"Chuột rút sao? Lao động mà còn vui vẻ như vậy!" Khương Lập Nguyên cười chế nhạo nói.
Lục Ly liếc hắn một cái, đi cởi quần áo ra. Khí trời tốt, bọn họ ngâm nước trong hồ ngoài trời, vài cái hồ đã bị bọn họ giành lấy. Khương Lập Nguyên và Hoàng Quyên ôm ấp hồi lâu, Trương Di Thành cũng giống bọn Tạ Dụ Dương ngâm trong một bồn tắm.
Lục Ly thấy Uông Vĩ Lan ở đó, liền đi thẳng qua gia nhập với bọn Trương Khuê. Sát vách là mấy người Diệp Tiểu Yêu, so với mấy cô chưa có chồng mặc quần áo lót thì Diệp Tiểu Yêu và La Cầm bảo thủ hơn, mặc váy tắm.
Lục Ly nhìn sang, cởi khăn tắm xuống ao.
Tống Húc và Chu Cận hào hứng huýt sáo, ồn ào nói: "Lục thiếu, vóc dáng rất khá nha!"
Lục Ly có chút không biết nên nói gì, đùa giỡn với con gái là việc bọn Khương Lập Nguyên thường làm, từ lúc nào mình biến thành đối tượng bị ghẹo rồi!
"Một đám không có não..." Quan Quý Hi nghe được liền tức giận mắng một câu, căm thù nhìn chằm chằm các cô, dĩu môi oán giận nói với Uông Vĩ Lan: "Không nên đi chơi cùng một đám không có tư chất này! Lần sau chúng ta tự ra ngoài chơi?"
Uông Vĩ Lan trong lòng thầm cười lạnh rồi cười, không cùng nhóm mấy người đó đi ra ngoài, cô cho rằng chỉ bằng cô có thể gọi Ly đi chơi sao?
"Ây, Lục thiếu, trên lưng anh sao lại có hai vết sẹo vậy? Hình như là vết đạn bắn!" Trương Khuê sợ hãi kêu lên một tiếng, làm ánh mắt của mọi người đều tụ qua phía này.
Lục Ly trượt người ngồi vào hồ, chỉ lạnh nhạt nói: "Là vết đạn bắn, có gì kỳ quái đâu!"
Bọn họ làm cái nghề này, có mấy ai không bị thương, có lệnh được giữ lại chín là may mắn, người nào quan tâm trên người mình có mấy cái sẹo đâu chứ!
"Kể một chút đi, làm sao có vậy?" Bọn Trương Khuê ồn ào hỏi.
Lục Ly cười cười: "Có gì hay đâu mà kể, muốn biết trở về xem mấy phim đội đặc nhiệm còn hay hơn!"
Hắn nhắm mắt lại, mệt mỏi ngâm trong hồ nước nóng, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái.
Đám Trương Khuê thấy hắn không muốn nói, cũng không tiện hỏi lại, liền đổi chủ đề trò chuyện khác. Trò chuyện một lúc, mọi người ngâm nước nóng đến khi cả người mềm nhũn, có người không chịu được nữa liền bắt đầu đi lên, hồ của Lục Ly chỉ còn lại mỗi Lục Ly.
Hắn cũng không để ý, đang buồn ngủ, có người chạm hắn một cái: "Lục thiếu, bưng cho anh ly nước!"
Lục Ly mở mắt ra, nhìn thấy Quan Quý Hi ngồi xổm bên cạnh ao, trên tay bưng hai ly nước.
Hắn quay đầu nhìn thấy trong hồ không còn ai, Diệp Tiểu Yêu cũng không thấy. Hắn nhận lấy chén nước rồi đặt chén nước sang bên cạnh hồ: "Cám ơn!"
"Sao không uống? Sợ em hạ thuốc sao?" Quan Quý Hi trêu đùa, vừa đặt chén nước sang bên cạnh, vừa tuột xuống nước.
Lục Ly nhíu mày, đang muốn đứng dậy thì Quan Quý Hi trượt chân, gục vào ngực hắn.
Diệp Tiểu Yêu theo bản năng ôm một cái, vừa lúc ôm hông cô ta, quần áo rồi khăn quấn vốn không biết có bao nhiêu, nhưng hắn cảm thấy ngực của cô ta chạm vào ngực mình.
