"Yêu một người đừng đòi hỏi người ta phải quá hoàn hảo. Bởi khi đã yêu, bạn sẽ biết chấp nhận cả những điểm xấu ở họ."
Yêu một người đừng đòi hỏi người ta phải quá hoàn hảo. Bởi khi đã yêu, bạn sẽ biết chấp nhận cả những điểm xấu ở họ. Thậm chí, bạn sẽ thấy những khuyết điểm ấy trở nên đáng yêu và thú vị vô cùng. Như vậy mới gọi là yêu.
Nếu yêu một người, cho dù là gì đi nữa, dù đến sau hay đến trước, điều đó không quan trọng. Quan trọng là tình cảm hai người dành cho nhau. Bởi yêu một người, cho dù có duyên gặp gỡ mà chẳng có nợ để bên nhau. Thì dù có yêu cỡ nào đi nữa, truyện chia tay cũng ắt xảy ra.
Vậy duyên nợ là gì? Đó là khi bên người ta thấy được điểm chung của nhau. Thấy hợp nhau trên mọi quan điểm. Đó gọi là duyên. Còn khi bên người, dù người làm sai chuyện gì, mình cũng thứ tha. Muốn rời xa người ta nhưng chẳng thể làm được. Đó gọi là nợ.
Khi yêu cũng cần phải bao dung. Nếu có một ngày, sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, người ta cằn nhằn khó chịu. Mình chẳng cố chấp, đôi co, bởi mình hiểu người vì quá căng thẳng, mỏi mệt mà nhỡ miệng trách móc. Đó là sự bao dung.
Dù sau này khi yêu, vì thời gian mà tình cảm nó nhạt dần. Nếu đã chọn người đó để yêu, thì phải biết giữ lấy và trân trọng mối quan hệ đó.
Và, hôn nhân thiêng liêng lắm. Đâu phải cứ đúng người là đủ, đúng thời điểm mới là thứ quyết định đường dài.
Rồi một ngày đứng trên lễ đường, người ấy bước vào, một chiếc áo cưới trắng tinh mà lòng mình nao nao như lần đầu gặp. Đó là lúc hạnh phúc nhất và đã biết bản thân thật sự đã yêu đúng người.