Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 63




Phạm Tư Dư thấy mình té ngã mà Quan Quý Sâm cũng không hề quay đầu qua nhìn, vừa uỷ khuất vừa buồn bực, thấy Cố An Dịch tới đỡ mình, chẳng những không cảm kích còn đẩy tay Cố An Dịch đỡ mình ra, tự dùng sức mình ngồi dậy, nhưng cô lại không có lực để đứng lên, không phải làm bộ, bụng truyền đến cảm giác đau đớn, cảm giác ở thân dưới có chất lỏng chảy ra...

---

" Quan Quý Sâm, anh đừng có mà quá đáng, buông ra!" Diệp Tiểu Yêu bị Quan Quý Sâm kéo thất tha thất thiểu, chân đau lắm rồi vẫn chưa thấy hắn dừng lại, cô vừa giùng giằng vừa giận dữ hét: "Con mẹ nó, anh có quyền gì đối với tôi như vậy? Tôi nói cho anh biết... Tôi..."

Diệp Tiểu Yêu một tay đè tay cô lên phía nóc xe, giận giữ nói: "Im miệng, cô còn lải nhải thêm một câu nữa, có tin tôi đánh cô? Tôi cũng không tin với thực lực của Hồng Tường, đánh người còn phải ngồi tù đâu!"

Hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt... Nhìn thấy Quan Quý Sâm nổi giận quá mức bình thường, Diệp Tiểu Yêu sáng suốt niêm phong miệng mình lại.

Quan Quý Sâm thấy cô an tĩnh lại, mới hài lòng buông tay cô ra, chỉ một giây kế tiếp, vì cô giãy dụa nên cúc áo sơ mi rớt ra, lộ dấu vết ra ngoài, cơn giận của hắn lại dâng lên, một tay đặt trên ngực cô, quát: "Đây là cái gì?"

Diệp Tiểu Yêu không giải thích được, nhìn thấy vết hôn trên ngực mình, đầu óc như muốn nổ tung, chết lặng người, trong chốc lát liền giống như bị chồng bắt được gian tình, không khỏi chột dạ.

"Tôi hỏi cô đây là cái gì?" Quan Quý Sâm gào thét, bàn tay to lôi léo, nút áo của Diệp Tiểu Yêu lại rớt ra mấy cái, lộ ra càng nhiều vết hôn hơn...

Diệp Tiểu Yêu lần này phản ứng kịp, tức giận đến đỏ mát, một cái tát rơi xuống mặt của Quan Quý Sâm, thừa dịp hắn ngẩn người, đẩy hắn ra liền tuột xuống xe, tay chân luống cuống kéo áo che lại, vừa thẹn vừa giận quát: "Quan Quý Sâm, không có liên quan gì đến anh, anh không có quyền hỏi...."

"Cô..." Quan Quý Sâm tức giận xanh mặt, không chút lưỡng lự, một bạt tai đánh lên mặt cô, quát: "Diệp Tiểu Yêu, kể từ khi nào cô không biết liêm sỉ như vậy hả?"

Diệp Tiểu Yêu che một bên mặt, khó tin được mà trừng mắt với Quan Quý Sâm, rốt cuộc là ai không biết liêm sỉ chứ?

Bọn họ đã ly hôn, cho dù cô lên giường với người khác thì thế nào, chẳng lẽ hắn còn muốn cô phải thủ tiết vì hắn sao?

Cô vội vàng che mặt, vết hôn trên người lại càng lộ ra, Quan Quý Sâm chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt, hắn mất hết lý trí, kéo tay Diệp Tiểu Yêu lại, mở cửa nhét vào xe, la lớn: "Ngày hôm nay nói rõ cho tôi biết, những dấu vết này là thế nào?"

Diệp Tiểu Yêu một tay nắm chặt lấy cửa xe, vừa giãy dụa vừa la lớn: "Quan Quý Sâm, anh dựa vào cái gì mà quản tôi... Anh đừng quên, chúng ta đã ly hôn rồi! Anh không phải chồng tôi, cho dù tôi có ngủ với 100 người đàn ông thì cũng không tới phiên anh quản tôi!"

Quan Quý Sâm sửng sốt một chút, dường như lúc này mới phản ứng được bọn họ đã ly hôn, bọn họ không còn là quan hệ vợ chồng!

Nhưng do dự gần như chỉ trong chốc lát, hắn vẫn kiên trì đẩy Diệp Tiểu Yêu vào xe, Diệp Tiểu Yêu thấy tình thế không ổn, kêu to lên: "Buông ra... Cứu mạng... Có người bắt cóc..."

Bên kia có mấy người vừa xuống xe đang muốn đi vào nhà hàng, nghe được tiếng kêu cứu liền quay đầu, một người nhìn thấy Quan Quý Sâm liền nhíu mày, đợi thấy rõ Diệp Tiểu Yêu đang giãy dụa trong tay hắn ta, đầu hắn như nổ một tiếng, nhất thời xanh mét cả mặt, chạy tới như bay.

"Đông Đông..." Phía sau có người kinh ngạc kêu lên.

Lục Ly đã vọt tới, níu lấy một bên vai Quan Quý Sâm, Quan Quý Sâm vừa quay đầu, một quả đấm hung hăng đập vào mặt hắn, hắn hoảng sợ "a" lên một tiếng, tránh cũng không thể tránh được, bị đánh vào mặt, lảo đảo mấy bước liền ngã xuống đất, trong miệng lập tức dâng lên mùi máu tươi.

"Tiểu Yêu..." Lục Ly nhìn về Diệp Tiểu Yêu, thấy nút áo của cô đứt hết, lộ hết áo ngực bên trong, hiện lên đầy vết hôn xanh đen.