"Đông Tử... Em có thể kêu anh như vậy được không?" Quan Quý Hi rất biết nắm chặt cơ hội, lập tức với tay ôm lấy cổ hắn, nhào người lên, làm cho cảnh xuân trước mặt lộ ra nhiều hơn trước mắt Lục Ly.
Lục Ly nhíu mày, đang tính đẩy cô ta ra, chỉ thấy Diệp Tiểu Yêu đã đi tới, thấy hai người đang ở cùng một chỗ, cô "a" một tiếng, lập tức xoay người đi.
"Tiểu Yêu!" Lục Ly có chút chột dạ, liền đẩy Quan Quý Hi ra, đứng dậy quấn khăn tắm lại, không nói gì liền chạy đi.
Quan Quý Hi tức giận đến mức hất đổ mấy ly nước bên cạnh ao, cắn răng nghiến lợi trừng mắt về phía cửa, Diệp Tiểu Yêu, lại là Diệp Tiểu Yêu làm hư chuyện của cô! Cô ta ở đâu chỗ đó liền không có chuyện gì tốt, đúng là một sao chổi!
Cô hậm hực mắng cả nửa ngày, đứng dậy nhìn thấy thứ kia, ánh mắt liền loé lên, quay đầu thấy cặp mắt kính đặt ở bên cạnh ao, cô híp mắt bước tới, nhận ra là mắt kính của Diệp Tiểu Yêu, tức giận cầm lên nắm vào tảng đá, sau đó phủi tay quay đầu đi mất.
--
Sau khi Lục Ly thay đồ xong quay lại chỗ tập kết, thấy bọn Cố An Dịch đang lấy vĩ nướng, chuẩn bị nướng.
Đám người Khương Lập Nguyên tụ lại một cái bàn do phía nông gia lạc đưa đến, chuẩn bị đánh bài, thấy hắn tới liền hô: "Đông Tử, tới đây, đang cần cậu giúp!"
"Mấy cậu đánh đi, tôi đói rồi, tìm chút đồ ăn đã!" Hắn nhìn thấy đám Diệp Tiểu Yêu bên kia đang bận rộn, muốn đi tới.
Tạ Dụ Dương ôm hắn lại nói: "Muốn ăn gì cần gì phải tự cậu đi lấy! Chờ đấy, người hậu hạ của cậu còn nhiều mà! Ngồi xuống đi... Ây, mấy người, có cái gì chín chưa mang đến cho Lục thiếu của chúng ta đi, hắn đói bụng rồi!"
Lập tức có người hưởng ứng liền: "Lập tức tới đây! Lục thiếu chờ chút..."
"Thấy chưa! Ha ha!" Tạ Dụ Dương ấn Lục Ly xuống ghế, Lục Ly không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là theo bọn họ đánh bài.
Một lúc sau, Tống Húc và Chu Cận liền mang bưng đồ uống qua cho bốn vị đại gia, nói đồ nướng một lát nữa mới được.
Sau khi hai người rời đi, Trương Di Thành cười nói: "Đông Tử, mỗi ngày đều được nhiều mỹ nữ hầu hạ như vậy, nhất định là rất dễ chịu đúng không?"
Lục Ly không nhếch cả mí mắt, tức giận nói: "Công ty của cậu cũng không thế mỹ nữ, có dễ chịu hay không còn phải hỏi tôi sao!"
Khương Lập Nguyên vừa đánh bài vừa nói: "Có tự do thì tranh thủ tự do đi! Tôi xem coi cậu còn được bao nhiêu thời gian tự do nữa!"
Lục Ly nhíu mày, giễu cợt nói: "Giọng điệu của cậu... Lẽ nào anh đây không còn sống lâu trên đời nữa sao?"
"Ha ha... Không phải ý này!" Khương Lập Nguyên cười nói: "Hôm qua trở về nhà, nghe mẹ tôi nói Hứa thái hậu tự chọn lựa đối tượng kết hôn cho cậu rồi! Mẹ tôi còn nói Hứa thái hậu bảo là muốn sang năm bắt cậu kết hôn, nhờ mọi người tìm đối tượng thích hợp, dáng dấp xinh đẹp hay không không quan trọng, chủ yếu là gia thế tốt, người tốt, còn có một cái chính là có thể quản lý cậu! Không cho cậu giống như ngựa hoang mất cương mà xằng bậy nữa!"
Uông Vĩ Lan ở bên cạnh nghe vậy chợt biến sắc, khẩn trương nhìn Lục Ly.
