Edit: Mướp
Bài nhạc trên xe vừa hay phát đến câu: “Anh ấy không yêu tôi, lúc nắm tay quá hững hờ, khi ôm chưa đủ gần…”
Giang Du Ninh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hóa ra hạnh phúc là thứ không thể giả vờ được.
“Mấy ngày nay cậu đi công tác, Thẩm Tuế Hòa cũng không liên lạc với cậu à?” Tân Ngữ hỏi.
Giang Du Ninh gật đầu: “Sao cậu biết?”
“Đoán.” Tân Ngữ trừng mắt: “Từ lúc trở về ánh mắt của cậu không có chút vui vẻ nào.”
“À.”
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Giang Du Ninh bỗng nhiên rung lên.
Cô mở ra, là Thẩm Tuế Hòa gửi tin nhắn tới.
[Đã mua quà tặng chưa?]
Giang Du Ninh:???
[Chủ nhật là sinh nhật mẹ anh.]
Giang Du Ninh: ….
Cô bỗng nhiên thở dài một hơi, không nhịn nổi mà chửi thề một câu: “Chết tiệt.”
“Làm sao vậy?” Tân Ngữ hỏi.
Giang Du Ninh tràn đầy áy náy nhìn qua: “Chủ nhật này không thể dùng bữa cùng các cậu rồi!”
“Sao?”
“Sinh nhật mẹ chồng tớ.”
Giang Du Ninh đi công tác ở Lâm Thành về cũng đã mua quà.
Nhưng chỉ là ít quà tặng cho đồng nghiệp và quà thất tịch cho Thẩm Tuế Hòa.
Cô quên mất hai ngày trước đêm thất tịch là sinh nhật của mẹ chồng Tằng Tuyết Nghi.
Chọn quà cho Tằng Tuyết Nghi là một chuyện vô cùng phiền phức.
Gia đình họ Tằng bắt đầu kinh doanh nghành dệt lụa từ những năm 70 của thế kỷ trước, dựa vào kỹ năng tinh xảo và tầm nhìn độc đáo, đã vươn lên dẫn đầu xu hướng của thời đại, xứng đáng trở thành ông trùm trong ngành công nghiệp dệt lụa trong nước, vươn tầm ra nước ngoài.
Sau nhiều năm cải cách và thay đổi, doanh nghiệp Tằng gia đã mở rộng từ ngành công nghiệp dệt lụa truyền thống sang thời trang thiết kế có thương hiệu. Những mẫu thiết kế xa xỉ này có thể sánh ngang với các thương hiệu ngoại nhập, còn được mệnh danh là “ánh sáng trong ngành thời trang nội địa”, thêm vào đó cùng với sự hỗ trợ của nhà nước, đã tạo nên hàng nghìn cửa hàng, chi nhánh ở hơn 100 quốc gia vùng lãnh thổ khác nhau trên toàn thế giới.
Ở trong nước, khi nhắc đến các thương hiệu thời trang xa xỉ nhất, nhất định sẽ nói đến Tằng Gia, nhà sáng lập ra thương hiệu “Phong Tuyết”.
Tằng Tuyết Nghi là con gái duy nhất của nhà họ Tằng.
Vốn là Tằng gia các chi, nhánh nhỏ rất nhiều, nhưng đến thế hệ bố của Tằng Tuyết Nghi quyết đoán tiến hành cải cách. Chỉ bằng mánh khóe của Lôi Đình đã quét sạch được nhánh bên, nắm hết trong tay tài sản của Tằng gia, đồng thời sáng lập thương hiệu độc lập “Chí Ái” cho vợ, hiện giờ trở thành thương hiệu nổi tiếng về tình yêu và hôn nhân.
Khi kết hôn mà không mua một chiếc nhẫn “Chí Ái” thì như thiếu một điều gì đó.
Vậy nên, tới thế hệ của Tằng Tuyết Nhi chỉ có hai người là bà ấy cùng em trai mình – Tằng Hàn Sơn.