"Sh*t!" Ánh mắt Lục Ly đỏ bừng, xoay người kéo cổ áo của Lục Ly, đánh mấy quyền vào bụng hắn, đang đánh thì cánh tay bị người ta tóm lấy.

Người phía sau trầm giọng nói: "Đủ rồi, Đông Đông, con muốn đánh chết hắn à?"

"Con đánh chết tên cặn bã này!" Lục Ly gào thét, còn tiếp tục đánh, Đỗ Vân Vọng đè vai hắn xuống, kéo hắn sang một bên. Hứa Thanh Phù và mẹ đã chạy tới, mỗi người một bên kéo Lục Ly lại.

Diệp Tiểu Yêu như đứng chết lặng người, chỉ thấy Quan Quý Sâm ngồi sập xuống đất, khoé miệng chảy máu.

Hứa phu nhân thấy quần áo của cô bị mở ra, lộ ra phần ngược, nhíu mày, quay đầu đứng qua một bên.

Lục Ly nhìn thấy biểu cảm của bà ngoại mới phản ứng được, cởi áo khoác của mình bước tới, ôm lấy Diệp Tiểu Yêu, mặc áo vào cho cô.

Hứa Thanh Phù có chút kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Yêu, lại nhìn Quan Quý Sâm trên mặt đất, liền nhìn ra là người đi cùng với Ly đến tiệm của cô.

"Anh sao rồi?" Đỗ Vân Vọng cúi người nâng Quan Quý Sâm dậy, móc khăn tay ra đưa cho hắn.

Quan Quý Sâm phần bụng còn đau nhức, thở hổn hển nói không ra hơi, Đỗ Vân Vọng có chút đau đầu, muốn đi ăn một bữa cơm sao lại còn đụng phải chuyện như vậy! Hắn đứng dậy, định đưa Quan Quý Sâm đến bệnh viện.

Đúng lúc này, tiếng một chiếc xe cứu thương từ phía xa truyền tới, một hồi, xe cứu thương liền đến trước cổng, tất cả mọi người có chút kỳ quái, xe cứu thương sao lại đến trừng hợp như vậy?

"Vân Vọng, để em đưa tiễn Quan tiên sinh, anh mời mẹ vào trước đi!" Hứa Thanh Phù sợ bí mật khó giữ nếu nhiều người biết sẽ ảnh hưởng đến Đỗ Vân Vọng, liền dặn dò nói.

Hứa phu nhân lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Yêu, nói: "Đông Đông, chúng ta đi vào!"

Lục Ly kéo Diệp Tiểu Yêu nói: "Mọi người vào trước đi, tôi đưa cô ấy về."

Hứa phu nhân không vui nói: "Bảo tiểu Trương đưa cô ấy là được! Con nhiều chuyện làm gì!"

Lục Ly như không nghe thấy, vẻ mặt căng thẳng kéo Lục Ly đi về phía xe mình.

Quan Quý Sâm thở gấp , không cam lòng kêu lên: "Lục Ly, việc này tôi sẽ không để yên... Tôi muốn kiện anh cố ý đả thương người khác!"

Lục Ly đứng lại, siết chặt nắm tay muốn xông tới, Diệp Tiểu Yêu hoảng sợ vội vàng kéo hắn lại, lắc đầu.

Lục Ly nhìn cô một cái, chỉ cười lạnh với Quan Quý Sâm, nói: "Muốn kiện tôi, được thôi, mấy người cứ việc... Ông đây mà sợ anh thì sẽ không mang họ Lục!"

Hứa phu nhân nhíu mày, Hứa Thanh Phù thấy sắc mặt mẹ khó coi, liền vội vàng kéo Quan Quý Sâm nói: "Quan tổng, chuyện hôm nay ai đúng ai sai sau này hãy nói, anh cứ đi bệnh viện kiểm tra trước đi!"

Đang nói thì từ phía xa có một phục vụ chạy đến, nhìn thấy Quan Quý Sâm liền nói: "Quan tổng, Phạm tiểu thư bị té chảy máu, cô một mực không chịu lên xe cứu thương, anh nhanh đến xem một chút đi!"

Quan Quý Sâm vừa nghe thấy liền biến sắc, một tay ôm bụng, đi theo phục vụ chạy về.

Đỗ Vân Vọng thấy sự việc thay đổi cũng không để ý sẽ ảnh hưởng tới bản thân, dặn Hứa Thanh Phù tiếp Hứa phu nhân, tự mình chạy qua xem.

Diệp Tiểu Yêu có chút bất an, muốn cùng đi xem, Lục Ly không nói hai lời liền kéo cô đi. Nhét cô vào xe, hắn đạp mạnh chân ga phóng đi.

Sắc mặt Hứa phu nhân khó coi, quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh Phù quát: "Cô gái kia là ai? Sao Đông Đông lại làm thế với cô ta?"

Hứa Thanh Phù lúng túng cười theo: "Có thể là đồng nghiệp của nó! Mẹ, mẹ đừng giận, chúng ta vào trước đi, một lát nữa ba sẽ tới rồi!"

"Còn ăn gì nữa chứ, gặp phải chuyện bực bội như vậy! Quay về!" Hứa phu nhân quay đầu, bước quay về xe, Hứa Thanh Phù không thể làm gì khác hơn là đi theo.

--

Trên xe, sắc mặt Lục Ly u ám lái xe, Diệp Tiểu Yêu tỉnh táo lại, phát hiện túi và điện thoại của mình để quên ở nhà hàng, bảo Lục Ly quay xe lại lấy.

Lục Ly tức giận mắng: "Một chiếc điện thoại rách nát có gì tốt mà cầm! Mất thì mua cái mới được!"

