gì lại điều em sang chỗ khác! Không được, anh đi tìm ông nội nói chuyện!"

Lục Ly nghe xong lời Diệp Tiểu Yêu nói, lập tức phát hoả, đứng dậy đòi đi tìm Lục Vĩ Lương.

Diệp Tiểu Yêu kéo hắn lại nói: "Lục Ly, anh ngồi xuống cho tôi. Anh thật sự muốn ồn ào đến nỗi tôi thất nghiệp mới chịu bỏ qua à? Lục tiên sinh xử lý như vậy đã là hạ thủ lưu tình, anh còn muốn thế nào?"

Lục Ly không phục nói: "Em bị người ta tính kế, cũng không phải cố ý, dựa vào cái gì mà đuổi em đi chứ!"

Diệp Tiểu Yêu cười khổ: "Bị người ta tính kế cũng là lỗi của tôi, là tôi không cẩn thận chọc tới phiền toái như thế! Lục tiên sinh xử lý như vậy không có gì quá đáng! Lại nói đến việc ông ấy cũng không có đuổi tôi đi, chỉ là ra ngoài tránh đi một thời gian, tôi còn quay về! Anh muốn tốt cho tôi thì cũng đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa!"

Cố An Dịch cũng khuyên: "Lục thiếu, anh bình tĩnh đi, chuyện trên thương trường chính là như vậy, Lục tiên sinh cũng là vì muốn tốt cho Lục thị, bảo Tiểu Yêu ra ngoài tránh đi, cũng là muốn tránh bị người khác dòm ngó, anh để cô ấy đi đi!"

Lục Ly nổi giận ngồi xuống, Diệp Tiểu Yêu cũng không để ý hắn, kéo Cố An Dịch đi làm việc. Sáng sớm vội vội vàng vàng, lại chưa ăn sáng, dạ dày đau lên từng đợt, đến cơm trưa cũng ăn không vô, chỉ cảm thấy cả người rét run.

Cố An Dịch nhìn thần sắc của cô không tốt, liền khuyên cô về nghỉ. Diệp Tiểu Yêu kiên trì bàn giao công việc xong, mới nói: "An Dịch, lúc tôi không có ở đây, anh phải đốc thúc Lục thiếu học thêm, trông chừng anh ta, đừng để anh ta gặp rắc rối, bằng không tôi càng không thể quay về!"

Cố An Dịch gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi còn chờ mong tiếp tục làm việc với cô, chúng tôi đều chờ cô!"

Diệp Tiểu Yêu nở nụ cười, ôm hắn một cái rồi mới lưu luyến buông tay, quay đầu nhìn căn phòng làm việc không lâu lại có chút cảm tình này mà ngây người, hít sâu một hơi, xách túi đi.

Đến dưới lầu thì Lục Ly đuổi tới: "Anh đưa em về!"

Diệp Tiểu Yêu hai chân giống như bị đổ chì, thực sự không có chút lực, liền gật đầu.

Lục Ly mở cửa xe, đỡ cô lên xe mới nhíu mày hỏi: "Sao tay lại lạnh vậy? Bị bệnh sao?"

"Không sao.. Quay về ngủ chút sẽ không sao?" Diệp Tiểu Yêu vô tình lắc đầu.

Lục Ly thấy cô run rẩy nhẹ, nhíu mày khoác áo khoác lên người cô, cài dây an toàn cho cô rồi mới lái xe đi.

Được nửa đường, nhớ tới cái gì, hắn liền lái xe đến một cửa hàng, bảo Diệp Tiểu Yêu ở trong xe rồi chạy vào đó.

Diệp Tiểu Yêu buồn ngủ, cũng không biết hắn làm gì, chờ thấy hắn đi ra đã đặt một món đồ lên tay cô, mới miễn cưỡng mở mắt, thấy đó là một điện thoại Apple đời mới, liền nghi ngờ nhìn cô.

"Điện thoại em không phải bị mất rồi sao? Đưa cho em, sim cũng giúp em mua rồi, em không cần quá cảm ơn anh đâu, coi như là quà tiễn em!" Lục Ly mất tự nhiên, đảo đảo mắt.

"Cám ơn!" Diệp Tiểu Yêu đã quên mất chuyện thẻ sim, nghe vậy liền theo bản năng nói: "Điện thoại hết bao nhiêu tiền, quay về gửi lại cho anh!"