Tằng Tuyết Nghi được học tập lễ nghi từ nhỏ nên cực kỳ coi trọng các loại lễ tiết, bà ấy luôn không hài lòng với cô con dâu Giang Du Ninh này.
Hai năm trước Giang Du Ninh tặng quà đắt tiền, kể cả những món quà tinh tế nhưng cũng không được bà yêu thích.
Năm nay thì hay rồi, Giang Du Ninh quên sạch luôn.
Vừa hoàn thành chuyến công tác trở về nên không cần phải đi làm, Tân Ngữ trực tiếp chở Giang Du Ninh đến trung tâm thương mại.
Dạo quanh hai vòng từ dưới lên trên, đi sắp gãy cả chân mà Giang Du Ninh vẫn chưa tìm được món quà nào phù hợp.
Hai người đi một lúc đều mỏi rã rời, đành tìm đại một quán cà phê để nghỉ chân.
Tân Ngữ ngồi trên ghế, dựa cả người vào ghế sau, đôi chân tùy ý gác lên có hơi tùy tiện, cô ấy vẫy tay gọi phục vụ tới: “Cho tôi một ly nước ấm trước, sau đó lấy cho tôi một latte thêm đường.”
“Cho tôi một tiramisu và một ly nước ấm.” Giang Du Ninh nói.
Sau khi gọi nước và đồ ăn xong, Tân Ngữ cúi đầu nghịch điện thoại, còn Giang Du Ninh vẫn ngồi đó, suy tư một hồi.
“Không thì tặng một cái túi đi.” Giang Du Ninh nói: “Hình như trên lầu 3 có bán.”
“Ừ.” Tân Ngữ trả lời cho có lệ: “Cũng được.”
“Không được.” Giang Du Ninh nâng cằm, giọng nói mệt mỏi đến tột độ: “Mẹ chồng tớ chắc chắn sẽ nói tớ không quan tâm đến bà ấy.”
“Một cái túi hơn mười vạn còn không quan tâm?” Tân Ngữ trợn tròn mắt: “Bà ấy cần đồ cao quý đến mức nào chứ?”
Giang Du Ninh lắc đầu: “Bà ấy không thiếu tiền.”
Một lát sau, Giang Du Ninh lại nói: “Chiếc khăn lụa trên lầu năm rất đẹp, hơn nữa còn rất hợp với khí chất của bà ấy, hay là mua cái đó đi”.
“Ừm, được.” Tân Ngữ nói.
Chưa được mấy giây Giang Du Ninh lại tự phủ nhận: “Không được. Nhà họ Tằng sản xuất hàng lụa cao cấp, mẹ chồng tớ chắc chắn sẽ nói tớ không thích đồ nhà họ Tằng sản xuất ra”.
“À.”
Đồ ăn được gọi đã được phục vụ bê lên.
Tân Ngữ sốt sắng uống hết nửa ly nước ấm, lười biếng nhắm mắt lại.
“Cái vòng tay ở lầu bốn thì sao?” Giang Du Ninh hỏi: “Chất lượng cũng không tệ”.
Tân Ngữ: “Ừm, cũng được”.
Đầu óc Giang Du Ninh như rớt mạng cuối cùng cũng nhận ra, Tân Ngữ chỉ đáp lại cho có lệ.
“Cậu nghiêm túc một chút đi mà!” Giang Du Ninh thở dài: “Hiện giờ, tớ đang sầu muốn chết đây!”
“Tớ có gì không nghiêm túc chứ”. Mí mắt Tân Ngữ khẽ nâng lên, cười nhạo: “Mấy món đồ cậu vừa nêu ra đều là do tớ chọn giúp cậu về hình thức mà!”
Không chỉ như thế, từ lầu một đến lầu chín, tổng cộng Tân Ngữ giúp cô chọn hơn mười thứ.
Đa số đều đã bị Giang Du Ninh từ chối.
Lý do từ chối duy nhất là mẹ chồng có thể sẽ không thích.
Tân Ngữ nghe đến mệt mỏi, cũng không đưa ra ý kiến gì, để mình cô đắn đo.