Hắn chẳng những không ngừng, còn lái nhanh hơn, Diệp Tiểu Yêu buồn bực không làm gì được, mò lấy được điện thoại trong túi áo khoác của Lục Ly, liền lấy ra gọi cho Cố An Dịch.

Chuông reo hồi lâu mới có người nhận, Cố An Dịch giọng đầy nghi hoặc: "Lục thiếu, có chuyện gì sao?"

"An Dịch, là tôi, anh đang ở đâu?" Diệp Tiểu Yêu nghe phía bên kia có tiếng xe cấp cứu kêu to, liền kỳ quái hỏi.

"Trên đường đi bệnh viện, cô ấy chảy máu nhiều quá, tôi lo lắng nên đi cùng. Đúng rồi, túi xách của cô trong tiệm cho nhờ nhân viên giữ giúp rồi, lúc nào rảnh cô quay lại lấy nha!" Cố An Dịch nhắc nhở.

"Được, anh đi đi, tối tôi sẽ gọi lại cho anh!" Diệp Tiểu Yêu cúp máy, Lục Ly không chút khách khí đoạt lại điện thoại, ném ra đằng sau, khẩu khí bất thiện hỏi: "Vừa rồi cô đi ăn cơm với Cố An Dịch sao?"

Diệp Tiểu Yêu nghe thấy khẩu khí chua chát của hắn liền không thèm liếc mắt, vừa rồi bộ dạng của Quan Quý Sâm cứ như bắt gian, hiện tại Lục Ly lại như vậy, mấy người này sao vậy hả? Đều tự cho mình là đàn ông của Diệp Tiểu Yêu nên vùng lên?

"Tại sao không nói chuyện, vừa rồi Quan Quý Sâm sao lại làm thế với cô?" Lục Ly vừa nghĩ cô mới bị xé rách quần áo, liền hỏi lời dư thừa, nãy đánh nhau mấy quyền, hắn rất muốn đánh dưới hạ thân của tên kia, đánh tới khi nào hắn không thể làm được nữa mới thôi.

Nhắc tới Quan Quý Sâm, Diệp Tiểu Yêu liền tức giận kêu lên: "Lục thiếu, làm ơn sau trước khi đánh người động não trước được không, bộ dạng nãy của anh là thật sự muốn đánh chết hắn ta sao? Anh có biết nếu như hắn ta thật sự kiện anh, anh sẽ gặp phiền toái lớn không hả..."

"Sẽ có phiền toái gì? Cùng lắm là bồi thường thuốc men!" Lục Ly khinh thường cười nhạt: "Cô gấp gáp như vậy sao, có phải tình cảm đối với hắn vẫn còn chưa dứt, đau lòng cho hắn sao?"

Diệp Tiểu Yêu không nói, con người này sao lại giống như vua lừa đảo vậy... Không phải, giống như là cua, mặc kệ có lý hay vô lý đều bò ngang! Quả thực không còn cách nào khai thông!

"Làm sao? Bị tôi nói trúng rồi?" Lục Ly không rõ cơn tức từ đâu mà ra, quát: "Diệp Tiểu Yêu, con mẹ nó, cô đúng là không có tự trọng, ông đây đối với cô như vậy, cô còn..."

"Dừng xe... Dừng xe..." Diệp Tiểu Yêu không chịu đựng được nữa mà hét lên, ở cùng với loại người này trên xe, cô nhất định sẽ bị hắn bức điên.

Lục Ly làm sao nghe theo cô, vẫn lái xe đi thật nhanh, Diệp Tiểu Yêu tức giận mở cửa xe, hắn bấm khoá cửa xe, quay đầu tức giận với cô: "Cô điên rồi sao? Cô có biết hiện tại tốc độ xe đang bao nhiêu không?"

Diệp Tiểu Yêu mắng: "Tôi không cần các người quản! Tôi không có tự trọng, anh không nên cùng với một tiện nhân trên xe, anh ngừng xe cho tôi! Tôi muốn xuống xe!"

Lục Ly bị cô không biết phân biệt tốt xấu hét ầm lên lại càng hoảng sợ, cơn tức tăng vọt, dừng xe bên ven đường, mở cửa xe ra quát: "Cô vẫn còn cãi? Cô nhìn xem cô đang bộ dạng thế nào? Vừa rồi nếu như không phải gặp phải tôi, cô đã..."

"Tôi thế nào không cần anh lo!" Diệp Tiểu Yêu đẩy cửa xe ra nhảy xuống xe, quay đầu gào hét: "Lục Ly, cho dù chúng ta có ngủ với nhau không có nghĩa là anh có thể khoa tay múa chân với tôi, sau này tôi bị coi thường cũng được, bị người khác khi dễ cũng được, anh tốt nhất hãy trách xa thật xa đi! Đừng động đến tôi!"

Cô nói xong tức giận đùng đùng đi về phía trước, Lục Ly tức giận đám một quyền vào tay lái, suy nghĩ một chút không cam lòng nhảy xuống xe đuổi theo, kéo lấy áo khoác của mình quát: "Không phải không muốn tôi quản sao? Trả áo cho tôi!"

Diệp Tiểu Yêu khó mà tin được quay đầu nhìn hắn chằm chằm, Lục Ly nhẫn tâm kéo áo khoác của mình lại, Diệp Tiểu Yêu nhìn thấy trên đường có người qua lại, vừa nghĩ tới mình bị lột áo khoác sẽ lộ hết cảnh xuân ra ngoài, đâu chịu cho hắn cởi, liền giằng co.

Lục Ly đâu để ý những điều đó, cứng đầu đè cô xuống cởi áo, Diệp Tiểu Yêu vừa thẹn vừa giận, thấy mọi người đều tò mò nhìn cô, một loại xấu hổ, vô cùng uỷ khuất khiến cô rơi nước mắt, ngừng giãy dụa.