Sắc mặt Lục Ly lạnh lại, tức giận mắng: "Cô gái có thể quản được tôi còn chưa ra đời đâu! Để cho bà ấy cứ từ từ mà tìm!"
Trương Di Thành nở nụ cười, lắc đầu nói: "Thái hậu nhà cậu cũng quá tàn nhẫn rồi, tìm đối tượng kết hôn cho cậu còn chưa nói, còn muốn tìm cô gái có thể quản cậu... Trời ạ, cái này còn có để cho người khác đừng sống nữa hay không!"
Tạ Dụ Dương đánh ra một lá bài, chỉ làm biếng nói: "Đoán chừng là hậu quả của việc lần trước cậu đánh người! Tôi nghe nói Hứa thái hậu giận lắm, nói với mẹ tôi là ông ngoại Hứa nuông chiều cậu mà ra, nếu bà không quản, về sau cậu có giết người cũng có thể giúp cậu dọn dẹp sao?"
Lục Ly bị mấy người này mỗi người một câu làm hắn cảm thấy phiền phức vô cùng, miễn cưỡng đánh xong một lá liền đẩy bài qua bảo: "Không đánh nữa, bị mấy người nói đến mất cả hứng... Hoàng Quyên, cô tới đánh cùng bọn họ đi, thắng coi như cho cô! Còn thua tính cho tôi!"
Hắn đứng dậy liền đi, Hoàng Quyên vui mừng phấn khởi ngồi xuống. Uông Vĩ Lan thấy hắn đi về phía Diệp Tiểu Yêu, liền cắn răng, nhìn một lúc nói: "Em đi tìm chút đồ ăn đây!"
Cô cũng không để ý sắc mặt khó coi của Tạ Dụ Dương, liền đi thẳng tới.
---
Đám Diệp Tiểu Yêu đang tự nướng, mỗi người cầm hai xiêng nướng ăn, Lục Ly chen vào, thấy của Diệp Tiểu Yêu sắp chín rồi, đoạt lấy một cái nói: "Cái này cho tôi, cô ăn cái này đi!"
Hắn đưa xiên nướng khác nhét vào tay Diệp Tiểu Yêu, liền oanh oanh liệt liệt đứng cạnh bếp nướng mà ăn.
Lúc Diệp Tiểu Yêu phản ứng kịp, hắn đã cắn một ngụm thịt, Diệp Tiểu Yêu tức giận đến mức đá hắn một cái, mắng: "Sao không bỏng chết anh đi!"
"Bỏng chết tôi, cô khóc nhè làm sao, nghĩ phải làm sao để giải thích cho lão gia nữa..." Lục Ly nhai thịt nhòm nhàm nói.
Diệp Tiểu Yêu liếc hắn một cái, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nướng.
"Ầy... Thịt là cô nướng sao? Mùi vị không tệ!" Lục Ly ăn vài miếng đã xong, chưa đã ghiền kêu lại: "Thêm hai xiên nữa!"
"Tự mình không có tay sao? Tôi cũng không phải sinh ra để hầu hạ ông lớn như anh!" Diệp Tiểu Yêu tức giận nói.
Lập tức bên cạnh có mấy xiên nướng đưa tới: "Lục thiếu... Ăn của em này.."
Lục Ly đắc ý nhận lấy, quơ quơ về phía Diệp Tiểu Yêu ra oai, rồi ăn.
"Ấu trĩ!" Diệp Tiểu Yêu cau mũi một cái, lắc đầu không nói.
"Cho thêm 2 chỗ nướng với! Chúng tôi cũng muốn nướng!" Quan Quý Hi kéo Uông Vĩ Lan cậy mạnh chen vào, đẩy Chu Cận và Tống Húc, La Cầm ra ngoài. Mấy người này đều là hai vị tiểu thư, không dám chọc giận nên cũng không nói gì, quay đầu đi.
Diệp Tiểu Yêu bất đắc dĩ nhìn hai người, tiếp tục nướng của mình. Sau khi nướng chín đang muốn đi, quay đầu nhìn thấy nhìn thấy Cố An Dịch giơ xiên nướng đứng ở phía sau, liền đưa dĩa trong tay ra: "Anh ăn cái này đi! Để tôi nướng cho!"
"Cám ơn!" Cố An Dịch đang lo không có cách nào chen vào, vừa nghe vậy liền cao hứng đưa xiên nướng cho Diệp Tiểu Yêu, còn mình thì ăn đồ cô vừa nướng xong.