Còn Giang Du Ninh quả thật rất đắn đo.
Đến trung tâm thương mại từ 12 giờ trưa, hai người cứ thế không cơm nước gì bắt đầu dạo mua, mà hiện giờ đã tận bảy giờ tối.
Ngoài trời ánh sáng lấp lánh. Ánh sáng mờ nhạt dịu dàng bao phủ thế giới.
Giang Du Ninh mím môi, cúi đầu nhíu mày, không nói gì nữa.
Tân Ngữ trả lời xong tin nhắn, úp điện thoại di động xuống mặt bàn.
“Ly hôn đi.” Tân Ngữ nói.
Giang Du Ninh ngẩng đầu, “Cái gì?? ”
Khuyên chia tay bởi vì không hợp luôn là tác phong nhất quán của Tân Ngữ.
Nhưng lần này, từ trong miệng Tân Ngữ, Giang Du Ninh thực sự nghe ra sự nghiêm túc và quả quyết trong lời nói của bạn mình, không phải thái độ đùa cợt nửa vời như trước đây.
Tân Ngữ không nói gì nữa, mà nhìn chằm chằm cô, đuôi mắt ửng hồng.
Lúc nhìn thẳng vào đôi mắt Tân Ngữ, Giang Du Ninh nghẹn ngào.
Vận may đến tại tâm.
Cô hiểu những gì đang xảy ra với Tân Ngữ. Tân Ngữ đang ấm ức thay cô.
“Ngữ Ngữ.” Giang Du Ninh hít sâu một hơi, cầm nước ấm khẽ nhấp một ngụm, nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng trước sau như một: “Tớ cũng không biết phải làm sao.”
“Trước kia chọn quà, tớ luôn là người ổn nhất, nhưng hiện giờ tớ…” Cô hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về nơi khác: “Thậm chí chỉ cần đứng trước hộp quà, trong đầu tớ sẽ xuất hiện rất nhiều lời nói”.
“Những lời nói kia luôn hiện lên trong đầu nói với tớ, cái này không ổn lắm, cái kia không tốt lắm, cái nọ rất kém cỏi, cái đó không thích, không có gu.. Những từ này thường xuyên xuất hiện trong đầu tớ, tớ… tớ căn bản không có cách để hạ quyết tâm đi mua bất cứ một món quà nào nữa..”
Nỗi sợ này có lẽ xuất phát từ sự việc xảy ra vào năm ngoái.
Năm mới về chúc tết người lớn cần chọn quà tặng. Hằng năm đều như vậy, quà tết đều do tự tay Giang Du Ninh chọn, bên ngoại cô luôn chọn xong đâu đấy, còn bên đằng nội nhất là Tằng Tuyết Nghi, lại lề mề không biết chọn sao cho tốt.
Cuối cùng, đợi mãi đến 30 Tết, cô mới kiên định đến một cửa hàng xa xỉ mua một sợi dây chuyền.
Là kiểu dáng cô nhìn qua một lần đã ưng mắt, nhưng vẫn bị nói thẩm mỹ tệ, lỗi thời.
Một năm không có bao nhiêu ngày lễ, nhưng mỗi một cái lễ lại cần chọn quà. Chuyện tặng quà này đều khiến Giang Du Ninh thức trắng đêm. Mỗi lần chọn quà, cô đều thấp thỏm mãi.
Mãi cho đến khi đến sát ngày, cô mới chọn được quà ưng ý.
Nhưng mỗi lần đứng trước món quà kia, những lời nói đó luôn xuất hiện trong đầu. Theo thời gian, cô không còn sự tươi mới trong việc chọn quà. Cô sợ phải đứng trước những món quà hơn. Nhất là chuyện chọn quà tặng cho Tăng Tuyết Nghi.
“Cậu đang lấy lòng bà ta.” Tân Ngữ chắc chắn nói: “Còn bà ta thì đang phủ nhận cậu.”
Giang Du Ninh trầm mặc không nói gì. Cô ấn huyệt thái dương của mình.
Giang Du Ninh sợ độ cao, lại hay bị say máy bay.