Lục Ly cởi được áo, ngẩng đầu nhìn, thấy cô nước mắt giàn dụa, nhất thời đứng hình.

Nhìn quanh, thấy ánh mắt tò mò của người bên đường, hắn mới phản ứng mình đã làm gì, cuống quít lấy áo khoác che phần ngực bị lộ của Diệp Tiểu Yêu lại.

"Cút ngay... Anh hài lòng chưa?... Vô lại... Anh và Quan Quý Sâm có khác gì nhau chứ?"

Diệp Tiểu Yêu khóc đẩy hắn ra, kêu to: "Đều chỉ biết bắt nạt tôi... Các người đều là lũ khốn khiếp..."

Lục Ly nào còn mặt mũi mà ầm ĩ nữa, liền lấy áo bọc lấy người cô bế lên, lật đật chạy vọt về xe, Diệp Tiểu Yêu hết đá rồi lại đánh, hắn cũng không dám phản kháng, ấn người vào trong xe, lái xe đi.

Diệp Tiểu Yêu được đưa về nhà, thấy cô nghiêm mặt, cũng không nói gì với mình, Lục Ly không thể làm gì hơn là ngượng ngùng đi tới, suy nghĩ một lát lại lái xe đến nhà hàng lấy túi cho Diệp Tiểu Yêu.

Trở về được nửa đường, hắn nhận được điện thoại của bà ngoại, vừa nghe, Hứa phu nhân liền trong điện thoại mắng: "Thằng nhãi con kia, cô gái kia là gì của con, vì một cô gái mà đánh người ta đến bị nội thương, người ta hiện tại đang kiên trì muốn kiện con, con tự mình làm sao thì làm! Ông ngoại con nghe thấy việc này tức giận đến cơm còn chưa ăn đã lên lầu nằm, con còn không mau quay lại đây mà dỗ ông à!"

Lục Ly cười theo: "Bà đã giúp con dỗ rồi mà! Hiện tại con không về được, hôm nào nhất định sẽ về nhận tội với ông!"

"Không được, chuyện lớn hơn nữa cũng đừng đẩy cho bà, nhanh về đây!" Hứa phu nhân bá đạo cúp điện thoại.

Lục Ly cười khổ, biết hôm nay mà không đi, Hứa phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, không thể làm gì hơn là vội vàng mang túi Diệp Tiểu Yêu quay về, chạy không ngừng nghỉ về khu 2, một đại viện ở quân khu.

---

Hứa phu nhân ở nhà đi tới đi lui, Hứa Thanh Phù thở mạnh cũng không dám, biết mẹ lần này là giận thật sự.

Trước đây Lục Ly ở ngoài gây chuyện thế nào cũng đều do cô giải quyết, mấy tin tức huyên náo, đánh người chưa từng truyền tới tai Hứa phu nhân, cho nên Hứa phu nhân chỉ cảm thấy người cháu này tính cách nóng nảy chứ cũng không có gì xấu.

Lần này vậy mà lại đánh người trước mặt Hứa phu nhân, còn đánh mạnh như thế, Hứa phu nhân không giận mới là lạ.

Hứa phu nhân bỗng dừng lại, nói: "Không được, không thể để tiểu tử này tiếp tục như vậy được, nên tìm người quản nó! Thanh Phù, không phải lần trước con giới thiệu bạn gái cho nó sao? Cô gái kia thế nào? Mang đến mẹ nhìn một chút, qua được mắt mẹ rồi thì liền để chúng nó kết hôn!"

Hứa Thanh Phù lại càng hoảng sợ, vội la lên: "Mẹ, mẹ đừng như vậy, tính khí của Đông Đông đâu phải mẹ không biết, chỉ có thể dỗ chứ không thể ép, chọc giận nó, nó...."

"Con nói loạn cái gì đấy? Cái gì chỉ có thể dỗ không thể ép? Mẹ nói cho con biết, những tính xấu này của nó đều là do các con nuông chiều mà ra. Nhiều năm như vậy, mẹ cũng lười nói các con, nhưng con bây giờ nhìn nó xem, nếu không quản, nó muốn lên trời à! Con đừng nói nữa, lần này mẹ quyết tâm muốn tìm một người quản nó, nó không nguyện ý cũng không phải đồng ý, không muốn cũng phải chịu!"

Hứa Thanh Phù cười theo: "Mẹ, mấy cô gái lần trước đều không thích hợp với Đông Đông, đều chỉ cùng với họ ăn uống chút thôi à, mẹ muốn Đông Đông kết hôn cũng được, con cho người đi tìm người thích hợp!"

"Hừ, con cũng đừng có giúp nó kéo dài thời gian! Mẹ cũng không cần con hỗ trợ, mẹ tự tìm!"

Hứa phu nhân hầm hừ ngồi xuống, vắt hết óc suy nghĩ đến những bạn bè mà bà kết giao có nhà nào còn khuê nữ chưa gả không, nghĩ đến Uông Vĩ Lan, liền thở dài đứng lên.

Hứa Thanh Phù cười khổ: "Mẹ, mẹ thở dài gì vậy?"

Hứa phu nhân trừng mắt với cô, mới nói: "Mẹ nhớ tới đưa bé Vĩ Lan kia, lớn lên cũng hiểu rõ, đối với Đông Đông cũng thật lòng, còn muốn cùng Đông Đông kết hôn, nhất định có thể chăm sóc nó! Chỉ là không biết hai đứa nó ầm ĩ cái gì, tại sao con bé lại ở bên cạnh đứa bé bên Tạ gia?"

