Đừng Chạy, Ở Đây Khắp Nơi Đầu Là Quái Vật

Chương 6: Chương 6




Trong nhà máy, các bạn học đã chạy đi hết, chỉ còn lại Lâm Nhất cùng Lục Lâm Hải nằm trên mặt đất không có hô hấp, cùng lớp trưởng Cố Tử Câm.

“Vì sao lại như thế này? Cậu ta vì cái gì không phải là quái vật?” Lâm Nhất nghĩ mãi mà không rõ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, “Cậu ta rõ ràng 19 tuổi, vì cái gì không phải là quái vật?”“Ai nha, bạn học Lâm Nhất, cậu hình như đã đoán sai rồi nha.

” Đột nhiên truyền đến âm thanh của Cố Tử Câm.

Ngẩng đầu nhìn lại, không biết từ khi nào, cô ta đã đi đến.

Cố Tử Câm dường như không bị hình ảnh trước mắt hù đến, cô ta ngồi xuống, mỉm cười nhìn Lâm Nhất.

“Bạn học Lâm Nhất, cậu phát hiện ra khi nào thế?”Phát hiện? Phát hiện cái gì?Lời nói của Cố Tử Câm làm cho Lâm Nhất không rét mà run, hắn ngẩng đầu tràn đầy sợ hãi: “Cậu … Cậu mới là…”“Bạn học Lâm Nhất, cậu phạm một sai lầm rất nghiêm trọng nha.

”Âm thanh dễ nghe, nhưng vào lúc này âm thanh này giống như cái âm thanh của quỷ dữ.

“Thời gian ăn thịt súc người là căn cứ vào thời điểm người dùng ăn.

”“Giống như là có người thích bò bít tết bảy phần chín, có người thì thích ba phần chín.

”“Cho nên là, có súc người sẽ bị ăn liền sau khi sinh ra, cũng có sau khi thành niên thì bị ăn.

”“Đúng rồi, cậu có muốn muốn hay không đoán xem ở lớp chúng ta còn lại bao nhiêu người là súc người không?”Từ bụng của Cố Tử Câm trào ra những xúc tu quen thuộc, đem Lâm Nhất quấn lên.

Cố Tử Câm chậm rãi tới gần, cô ta lè lưỡi liếm liếm mặt Lâm Nhất, vừa say mê kêu lên: “Thật là thơm, quả nhiên, vẫn là thịt súc người ngon nhất.

”Cô ta mở miệng, cắn một cái vào cổ họng Lâm Nhất.

Lâm Nhất giãy dụa, nhưng mà căn bản là không có cách tránh thoát nhưng cái xúc tu đang quấn lấy mình, thời gian dần trôi qua, ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ, Lâm Nhất biết, mình lại phải chết đi.

…“Kỳ thi kết thúc, mời thí sinh lập tức ngừng bút.

”Tiếng la làm Lâm Nhất bừng tỉnh, mở mắt ra, hắn thấy bài thi trước mặt, đây là bài thi cuối cùng của kỳ thi đại học.

Lâm Nhất trở về, một lần nữa trở về quá khứ.

Ngày mùng 8 tháng 6, ngày thi đại học cuối cùng.

“Bạn học này, kỳ thi đã kết thúc, mời lập tứ ngừng bút.

”Nhìn thấy Lâm Nhất vẫn cầm bút trên tay, thầy giáo giám thị đi tới.

“Bạn học, em có nghe thầy nói không?”“Câm miệng…”Tay cầm bút của Lâm Nhất rung rẩy.

“Em nói cái gì?” Thầy giáo giám thị sửng sốt.

“Tôi nói thầy ngậm miệng!” Lâm Nhất mạnh mẽ đứng lên.

Hắn đưa tay ném bút xuống đất, không bình tĩnh hét to lên.

Nhìn thấy tay mình run rẩy, trong đầu hiện ra hình ảnh Lục Lâm Hải bị giết chết.

Đúng vậy, hắn giết chết không phải quái vật mà là một người sống sờ sờ.

Trong trường thi mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Nhất, đối với hắn hiện tại không cần thiết.

“Các người đều là quái vật phải không.

” Lâm Nhất cười khổ nói, “Tôi biết, các người đừng có giả bộ.

Các người là quái vật, các người đều là quái vật.

”“Bạn học này, em làm sao vậy?” Thầy giáo giám thị lo lắng hỏi thăm, “Có phải hay không cảm thấy không khoẻ?”“Tránh ra! Đừng đến gần tôi!” Lâm Nhất lùi lại cực nhanh.

Nhưng sau khi Lâm Nhất phát hiện tất cả các học sinh trong phòng học đều nhìn đến hắn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cổ họng giống như cái gì đó chặn lại cực kỳ khó chịu.

“Vì sao? Vì sao phải đối xử với tôi như vậy? Tôi đến cùng đã làm sai điều gì?”“Cuối cùng thì cái gì mới là thật? Cái gì mới là thật?”Đầu Lâm Nhất đau như búa bổ, hắn cảm thấy mình sắp điên rồi.

Nước mắt từ trong hốc mắt trượt xuống, Lâm Nhất ngã xuống đất kêu lên: “Trả lại cho tôi, trả lại những ngày tháng trước kia lại cho tôi, trả lại ba mẹ của tôi cho tôi…”Trong lúc Lâm Nhất hoảng hốt, hắn cảm giác được có người đến gần mình.

“Thầy ơi, thật xin lỗi.

Cậu ấy là bạn của em, có thể bởi vì kỳ thi lần này phát huy không được tốt, kỳ thi áp lực quá lớn, cho nên mới như vậy.

”Lâm Nhất đã nghe qua giọng nói này, là giọng nói đã gọi mình bằng số điện thoại xa lạ kia.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.