Từ lúc hạ cánh đến giờ không hề thoải mái chút nào, đi dạo cả ngày hết bảy tiếng, đều là do cô gắng gượng. Giờ đây, não giống như bị ai đó đánh vào, đau dữ dội.
“Cục cưng, bà ta không thích cậu đâu.” Tân Ngữ nói: “Không hề liên quan gì đến chuyện cậu tặng gì.”
“Hả?”
Tân Ngữ: “Giống như tớ thích cậu, cậu đi công tác về chỉ tặng tớ một chiếc móc khóa tớ cũng rất vui vẻ, mà cho dù cậu không tặng tớ, tớ cũng không thấy sao cả”.
“Tại sao cậu lại hao tổn tâm tư để lấy lòng một người không thích mình chứ?”
Một bản nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên trong quán cà phê.
Sau đó hồi lâu, Giang Du Ninh uống xong ly nước ấm kia, lại đặt cái ly lên bàn.
Giọng nói của cô hờ hững, xen lẫn âm nhạc êm tai như rót vào tai Tân Ngữ.
“Bởi vì đó là mẹ của Thẩm Tuế Hòa.”
Nói đi nói lại, Giang Du Ninh gả cho Thẩm Tuế Hòa không tính là trèo cao.
Cho dù nhà họ Tằng là thế gia có tiếng ở Bắc Thành, đứng đầu trong giới thượng lưu, nhưng dòng họ nhà Giang Du Ninh cũng đâu có kém.
Mẹ cô – Mộ Hi là giáo sư khoa lịch sử trường Đại Học Sư phạm Bắc Kinh, cha cô – Giang Dương là diễn viên kịch nói cấp quốc gia, cũng từng dẫn dắt không ít sinh viên, hai người đều là những người có tiếng trong ngành, tiền bối của Giang Du Ninh rất nhiều, cơ hồ có thể trải rộng khắp tất cả các ngành nghề.
Cậu út Mộ Thừa Viễn xuất thân từ ngành luật, là đối tác cấp cao của những công ty luật thuộc hàng top trong nước, chủ yếu phụ trách các vụ kiện tụng phi pháp, đến nay vẫn chưa lập gia đình, Giang Du Ninh lựa chọn học ngành luật cũng bởi vì cậu út.
Chú ruột Giang Hà của cô ra riêng lập nghiệp từ lúc còn trẻ, cũng được coi là có thành tựu, lập ra Công Ty Phát Triển Bất Động Sản Trung Châu, chú còn đầu tư vào khu thương mại mới của Bắc Thành.
Giang Hà có một đứa con trai duy nhất là Giang Văn, bằng nhan sắc và thực lực của bản thân đã thành công tiến vào làng giải trí, hơn nữa có thêm tài nguyên của Giang Dương, hiện tại Giang Văn mới 26 tuổi đã cầm trên tay hai chiếc cúp ảnh đế.
Gia đình Giang Du Ninh ít người, mối quan hệ đơn giản, cha mẹ sống chung hòa thuận, thân thích hai bên thường xuyên qua lại. Hơn nữa, Giang Du Ninh từ trước đến nay tính tình ôn hòa, lại là con gái độc nhất trong nhà nên vẫn luôn được đối xử vô cùng tốt. Trước khi gả cho Thẩm Tuế Hòa, chú cô sợ cô chịu ấm ức nên tặng quà hồi môn tận ba căn nhà ở trung tâm Bắc Thành.