Lục Ly thấy thế liền kêu: "Tiểu Yêu, cô không thể bên nặng bên nhẹ, cũng phải nướng giúp tôi! Tôi còn chưa ăn no đâu!"
Hắn chạy tới cầm mấy xiên đưa tới nhét vào tay Diệp Tiểu Yêu, liền cười nói: "Tôi đi xem bọn họ đánh bài, khi nào nướng chín đưa tới cho tôi!"
Lục đại gia vui vẻ hài lòng mà quay đi, Diệp Tiểu Yêu không muốn nói nhiều, thật đúng xem mình là đại gia rồi.
Quay đầu, nhìn thấy bốn con mắt hung hăng nhìn cô chằm chằm, giống như cô đã làm ra tội ác tày trời vậy, cô nhíu mày, làm như không thấy mà cúi đầu nướng.
Uông Vĩ Lan thấy thế, cánh tay phải đụng Quan Quý Hi, Quan Quý Hi nhìn sang, cô ta bĩu môi, Quan Quý Hi hiểu ý, đặt cái dĩa lên trên lửa nướng, đợi cái dĩa nóng lên, cô ta cố ý quay đầu nói với Uông Vĩ Lan: "Chị Vĩ Lan, lần trước cửa tiệm lần trước chị dẫn em đi có hàng mới rồi, khi nào có thời gian chúng ta cũng đi xem xem!"
Cô ta vừa nói vừa dùng sức hất cái đĩa lên tay Diệp Tiểu Yêu, Diệp Tiểu Yêu không nghĩ tới cô ta sẽ dùng chiêu này, đột nhiên không đề phòng kịp mà bị phỏng, thất thanh kêu lên, cái dĩa trong tay đều rơi xuống đất.
"A... Sao lại nóng thế này!" Uông Vĩ Lan kêu lên.
Quan Quý Hi chỉ có thể làm bộ thất kinh kêu lên: "Ôi chao, xin lỗi! Tôi và chị Vĩ Lan không chú ý, sao rồi, tôi xem xem!"
Cô ta bỏ lại cái dĩa, kéo tay Diệp Tiểu Yêu, vừa thấy trên tay nổi lên miếng đỏ lớn, mọng nước, ngón tay dài kéo góc áo dính đầy vết dầu mỡ, cố ý chà lên, chà xát đến mức vết bỏng nứt cả ra, lớp da bên cạnh bị cô ta chà tới mức chảy máu.
Diệp Tiểu Yêu tức giận rút tay ra, cô ta lui về phía sau, đặt mông ngồi xuống, nhìn mọi người, cô ta liền nức nở khóc lên: "Chị dâu... Chị dâu... Em thật sự không cố ý, chị đừng giận!"
"Ai là chị dâu của cô? Quan tiểu thư, cô đừng gọi sai, chị dâu của cô bây giờ là Phạm Tư Dư, về sau đừng có gọi sai!"
Diệp Tiểu Yêu cười nói: "Còn có... Tôi không có tức giận, cho nên cô cũng không cần giả vờ đáng thương nữa!"
Cô nói xong liền quay đầu đi về phía lều, Lục Ly vội vàng chạy tới xe bên cạnh, lấy túi cấp cứu chạy qua, Diệp Tiểu Yêu trừng mắt liếc hắn một cái, đoạt lấy túi cấp cứu đưa cho La Cầm nói: "Cô làm đi..."
La Cầm nhanh chóng lấy nước khử trùng cùng thuốc bỏng ra, sau đó băng bó lại cho Diệp Tiểu Yêu.
Lục Ly ngượng ngùng đứng một bên, có chút uỷ khuất, cũng không phải hắn chọc giận Quan Quý Hi mà, sao Diệp Tiểu Yêu lại nhìn mình bằng bộ dáng đó!
Nhưng khi Diệp Tiểu Yêu rửa nước khử trùng, đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhíu lại, hắn cảm giác như có ai vừa kéo tim mình, giống như vết bỏng kia cũng ở trên tay mình.
Hắn tức giận không nhịn được nhìn về phía Quan Quý Hi, Quan Quý Hi lại không rõ chuyện, đứng nướng đồ cùng Uông Vĩ Lan, hắn nhíu mày, cô ta cố ý?
