Lâm Nhất rùng mình một cái.
Bây giờ hắn nên làm gì đây? Không để ý lời nói của thầy giáo chạy đi?
Làm như thế có thể hay không thể hiện quá rõ rang?Ở lại? Ở lại theo lời nói thì sẽ bị những giết chết bởi những quái vật này.
Vừa nhớ đến hình ảnh mình bị giết chết, Lâm Nhất cảm thấy tim đập nhanh không kiểm soát. Loại đau đớn kia, loại ngạt thở kia, loại tuyệt vọng kia, Lâm Nhất không muốn mình trải nghiệm một lần nữa.
“Bình tĩnh.” Bên tai truyền đến âm thanh của Chu Khải, “Nếu như không muốn chết.”
Lâm Nhất hít sâu một hơi, hắn chậm rãi quay người, nhẹ giọng hỏi, “Thầy ơi, còn có chuyện gì sao?”
“Em quên mang theo đồ này.” Thầy giáo giám thị mỉm cười chỉ đồ dùng học tập trên bàn.
“Cảm ơn thầy Tạ.” Lâm Nhất đi đến trước bàn thi, nhanh chóng thu dọn đồ dùng học tập của mình.
“Không cần cảm ơn.” Thầy giáo giám thị nhìn bóng lưng Lâm Nhất rời đi, nói tiếp, “Khi trở về nhớ nghỉ ngơi thật tốt, một kỳ thi mà thôi, đối với em… kỳ thật không có ý nghĩa gì cả.”
Lâm Nhất nghe được lời nói cuối cùng của thầy giáo, mồ hôi chảy ướt sũng cả người.
Hắn nhớ đến, ba mẹ của hắn cũng từng nói những lời giống như vậy đối với hắn.
Từ trước đến nay, Lâm Nhất chỉ cho rằng tư tưởng của ba mẹ mình khai sáng, cho nên là dù thành tích trước giờ của hắn không tốt thì ba mẹ cũng chưa từng mắng hắn,Hiện tại xem ra, bọn họ cũng không quan tâm Lâm Nhất, nên là cũng không thèm để ý thành tích của Lâm Nhất.
Dù sao đối với bọn họ mà nói Lâm Nhất chỉ là đồ ăn.
Không có người nào sẽ để ý thành tích học tập của đồ ăn.
“Đi mau.” Chu Khải ở đằng trước thúc giục.
Hai người bọn họ không có lập tức ra khỏi trường học mà Chu Khải lôi kéo Lâm Nhất đến sân thượng.
“Cậu phát hiện từ lúc nào?” Sau khi xác nhận sân thượng không có ai ngoài bọn họ, Chu Khải nghiêm túc hỏi.
“Tớ…” Lâm Nhất không biết phải nói như thế nào.
Nói cho Chu Khải là vào ngày 10 tháng 6 sinh nhật mình, bị quái vật giết chết nên mới phát hiện ra.
Liệu Chu Khải có tin hay không?
“Được rồi, cái này không quan trọng.” Từ sân thượng nhìn xuống phía dưới, kỳ thi đã kết thúc các học sinh lần lượt đi ra những lầu dạy học.
“Chúng ta phải ra ngoài sớm một chút, nếu đi quá trễ sợ rằng bọn chúng sẽ phát hiện ra.”
“Bọn chúng…” Lâm Nhất ngẩng đầu, “Cậu nói là những quái vật kia sao?”
“Không có quái vật.” Chu Khải trở nên có chút nghiêm túc, “Từ giờ trở đi, không có quái vật.”
“Cậu cái gì cũng không biết, nếu như cậu muốn sống thì nhất định phải làm như cái gì cũng không biết.”
“Tớ làm không được.” Lâm Nhất lắc đầu.
Vừa nghĩ đến bản thân mình phải làm bộ dáng không phát sinh chuyện gì, Lâm Nhất chỉ cảm thấy sợ đến nổi da gà.
Không phải Lâm Nhất quá yếu ớt mà là hắn biết được vào hai ngày sau đúng vào ngày sinh nhận, hắn sẽ bị ăn thịt.
“Chu Khải, có phải cậu biết cái gì không?” Lâm Nhất hỏi.
“Thế giới này cuối cùng là như thế nào? Những quái vật này tại sao lại giả dạng con người sinh sống cùng với chúng ta?”
“Ba mẹ của ta… bọn họ có phải hay không đã…”
“Tớ không biết nhiều hơn cậu.” Chu Khải thở dài, “Nhưng có một chuyện tớ biết là từ khi vừa bắt đầu, cậu cũng không phải là ba mẹ ruột nuôi lớn.”
Lâm Nhất sửng sốt, trong đầu hiện ra câu nói của bà ta vào ngày 10 tháng 6.
Bà ta nói: “Chúng ta thực sự không phải ba mẹ của con. Chúng ta là chủ nhân của con nha.”
“Chủ nhân…” Chu Khải hừ lạnh một tiếng, “Xưng hô như vật cũng thật là chính xác.”
“Chân chính thì cậu giống như là gia súc được chăn nuôi, mà những quái vật ăn thịt người kia chính là chủ nhân.”
“Chờ đến ngày gia súc trưởng thành liền sẽ bị những con quái vật này ăn thịt.”
“Đúng, những con quái vật kia chính là xưng hô với chúng ta như vậy!” Lâm Nhất nói, “Những con quái vật kia gọi chúng ta là súc người.”
Nghe đến đó, sắc mặt của Chu Khải liền trở nên ngưng trọng: “Súc người?”
“Làm sao cậu biết những quái vật kia kêu chúng ta là như vậy?” Chu Khải nhìn Lâm Nhất.
“Chẳng lẽ cậu đã cùng với những quái vật kia tiếp xúc qua rồi? Cậu đã nhìn thấy hình dạng thật của chúng?”
Lâm Nhất gật nhẹ đầu: “Ta đã tận mắt thấy hình dáng thật sự của bọn chúng.”
“Ba mẹ của ta, thầy Diêu, còn có lớp trưởng Cố Tử Câm, tất cả bọn chúng đều là quái vật.”
Nghe đến đó sắc mặt Chu Khải đột nhiên biến sắc.
Chu Khải xông đến bắt lấy cổ áo Lâm Nhất, cắn răng nói: “Chuyện quan trọng như thế sao cậu không nói sớm với tớ! Cậu muốn hại chết tớ sao?”