Hứa Thanh Phù không biết tiếp lời thế nào, cô trước đây cũng hỏi qua Lục Lộ, Lục Lộ cũng không rõ nguyên nhân. Hỏi Lục Ly, câu trả lời đầu tiên của hắn: "Con không thích cô ta, mọi người đừng có ghép tụi con thành một chỗ!"

Hứa phu nhân thấy cô không nói lời nào, tức giận mắng: "Mẹ biết là dựa vào mấy người các con đều không làm được gì mà, được rồi được rồi, con làm chuyện của con đi, mẹ tự nghĩ biện pháp!"

Hứa Thanh Phù nhân cơ hội này chạy đến, chạy tới cửa chờ Lục Ly, lại gọi điện cho Quan Quý Sâm hỏi thương thế sao rồi?

Đỗ Vân Vọng ở bên kia mệt mỏi nói: "Quan Quý Sâm vừa rồi ói hai lần, bây giờ còn đang kiểm tra, còn chưa có kết quả! Có chút chuyện phiền lòng, vị hôn thê của hắn té ngã, đứa bé không giữ lại được, bây giờ còn đang nằm trên giường mổ! Quan Quý Sâm không chịu bỏ qua, nói tìm luật sư kiện Đông Đông!"

"Hả, sao lại đúng lúc quá vậy!” Hứa Thanh Phù cũng rất đau đầu.

Đỗ Vân Vọng cười khổ nói: "Cha của vị hôn thê hắn là thị trưởng Phạm, nhận được tin tức cũng tới, cũng không biết có phải cố ý hay không, giả vờ không biết anh, đòi quyết nghiêm trị hung phạm đánh người, Đông Đông lần này gây hoạ lớn rồi!"

"A! Cô gái điêu ngoa kia vậy mà lại là thiên kim thị trưởng?" Hứa Thanh Phù ngây người.

Hai năm trước trước lúc bắt đầu nhiệm kỳ thị trưởng mới, vô là muốn cha ruột Lý Minh Tu, gần đến trước mắt rồi, Lý Minh Tu lại bị người ta tố cáo nhận hối lộ, điều tra xuống từng tổ giằng co môt phan, kết quả cái gì cũng không tra được. Lúc đó chức vụ thị trưởng thành phố đã có người được chọn, lúc đó là thị trưởng Phạm.

Cha tức giận đều mức lên cơn huyết áp, ở nhà chửi to thị trưởng Phạm, nói là nhất định hắn ta làm gì mờ ám, chỉ là không có chức cứ, hắn cũng chỉ có thể tức giận vậy thôi.

Thị trưởng Phạm cũng không biết từ đâu nghe được câu oán giận của cha, dường như có ngăn cách với Hứa gia, hai nhà ít qua lại. Hiện tại hắn muốn nhìn chằm chằm vào Lục Ly, vậy thì sự việc này nhức đầu rồi đây, với tính tình ương ngạnh của cha, muốn hắn đi cầu tình với Phạm gia, chỉ e là khó!

Hứa Thanh Phù đứng đó một hồi, thấy xa Lục Ly lái đến, cô nhanh tay vẫy tay, Lục Ly dừng xe hỏi: "Dì nhỏ, sao dì lại ở đây?"

Hứa Thanh Phù lên xe tức giận nói: "Còn không phải chờ con sao! Lục Ly còn có chuyện rồi, ngay cả con rể thị trưởng cũng đánh, con có phải ngại bình thường tự do quá đúng không, muốn vào phòng giam vài ngày sao?"

Lục Ly thờ ơ nói: "Hắn muốn con ngồi chồm hổm trong tù cũng phải xem hắn có bản lĩnh không đã!"

"Hồ đồ, con cho rằng đồn cảnh sát do con mở sao?" Hứa Thanh Phù tức giận mắng: "Hắn là con rể của thị trưởng Phạm, rốt cuộc con có biết hay không, Phạm gia cùng với nhà ta đối đầu, chuyện này nếu như làm lớn, lão gia tử sẽ không giúp con đâu!"

"Vậy thì sao chứ, đến toà án Quan Quý Sâm cũng không chiếm được lý đâu, là hắn khi dễ người ta trước!" Lục Ly khí thế hùng hồn nói.

Nói đến đây, Hứa Thanh Phù hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Cô gái vừa rồi là ai? Cô ấy và Quan Quý Sâm có quan hệ thế nào? Con sao lại đưa cô ấy về?"

Cô hiểu rõ Lục Ly, tuy là ngang ngược cũng không phải làm loạn, lúc đó hắn tức giận như vậy, cũng không chỉ đơn giản là đồng nghiệp bị bắt nạt đâu! Lúc đó nếu không phải Đỗ Vân Vọng ngăn hắn lại, hắn thực sự muốn đánh chết người ta?

"Lục lão gia tìm trợ lý cho con, cô ấy là vợ trước của Quan Quý Sâm." Lục Ly lạnh nhạt nói.

"Chỉ đơn giản là trợ lý thôi sao?" Hứa Thanh Phù lo lắng hỏi.

"Bằng không dì cho rằng còn cái gì?"

Lục Ly dừng xe ở cửa nhà, bước xuống xe trước, Hứa Thanh Phù cũng bước xuống theo, không yên tâm dặn dò: "Không có là tốt nhất! Dì cảnh cáo con, loại phụ nữ này dây dưa một lần sẽ không dừng được, loại gia đình như chúng ta, sẽ không cho phép con cưới một cô gái đã qua một lần hôn nhân!"

Lục Ly đóng cửa xe lại, giễu cợt nhìn về phía Hứa Thanh Phù hỏi: "Loại gia đình chúng ta là gia đình gì? Cho phép đàn ông nuôi tiểu tam bên ngoài, sinh con bên ngoài, cũng không cho phép phụ nữ ly hôn? Lẽ nào nuôi tiểu tam vinh quang hơn sao?"