"Diệp Tiểu Yêu!" Lục Ly nổi giận, cao giọng nói: "Anh đã nói là tặng en, nghe rõ chưa, là quà tiễn em, không phải giúp em mua... Em còn muốn cái gì? Anh đây thiếu chút tiền này sao?"

"Nghe rõ rồi... Cảm ơn!" Diệp Tiểu Yêu bị giọng oang oang của hắn làm chấn động đau cả đầu, không còn sức mà cãi nhau với hắn, siết chặt điện thoại gật đầu.

Lục Ly lúc này mới thoả mãn, khởi động xe.

Chờ đến khi xe chạy xuống dưới nhà, hắn quay đầu, thấy Diệp Tiểu Yêu đang ngủ, trên mặt có chút đỏ.

Hắn như thần xui đất khiến hôn lên mặt cô một cái, nhiệt độ nóng bỏng làm hắn giật mình, duỗi tay sờ thử, thấy trán cô nóng hổi, tức giận đến nỗi sắc mặt trầm xuống.

Hắn vội vàng khởi động xe, đưa cô đến bệnh viện.

Diệp Tiểu Yêu mơ mơ màng màng còn tưởng được ôm vào nhà, thuận miệng nói: "Tôi đi rồi Hành Thái liền giao cho anh, nhớ dẫn nó đi tập luyện thường xuyên nhé!"

Hành Thái chân kia khoẻ rồi, nhưng mà trước kia bị thương chân nên vẫn không dám đặt xuống đất, vẫn dùng ba chân bước đi, Diệp Tiểu Yêu dẫn nó đi khám bác sĩ, bác sĩ thú ý nói phải tăng cường vận động, cho nên cô mới nói như thế.

"Em lo cho chính em đi! Ở đó mà lo cho Hành Thái!" Lục Ly vừa bực mình vừa buồn cười, người này sốt tới mê sảng rồi.

Cứ như vậy giày vò hồi lâu, lúc truyền nước, Diệp Tiểu Yêu cũng không hề biết mình đang ở bệnh viện, mơ màng ngủ, khuôn mặt bị sốt đỏ hồng.

Lục Ly không nói gì ngồi bên cạnh trông coi, cảm thấy từ khi biết cô, trước đây hắn cả năm khó đến bệnh viện được một lần thì giờ lại thành khách quen của bệnh viện rồi.

Truyền nước xong, đến tối Diệp Tiểu Yêu hết sốt, tỉnh dậy thấy mình ở trong bệnh viện, còn có chút ngạc nhiên, lại thấy Lục Ly đang ngủ bên ghế salon bên cạnh giường, cô cuối cùng mới biết rõ đang xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy thân thể người đàn ông cao lớn kia chen chúc trên ghế salon, chân dài duỗi ra rất miễn cưỡng, nút áo sơ mi mở ra, lộ ra xương quai xanh và yết hầu, bày ra một cảnh tượng vô cùng gợi cảm, đẹp mắt làm cô nhìn đến ngây người, trong lòng có chút ấm áp...

Nếu không tính đến cái khác! Thì có bạn trai như vầy cũng không tệ! Mặc dù có chút bá đạo, nuôi ngoan cũng sẽ trung thực giống như Hành Thái!

Cô chỉ vừa nghĩ thôi liền lắc đầu, cũng không được rồi!

Khoảng cách giữa cô và hắn quá lớn, khó có thể vượt qua! Cô đã hết tuổi tin tưởng vào tình yêu có thể chiến thắng được tuổi tác, vẫn không nên để bản thân rơi vào...

--

Ngày hôm sau, tuy là Lục Ly phản đối việc cô đang bệnh nhưng vẫn đi thành phố B, Diệp Tiểu Yêu cũng không quan tâm sắc mặt khó coi của hắn mà thu dọn hành lý đến nhà ga, Lục Ly không lay chuyển được cô, tức giận xách hành lý của cô ra xe, tự mình đưa cô đến nhà ga.

Lục thiếu nhìn thấy chỗ sân ga chật kín cả người, nhíu mày một cái lại xách hành lý lên xe: "Anh lái xe đưa em đi!"

"Hơn 500 cây số! Cũng không cần, tôi đi xe lửa rất nhanh sẽ đến!" Diệp Tiểu Yêu không đi theo.

Lục Ly tức giận dắt cô đi: "Anh cũng không chê mệt, em còn ngại cái gì, đi thôi! Tranh thủ đi sớm anh còn có thể nhanh chóng quay về!"