Cậu ruột tặng hai chiếc xe làm của hồi môn, một chiếc BMW X3 bình thường để đi làm, một chiếc xe sang trọng giá ngàn vạn để giữ thể diện. Còn Giang Văn thì mua một hòn đảo ở nước ngoài trên danh nghĩa của cô. Dù vậy đám cưới của hai người vẫn chưa được tổ chức bởi vì bố của Thẩm Tuế Hòa qua đời rất sớm, cho nên chuyện cưới hỏi phải nhờ bên ngoại nhà họ Tằng, người chủ trì là cậu ruột Tằng Hàn Sơn. Tuy đồng ý tổ chức đám cưới nhưng Tằng Tuyết Nghi lại tỏ ra không vui vẻ lắm. Hơn nữa, vào khoảng thời gian ấy đúng lúc Thẩm Tuế Hòa và đồng nghiệp bận tối tăm mặt mũi, vậy nên Thẩm Tuế Hòa và Giang Du Ninh bàn với nhau quyết định đăng ký kết hôn trước, sau đó hai bên gia đình tổ chức một buổi gặp mặt thân mật. Chờ đến khi rảnh rỗi sẽ tổ chức lễ cưới chính thức sau.
Ngày hôm đó, bên này Giang Du Ninh chỉ mời thêm hai người bạn là Tân Ngữ và Lộ Đồng, còn Thẩm Tuế Hòa chỉ gọi Bùi Húc Thiên đến.
Tổng cộng là hai bàn. Bữa tiệc không có quá nhiều người, mặc dù vậy cuối cùng hai người vẫn kết hôn.
Trước khi kết hôn, Thẩm Tuế Hòa đã mua một căn nhà hơn hai trăm tám mươi mét vuông ở khu căn hộ cao cấp Quốc Tế Quân Lai, ngay cả tầng cao nhất anh cũng mua được, sau khi được thông qua thì nơi này trở thành biệt thự nhỏ hai tầng, kết hôn xong hai người ở tại nơi này.
Đây là một trong số ít khu căn hộ tiêu chuẩn quốc tế ở Bắc Thành, tấc đất tấc vàng.
Trong khu có trường mầm non quốc tế uy tín nhất, trường tiểu học có tỷ lệ thành tích học tập cao nhất ở Bắc Thành, cách hai con phố là trường trung học cơ sở Nhất Trung.
Có trường học trong khuôn viên khu dân cư thì giá trị tăng cao vô cùng.
Xung quanh là các cơ sở trang thiết bị quốc tế, con đường thương mại Trường An và tòa nhà CBD cách không quá 3km, lái xe đến tòa án chỉ mất 15 phút.
Nhìn từ trên cao, chỉ cần liếc qua một cái là có thể nhìn thấy tòa nhà viện kiểm sát khí phái hào hùng, mà tòa nhà cao tầng bên cạnh là cục công an thành phố.
Tuy nhiên cách nơi làm việc của Giang Du Ninh tương đối xa, lái xe mất một tiếng rưỡi.
Thẩm Tuế Hòa có rất nhiều bất động sản ở nơi khác nhưng đây là nơi được thiết kế đẹp nhất, hơn nữa lại rất gần tòa án.
Đêm đã khuya, rất nhiều thứ từ trong nơi sâu thẳm nhất của bộ nhớ vô tình tuôn trào.
Lạch cạch, đèn trong phòng khách đột nhiên được bật. Giang Du Ninh hơi chậm chạp xoay người, ngẩng đầu lên nhìn.
Thẩm Tuế Hòa từ trên lầu đi xuống.
Anh vừa thay bộ đồ ở nhà màu đen, có lẽ là vừa mới xem hồ sơ án xong, còn đeo kính gọng vàng, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay màu mật ong, toàn thân đều lộ ra khí tức cấm dục.
Chỉ ngó qua một cái, Giang Du Ninh lại cúi người. Cô tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngắm nhìn cảnh đẹp đẹp nhất của thành phố với muôn ngàn tia sáng rực rỡ.
Thẩm Tuế Hòa rót cho mình một ly nước, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng: “Quà tặng đã mua xong chưa?”
“Chưa.” Giang Du Ninh nói.
“Vậy em…” Thẩm Tuế Hòa đang định hỏi dự định ngày mai đi mua sao, ai ngờ Giang Du Ninh đột nhiên đứng lên, cắt ngang lời anh ta.
“Em mệt rồi.”
Giọng nói của cô không cao, nhưng có thể rõ ràng đến mức Thẩm Tuế Hòa có thể nghe lọt tai.
Sau khi nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi lên lầu luôn…