"Đông Đông, con sẽ không phải nghiêm túc chứ?" Hứa Thanh Phù lo lắng kéo hắn lại: "Con vạn lần đừng có suy nghĩ này, nếu có thì sớm cắt đứt nó đi!"

"Không có gì, dì suy nghĩ nhiều rồi!" Lục Ly hùa theo, ôm cô vào nhà. Hắn đối với Diệp Tiểu Yêu tình cảm gì cũng không nói rõ, chỉ nghĩ đến bước kết hôn kia, quá xa rồi!!

---

Không chút ngoại lệ nào, Lục Ly bị ông ngoại mắng cho một trận, hắn cúi đầu thành thật để lão gia mắng, thấy cơn tức của lão gia tử cũng đã phát tiết không ít, mới bước lên ôm lấy ông cười cười: "Ông ngoại, con sai rồi, lần sau sẽ không lỗ mãng như thế, xin ông bớt giận! Cháu trai của ông sáng sớm còn chưa được ăn gì, hiện tại rất là đói, coi như ông thương con, theo con xuống dưới ăn chút nha!"

Lão gia tử ngoài miệng thì mắng, nhưng trong lòng rất đau lòng cho người cháu này, tiểu tử sau khi con gái mất liền ở bên cạnh mình mà lón lên, ông thương hắn từ nho rđã không có mẹ, cho nên rất cưng chiều hắn. Hứa phu nhân nói không sai, tính cách bá đạo cảu Lục Ly đều là do hắn dung túng mà ra.

Hồi trước đánh lộn ở khu quân khô, người ta tới tố cáo, lão gia tử đều cười hì hì một câu: "Con trai làm lính nào có yếu đuối như vậy, đều là đánh nhau mà trưởng thành, mấy đứa bé nhỏ tuổi đánh nhau cũng là một loại rèn luyện, các người đừng có làm mấy đứa nhỏ sợ, để chúng nó tự chơi đi!"

Lão gia tử dung túng nhưng không bao che khuyết điểm, Lục Ly bị đả thương quay về, hắn cũng không đi tìm người ta, chỉ chửi một câu: "Tài nghệ không bằng người còn mặt mũi gì mà gặp mọi người, đi ra ngoài đừng có nói là cháu của ta!"

Thái độ xử sự của lão gia tử như vậy, trong khu vực này những gia đình kia đều thành thói quen, đa phần đều bảo con mình bớt chọc con ba ba kia, đối với bọn họ cạnh tranh đấu đá nhau như cơm bữa. Khương Lập Nguyên, Trương Di Thành, Tạ Dụ Dương cùng với Lục Ly là đánh nhau mà lớn lên, biến thành bạn thân.

Lão gia tử cứ như vậy bị Lục Ly giả vờ đáng thương mà đi xuống, ăn cơm, Lục Ly lại lấy bàn cơ ra lão gia tử mới dẹp hết cơn tức, lúc tiễn hắn ở cổng còn nói: "Đánh cũng đánh rồi, cùng là làm bàn tiệc nói xin lỗi là được, nếu như Phạm lão đầu đó không nghe theo, cứ bảo hắn đến tính sổ với ông. Muốn cho cháu của ta ngồi tù, không có cửa đâu!"

Hứa Thanh Phù ở bên cạnh nghe thấy, khuôn mặt giãn ra, cha nhà mình đối với người cháu này đúng là cưng chiều vô thiên vô pháp mà! Cứ dung túng như thế, tiểu bá vương này còn xem ai ra gì đâu?

Lúc Lục Ly đi rồi, lão gia xụ mặt xuống, bộ dáng như bị đau răng. Hứa phu nhân ông ấy như vậy, tức giận mắng: "Bảo ông kêu nó về là để dạy dỗ nó, ông ngược lại còn khen, không nghe lời còn cổ vũ uy phong của nó. Hiện tại được rồi, để tôi xem làm sao ông vứt hết mặt mũi đi đến Phạm gia cầu tình nha!"

"Cầu cái gì mà tình, hắn muốn cứ để hắn tố cáo! Phạm gia hắn vứt mặt mũi được, lẽ nào tôi không vứt được. Không phải con rể hắn khi dễ người ta trước sao, chứ không sao Đông Đông chúng ta lại động thủ? Nói đến điều này lão tử vẫn còn chưa sợ!" Lão gia tử cậy mạnh nói.

Hứa phu nhân không nói, có ông ngoại bao che khuyết điểm như vậy, Lục Ly bá đạo cũng chẳng gì khác lạ, điều này làm cho bà kiên định hơn về việc mau sớm tìm cho Lục Ly một đối tượng kết hôn, khi kết hôn, có gia đình ràng buộc, tính tình nóng nảy của Lục Ly sẽ phải thu liễm lại!

---

Diệp Tiểu Yêu nghe Cố An Dịch nói Phạm Tư Dư mất đi đứa bé liền có chút bất an, lại nghe nói Quan Quý Sâm ở trong bệnh viện la hét đòi kiện Quan Quý Sâm, sự bất an của cô liền nhiều hơn, cả đêm không ngủ ngon, sáng sớm tỉnh dậy, quyết định đi đến bệnh viện nói chuyện với Quan Quý Sâm.

Cô đón xe đến nhà hàng lấy xe, trên đường còn mua giỏ trái cây, mang theo vào trong viện.

Ra khỏi thang máy, cô hỏi nhân viên ca trực giường bệnh của Lục Ly, mang theo giỏ trái cây tới của, cô đang muốn mở cửa, cửa liền mở ra, Chu Uyển Như đứng ở cửa, phía sau còn có Quan Quý Hi.

Diệp Tiểu Yêu ngẩn người, không nghĩ tới lại khéo như vậy.