Hắn biết cô đang lo lắng ngày mai còn có hợp đồng cần ký nên dùng cái này để uy hiếp cô.

Diệp Tiểu Yêu không còn cách nào, không thể làm gì hơn là đi theo hắn ra nhà ga. Đến chỗ xe, Lục Ly mới lấy một chiếc mền từ cóp xe ném lên người cô nói: "Em ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy!"

Hắn giúp cô ngã ghế, cài dây an toàn rồi mới khởi động xe.

Diệp Tiểu Yêu ban đầu còn muốn chống đối hắn nên không chịu nói gì, cuối cùng cũng không chịu đựng được hiệu quả của thuốc mà mơ màng ngủ mất.

Lục Ly thấy cô đã ngủ liền tắt nhạc, dù một mình lái xe cũng không thấy buồn bực, ngẫu nhiên cúi đầu nhìn cô một cái, khoé môi lại nhếch lên, cảm thấy chia ly cũng không phải chịu đựng quá khó khăn.

Hơn năm trăm cây chạy xuống 4 tiếng đồng hồ mới đến, lúc đến thành phố B đã hơn 2 giờ, hắn kéo Diệp Tiểu Yêu tìm quán ăn cơm trước mới đưa cô đến công ty.

Diệp Tiểu Yêu kiên quyết không cho hắn đi vào, hắn chỉ có thể rầu rĩ không vui giúp cô xách hành lý xuống, kéo tay cô nói: "Ở chỗ này nếu không vui thì gọi liền cho anh, anh đến đón em về."

Diệp Tiểu Yêu bật cười, cũng không phải tới chơi, còn muốn vui vẻ gì đây!

Nhưng khi nhìn thấy vẻ buồn bực của Lục thiếu, cô vẫn nhịn xuống thuận theo gật đầu, nhéo nhéo tay hắn nói: "Quay về đi, lái xe chậm một chút, nếu mệt thì dừng lại nghỉ ngơi một chút!"

"Được!" Lục Ly vẫn nắm tay cô luyến tiếc không buông, từng ngón tay đan vào tay cô, làm cho mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn, đúng là soái ca tình thâm!

"Được rồi, đừng có dính như keo giống như trẻ em để người ta cười cho!"

Diệp Tiểu Yêu vặn bung tay hắn ra, đẩy hắn lên xe, lui về sau hai bước vẫy tay nói: "Tạm biệt..."

Lục Ly nhìn nụ cười của cô, ánh mắt đầy luyến tiếc, vẫn nhìn theo cô đi vào công ty có vẻ hứng thú, mới ấm ức lên xe, lái xe đi.

---

Khương Lập Nguyên tìm đến chỗ Lục Ly, ném cho hắn một xấp tư liệu về Cù Lâm mới nói: "Tôi sai người giúp cậu điều tra rồi, Diệp đại thẩm quả thực không có quan hệ với anh ta, không phải anh ta sắp xếp. Nghe nói anh ta đã tra ra chuyện này, người trên đường rất nể tình, có người đã kể ra!"

Lục Ly lật một chút tư liệu, mất hứng ném lên bàn: "Mấy thứ này thì có ích gì!"

Khương Lập Nguyên liếc hắn một cái, mắng: "Cậu cho rằng người ta để cậu dễ dàng bắt được nhược điểm vậy sao! Dễ bị bắt thế còn lăn lộn gì được!"

Lục Ly mặt lạnh, nghịch bật lửa nói: "Tôi mặc kệ, cậu tra lại cho tôi, dám đụng vào người của tôi, tôi nhất định phải cho hắn đẹp mặt!"

Khương Lập Nguyên không cho là đúng nói: "Tôi khuyên cậu một câu, nếu không có quan hệ với anh ta thì tốt nhất chớ đụng chạm với anh ta, anh ta không phải dễ trêu vào đâu!"

"Tôi cũng đâu có dễ trêu!" Lục Ly hút hết điếu thuốc, mới miễn cưỡng nói: "Lát nữa theo tôi về đại viện đi, ông ngoại gọi về ăn cơm, một mình buồn chán."

Khương Lập Nguyên lắc đầu: "Không phải không chịu đi, nhưng vị Hứa thái hậu nhà cậu quá hung dữ, tôi sợ tôi ăn không tiêu được!"

"Ăn không đủ no cùng lắm tôi mời cậu ăn đêm, cứ quyết vậy đi!" Lục Ly bá đạo cầm chìa khoá lên, kéo hắn ra ngoài.