Nghĩ vậy, hắn liền đi tới, cầm mấy xiên đi đến bên cạnh Quan Quý Hi. Quan Quý Hi thụ sủng nhược kinh, cười nói: "Lục thiếu, muốn ăn không cần phải tự mình nướng đâu, anh chờ đi, em lập tức nướng cho anh!"
"Không cần, dựa vào người khác không đủ no, tôi tự tay làm cơm no áo ấm!" Lục Ly vừa nướng vừa nói chuyện với Quan Quý Hi, Quan Quý Hi liền quên cả hình bóng, vừa nướng vừa nghiêng nghiêng dựa vào bả vai Lục Ly.
Lục Ly không nói gì, Uông Vĩ Lan tuy trong lòng có cảm giác không ổn, lại nhất thời không nghĩ tới phải làm sao nhắc nhở Quan Quý Hi.
Sau khi nướng xong một lcú, Lục Ly đột nhiên quay đầu kêu lên: "An Dịch, những thứ này sắp được rồi, giúp tôi cầm thêm mấy xiên tới đây!"
Ngay lúc này, xiên nướng của Lục Ly 'rất không cẩn thận' mà đâm lên mu bàn tay của Quan Quý Hi, cô ta nhất thời nóng quá mà kêu to lên.
Lục Ly 'kinh ngạc' mà quay đầu kêu: "Ôi chao, xin lỗi nha! Tôi chỉ lo nói chuyện cùng với An Dịch nên không chú ý... Thực sự xin lỗi! Tôi thực sự không cố ý!"
Uông Vĩ Lan ngạc nhiên nhìn Lục Ly, những lời này đều là lời mà Quan Quý Hi mới nói với Diệp Tiểu Yêu khi nãy, cô không nghĩ Lục Ly lại dùng thủ đoạn ngây thơ như vậy để trả thù cho Diệp Tiểu Yêu.
Quan Quý Hi cũng choáng váng, trợn mắt há miệng mà nhìn Lục Ly, hồn nhiên quên mất việc mình mới bị bỏng.
Lục Ly giống như không có chuyện gì đứng lên, nói: "An Dịch, nhanh cầm thuốc trị bỏng tới! Tôi nói từ sớm rồi, nướng rất nguy hiểm mà mọi người không tin. Bây giờ thấy chưa? May sao mà tôi có mang theo thuốc trị bỏng, nếu không phải làm sao đây! Mọi người lát nữa nướng đều phải cẩn thận một chút, thuốc trị bỏng của tôi cũng không còn nhiều đâu.
Cố An Dịch cũng không làm gì hơn là buông xiên nướng xuống đi lấy hộp đựng thuốc, Diệp Tiểu Yêu cụng bị hành động này của Lục Ly khiến cho chết lặng người, hắn coi đây là giúp mình báo thù sao? Cái này... Cũng quá là... Ỷ lớn ăn hiếp nhỏ rồi! Quan Quý Hi làm sao mà tính được là đối thủ của hắn.
Mấy người đang đánh bài bên kia đều thấy rõ cảnh này, Khương Lập Nguyên lắc đầu nói: "Đông Tử cũng quá tàn nhẫn rồi! Mấy người phụ nữ này tranh giành đàn ông, cứ kệ bọn họ náo loạn. Đáng để hắn tự mình ra tay sao?"
Trương Di Thành nhìn Tạ Dụ Dương, cười nói: "Lần trước đã bảo hắn và Diệp đại thẩm không đơn giản mà, mấy người còn không tin, lần này tin chưa! Tính khí của Đông Tử, có người nào động vào người của hắn mà có quả ngon để ăn chưa, ai bảo cô gái kia không có mắt làm gì!"
Tạ Dụ Dương như có điều suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn Diệp Tiểu Yêu, cũng không quá tin tưởng Lục Ly với cô ta sẽ có chuyện gì, căn bản vị đại thẩm kia không phải loại hắn thích! Chẳng lẽ cố ý làm cho mình xem?
--
Bởi vì hai người bị bỏng, bầu không khí trùng xuống rất nhiều, sau khi Diệp Tiểu Yêu băng bó kỹ vết thương liền quay về lều nghỉ ngơi.
Quan Quý Hi tức giận cả nửa ngày, sau lại không biết Uông Vĩ Lan dỗ cô ta thế nào, băng bó xong cũng cao hứng đi ra chơi, làm cho Tống Húc và Chu Cận đều lặng lẽ cười nhạo cô ta vì đàn ông mà biết thành tiểu cường(2) đánh không chết rồi.