Cô đang muốn lui ra phía sau, Chu Uyển Như đã thấy cô, liền lập tức kéo giỏ trái cây đánh lên người cô, quát: "Con tiện nhân cô hại Quý Sâm chúng tôi mất con, cô còn mặt mũi tới đây, tôi đánh chết cô!"

Bà ta cầm giỏ trái cây hướng đến đầu Diệp Tiểu Yêu mà đánh, Diệp Tiểu Yêu cuống quít né tránh, trên người đã trúng vài cái, trên đầu cũng bị đánh, Quan Quý Hi cũng nhào lên nắm tóc cô.

Diệp Tiểu Yêu tránh được cái này nhưng không tránh được cái kia, trong chốc lát không có năng lực đánh trả.

Vẫn là Quan Quý Sâm ở bên trong nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy đến kéo mẹ lại, kêu lên: "Mẹ, dừng tay..."

"Con chớ xía vào, để mẹ đánh chết cô ta!" Chu Uyển Như giùng giằng, dùng giỏ trái cây tiếp tục đánh Diệp Tiểu Yêu, Quan Quý Hi cũng nói: "Anh, anh đừng xía vào, anh không thể động tay thì để chúng em tới, ngày hôm nay phải để tiện nhân này nếm thử lợi hại của chúng ta!"

Cô nghe nói là Lục Ly đánh Quan Quý Sâm, liền cho rằng lỗi của Diệp Tiểu Yêu, vừa mắng vừa dùng móng tay đánh vào mặt Diệp Tiểu Yêu.

Diệp Tiểu Yêu che mặt, tóc đều rối loạn, trên cổ bị Quan Quý Hi cào nát rồi, hai người còn chưa chịu bỏ qua, cùng nhau dùng tay cáu xé cô.

Trong hành lang động tĩnh quá lớn, có không ít bệnh nhân đều nhô đầu ra xem, lại không có ai đến hỗ trợ, chỉ đứng đó bàn luận.

Phòng bệnh đối diện có 2 người đàn ông đi ra, một người cao lớn thấy vậy liền nhíu mày, hộ vệ bên cạnh thấy sắc mặt hắn như vậy liền khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ là động tác Chu Uyển Như quá mạnh, Diệp Tiểu Yêu giùng giằng, không cẩn thận lui về phía sau đụng phải người này, giỏ trái cây bởi vì dùng sức mà đập trúng người đàn ông.

Người này chau mày, bảo vệ lập tức thân thủ nhanh nhẹn nhào tới, một quyền liền kéo giỏ trái cây ra, giỏ trái cây rốt cục không chịu được, rách ra, hoa quả rớt đầy dưới đất.

Người đàn ông này đưa tay kéo Diệp Tiểu Yêu đi, Quan Quý Hi vồ hụt, một cái tát về phía người đàn ông.

Người này không nhúc nhích, hộ về liền trở tay nắm chặt lấy tay cô, vặn một cái, Quan Quý Hi hét thảm lên.

Quan Quý Sâm nhân cơ hội kéo mẹ ra, quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn kia mặt không thay đổi nhìn hắn, hắn liền ngẩn ra, người đàn ông này có ánh mắt thật là đáng sợ!

Chỉ thấy người này một thân áo vest xanh đen, nhìn không ra nhãn hiệu gì, nhưng may thủ công tinh xảo, giá cả xa xỉ. Đường nét ngũ quan của người này rõ ràng, thâm thuý, lông mày rậm nhếch lên trên, ánh mắt u ám, thâm thuý như một hồ sâu không đấy, thêm bộ vest xanh đậm, cả người tản ra một khí chất vương giả.

Bị người ta nhìn bằng ánh mắt thờ ơ kiêu căng, Quan Quý Sâm đột nhiên như cảm thấy trên lưng có một dọc khí lạnh chạy quanh, chưa đợi hắn nói gì, đã nghe thấy mẹ quát: "Diệp Tiểu Yêu, đừng tưởng rằng cô có tên đàn ông kia làm chỗ dựa thì tôi sẽ bỏ qua cho cô, hôm nay tôi sẽ khiến cô đẹp mặt!"

Ánh mắt lạnh thấu xương của người này quét về phía Chu Uyển Như, Quan Quý Sâm theo bản năng nắm chặt tay của mẹ hắn, người này không phải là người bình thường, tốt nhất không nên gây thêm rắc rối.

Hộ vệ kia còn đang nắm chặt tay của Quan Quý Hi, đôi mắt trưng cầu ý kiến của người kia.

Người này nhẹ nhàng gật đầu, hộ vệ liền buông tay Quan Quý Hi ra, hướng về phía Chu Uyển Như, không chút biểu cảm nói: "Vị phu nhân này miệng có chút không sạch sẽ, bằng không tôi không ngại tìm người giúp bà súc miệng nước muối một chút đâu."

Chu Uyển Như nhìn vóc dáng cao lớn, dáng vẻ hung hăng của hắn có chút chột dạ, nhưng lại ỷ lại đây là bệnh viện, nghĩ hắn cũng không dám làm gì mình, liền cậy mạnh kêu to: "Các người xen vào chuyện của người khác, đi ra chỗ khác, chuyện của chúng ta không cần các người quản!"

Hộ vệ cười nhạt: "Các người muốn ầm ĩ thế nào chúng tôi không quản, chỉ là đây là bệnh viện, ầm ĩ đến người khác là không đúng! Muốn náo thì cứ thẳng tay bao hết bệnh viện đi?"

Chu Uyển Như bị hắn nói vậy tức run cả người, lại không phản bác được.