Khương Lập Nguyên cười khổ nói: "Bạn thân là để mang ra làm bia đỡ đạn sao? Cậu ung dung quá ha, đại thẩm đi rồi cậu liền ỷ lại vào tôi! Để thấy để Hứa thái hậu sớm giới thiệu bạn gái cho cậu! Tránh cho tôi đây đến thời gian hẹn hò cũng không có!"

"Tôi và cậu hẹn hò! Tôi không ngại yêu thương cậu đâu!" Lục Ly kéo hắn vào thang máy, nghĩ đến điều gì liền nói: "Cuối tuần chúng ta đi thành phố B chơi đi! Tôi mời khách!"

"Bớt đi! Thành phố B có gì vui! Cậu muốn đi xem Diệp đại thẩm thì tự mà đi, đừng kéo theo tôi làm đệm lưng!"

Khương Lập Nguyên không bị mắc lừa, vừa vỗ lên vai hắn, cười mắng: "Sao vậy? Cậu thật lòng rồi à! Diệp đại thẩm vừa đi vài ngày đã nhớ cô ấy?"

"Nhớ!" Lục Ly ăn ngay nói thật, cau mày nói: "Cô gái kia chưa quen cuộc sống ở đấy, vừa vụng về lại ngốc, tôi sợ cô ấy bị bắt nạt."

Tuy là mỗi đêm đều gọi cho Diệp Tiểu Yêu, tuy cô chưa bao giờ kêu khổ nhưng hắn làm sao không biết tính cô, cho dù có khổ sở cũng tự mình cam chịu, nói ra mới là kỳ quái!

"Ây dô... Ây dô... Cậu càng nói càng thật sự giống rồi đấy! Diệp đại thẩm nhà cậu mà ngốc thì trên thiên hạ này chẳng còn người ngu! Có thể lăn lộn trên thương trường liệu có mấy người đơn giản?"

Khương Lập Nguyên lắc đầu thở dài: "Lục Ly, tôi không nhìn ra cô ấy có điểm gì tốt, cậu cũng đã mấy năm không yêu đương, coi như vui đùa chút là được, cũng đừng nên để mình thật sự lún vào, cậu và cô ấy không thể!"

"Có cái gì không thể chứ? Đừng nói với tôi cái gì mà môn đăng hộ đối, cái kia quá cổ hủ rồi!" Lục Ly liếc hắn một cái.

Khương Lập Nguyên cười nói: "Được, anh đây cũng không thèm khuyên cậu, cậu bây giờ giống như thanh niên mới biết yêu, đầu đầy ảo tưởng không thực tế, chờ cậu chạm phải vách chắn, ông đây sẽ cười mà mắng cậu!"

Hai người cười cười nói nói, lái xe vào quân khu, đến chỗ nhà Hứa gia, vừa vào cổng đã thấy ông ngoại Hứa đang chơi cờ cùng Uông Vĩ Lan. Sắc mặt Lục Ly liền khó coi, kiềm lại lên tiếng: "Ông ngoại..."

Ông ngoại Hứa vừa thấy hắn, liền mắng: "Thằng bé này càng ngày càng lỗ mãng, gọi con mấy lần về nhà ăn cơm đều nói bận rộn, có phải đợi ông ngoại chết rồi, con mới chịu đến nhìn mặt lần cuối không hả!"

"Làm sao như vậy được! Thân thể ông ngoại khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi, cho dù con có chết, ông nội cũng sẽ giống như một cây tùng đứng vững không đổ.

Ông ngoại Hứa kéo tay hắn nói: "Chỉ có con biết dỗ người! Lần trước nghe nói tay con bị thương? Khỏi chưa?"

"Khỏi rồi! Do sợ ông lo lắng nên không đến thăm ông... Nhìn xem, vẫn còn cường tráng như trước!"

Lục Ly khoa tay múa chân một cái, lúc này ông ngoại Hứa mới yên tâm, đẩy hắn một cái nói: "Vĩ Lan cũng ở đây, sao không chào hỏi!"

Lục Ly mới nhàn nhạt nói với Uông Vĩ Lan: "Vĩ Lan, cô cũng ở đây sao!"

Uông Vĩ Lan mỉm cười: "Em về thăm ba mẹ, thuận tiện sang thăm ông, ông lại giữ em ở lại ăn cơm, thật ngại quá, làm phiền rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.