(2) ý nói con gián
Chơi đến bảy giờ, mọi người trong nông gia lạc yên tĩnh ăn tối, sau khi ăn xong tốp ba tốp năm đi tản bộ. Diệp Tiểu Yêu cùng La Cầm đi cùngm hai người vừa đi vùa nói, La Cầm đột nhiên đau bụng, liền quay lại đi nhà vệ sinh.
Diệp Tiểu Yêu đang ngắm hồ cách đó không xa, để có gì cô đi nhà vệ sinh xong đến hồ tìm cô cũng tiện. cô đi dọc theo đường nhỏ bên hồ, trời sắp tối rồi, mặt hồ nhìn không thấy rõ nữa, gió thổi tới có chút lạnh, cô đứng một hồi không chịu nổi nữa, liền xoay người muốn đi, lại nhìn thấy Tạ Dụ Dương đứng hút thuốc ở đó không xa.
Cô theo bản năng nhìn xung quanh một chút, không thấy Uông Vĩ Lan, có chút kỳ quái, bởi vì không quen với hắn, cô chỉ khẽ vuốt cằm rồi quay đầu định đi.
"Diệp Tiểu Yêu..." Tạ Dụ Dương đột nhiên lên tiếng gọi cô lại.
Diệp Tiểu Yêu có chút kỳ quái nhìn hắn. Đàn ông này vóc dáng cao to, dáng vẻ cũng tuấn tú, chỉ là cô không cho rằng người đàn ông này gọi mình lại là có ý tốt!
Ngón tay Tạ Dụ Dương bắn ra, điếu thuốc còn đỏ biến mất trong đám cỏ ven hồ. Hắn cười cười, bước tới, đứng trước mặt Diệp Tiểu Yêu.
Diệp Tiểu Yêu theo bản năng lui về sau mấy bước, người đàn ông này đứng vượt quá khoảng cách an toàn, khiến cho cô cảm thấy có chút nguy hiểm.
"Cô sợ tôi?" Tạ Dụ Dương có chút buồn cười, hắn tự cho mình là mình có một khuôn mặt khá thân thiện, sao cô gái này lại có biểu hiện như thế chứ!
"Không tới nỗi sợ, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, chúng ta lại không quen thân, anh kêu tôi là muốn nói gì?" Nếu như Uông Vĩ Lan gọi cô, cô còn có thể hiểu là vì Lục Ly, vậy Tạ Dụ Dương thì sao?
"Tôi gọi cô là bởi vì tôi tò mò, không biết cô và Đông Tử có quan hệ thế nào?" Tạ Dụ Dương vừa nói vừa sát lại gần hai bước.
Diệp Tiểu Yêu lui lại, không vui nhíu mày nói: "Quan hệ chúng ta như thế nào sao anh không hỏi Lục Ly! Tôi và anh không quen biết, không cần thiết phải trả lời anh!"
"Đông Tử nói các người không có quan hệ gì, tôi không tin..." Tạ Dụ Dương lại tiến tới gần, chính hắn cũng không biết vì sao, nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu khẩn trương như vậy lại muốn làm thế.
"Đông Tử che chở cô như vậy, các người làm sao không có quan hệ chứ?"
"Không nghĩ tới đàn ông mà cũng nhiều chuyện như vậy..." Diệp Tiểu Yêu tiếp tục lui lại. Hai người một tiến một lùi, Tạ Dụ Dương vẫn cứ như thế, Diệp Tiểu Yêu không thấy đường phía sau, không cẩn thận đạp phải tảng đá, trật chân té ngửa ra sau.
"Cẩn thận!" Tạ Dụ Dương bước tới ôm eo cô.
Diệp Tiểu Yêu ngẩn ra, muốn đẩy hắn ra, Tạ Dụ Dương lại ôm sát cô, cúi đầu nói bên tai cô: "Có phải nhiều chuyện không thì lát sẽ biết... Diệp Tiểu Yêu, đừng trách tôi lợi dụng cô làm thí nghiệm... Như vậy, tôi mới có thể ra quyết định..."
Diệp Tiểu Yêu mơ hồ, làm thí nghiệm gì?
Cô còn chưa kịp phản ứng, liền nghe tiếng rống to: "Tạ Dụ Dương, buông cô ấy ra.."