Người đàn ông cũng không nhìn bà ta nữa, cúi đầu hỏi Diệp Tiểu Yêu: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Diệp Tiểu Yêu trên người đầu nhức, bị Quan Quý Hi cào đau rát cả da, ngẩng đầu nhìn Quan Quý Sâm, không muốn làm lớn chuyện, liền lắc đầu.

Người này nhìn theo ánh mắt của cô nhìn Quan Quý Sâm, mới nói: "Chúng ta phải đi, cô có muốn đi cùng không?"

Có Chu Uyển Như ở đây, Diệp Tiểu Yêu cũng không cách nào nói chuyện với Quan Quý Sâm, liền gật đầu.

Người này lịch sự đỡ tay cô, dìu cô đi về phía trước, Chu Uyển Như tức giận mắng: "Diệp Tiểu Yêu, cô chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Không đem cô đuổi khỏi thành phố, tôi quyết không bỏ qua!"

Bà ta mắng um ùm, đột nhiên cảm thấy ngoài miệng tê rần, cúi đầu sờ miệng một cái, trong miệng chảy đầy máu. Bà ta hoảng sợ ngẩng đầu, thấy bộ dạng cợt nhã huýt sáo của tên hộ vệ, tay để trong túi quần, lo lắng đi theo người đàn ông kia.

Chu Uyển Như ngay cả làm sao người ta tính kế mình cũng không biết, nhưng cũng không dám mắng nữa, thở phì phò trừng mắt theo bóng lưng của hán, nuốt xuống như người câm.

Diệp Tiểu Yêu cùng người đàn ông này cùng đi vào bác sĩ, người này nhìn cổ của cô, lại hỏi: "Cô thật sự không cần tìm bác sĩ sao?"

"Không cần! Cám ơn hai người đã giúp tôi!" Diệp Tiểu Yêu ngượng ngùng lắc đầu, người này gật đầu, suy nghĩ một chút: "Cô nên vào nhà vệ sinh sửa sang lại một chút! Cứ như vậy ra ngoài không tốt đâu!"

Diệp Tiểu Yêu lúc này mới phản ứng được bộ dạng tóc tai bù xù của mình, cười xấu hổ nói: "Tôi đi sửa sang lại đã, lần nữa cảm ơn hai người..."

Cô khom lưng cúi người chào tạm biệt, nhanh chóng bước vào phòng rửa tay, người này nhìn theo bóng lưng của cpp, như có điều suy nghĩ.

Lúc Diệp Tiểu Yêu đi từ toilet ra, thấy hộ vệ kia nãy đứng đợi ở cửa, thấy cô đia ra, đưa cho cô một danh thiếp nhỏ: "Diệp tiểu thư, đây là số điện thoại của anh tôi, anh ấy bảo tôi đưa cô, anh ấy nói nếu có việc gì cần anh ấy giúp đỡ thì gọi cho anh ấy!"

"À, cảm ơn!" Diệp Tiểu Yêu lịch sự nhận lấy, hộ vệ cười cười liền đi.

Diệp Tiểu Yêu nhìn danh thiếp, phía trên chỉ ghi một hàng chữ đơn giản, Cù Lâm, phía sau còn một hàng chữ.

Cù Lâm... Hắn là người thế nào?

Diệp Tiểu Yêu lúc đó không biết, một ngày ở phòng làm việc không việc gì làm bèn tìm trên máy tính, kết quả nhảy ra hơn cả vạn cái kết quả tìm kiếm, vừa nhìn, suýt chút nữa đã hù chết cô.

Thì ra Cù Lâm này lại là tổng tài tập đoàn giải trí lớn của thành phố A - Hoàn Vũ, có rất nhiều nghệ sĩ tai to mặt lớn dưới trướng của anh.

Cơ bản Diệp Tiểu Yêu xem một lượt, khi biết đến bối cảnh phía sau Cù Lâm vậy mà lại là xuất thân từ giới hắc đạo, cô không xem tiếp nữa, cô kẹp vào cuốn sách rất ít khi xem.

Người có bối cảnh như vậy vẫn nên ít tiếp xúc.

Ngày hôm sau, Diệp Tiểu Yêu vừa rời giường liền nhận được điện thoại của Cố An Dịch, Cố An Dịch thấy cô vừa nhận điện thoại đã gấp gáp kêu lên: "Tiểu Yêu, xảy ra chuyện rồi, cô nhanh mở vi tính lên nhìn một chút, trên đó có rất nhiều chuyện của cô. Còn có, sáng nay báo chí đăng bài luật sư của Quan Quý Sâm phát biểu tuyến bố, sẽ đem việc Lục Ly đánh người ra khởi tố, qua báo chị tuy không nhắc đến Lục Ly nhưng rõ ràng đang chỉ điểm hắn. Tôi vừa nhận được điện thoại của Lục lão gia, để tôi thông báo cho cô, bảo đến phòng làm việc gặp ông ấy!"

Hả... Diệp Tiểu Yêu đi chân trần chạy đến mở máy tính, thừa dịp máy tính đang khởi động liền tranh thủ rửa mặt chải đầu, chuẩn bị xong xôi mới mở ra xem, cô suýt chút nữa tức chếtm Chu Uyển Như vậy mà tuyên bố ảnh lên mạng, bên cạnh còn có người viết, nói cô vì đạo đức bại hoại mới bị đuổi ra khỏi Hồng Tường.

Mấy tin tức này đêm qua bị công bố, lúc đó Diệp Tiểu Yêu ngủ rồi, làm sao biết Chu Uyển Như dùng tới chiêu này.

Những hình ảnh này đều lấy tựa đề là bê bối nhà quyền thế xuất hiện ở rất nhiều web, lượt xem đã hơn 10 triệu.

Diệp Tiểu Yêu vừa tức vừa gấp gáp, bê máy tính chạy đến đập cửa nhà Lục Ly.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.