Mặc dù là nói vậy nhưng mà trong lòng Lâm Nhất đang không ngừng cầu nguyện.
Hắn cầu nguyện ba hắn sẽ lo lắng mà hỏi hắn đang làm sao vậy, cầu nguyện mẹ hắn sẽ nhẹ nhàng an ủi hắn tất cả đều khoẻ mạnh.
Nhưng mà những hình ảnh trong tưởng tượng đó lại không hề sảy ra.
“Ôi trời, hình như nó phát hiện ra rồi.” Nụ cười trên mặt bà ta trở nên cứng ngắc.
“Kỳ lạ, nhiều năm nó chưa từng phát hiện ra, sao hôm nay đột nhiên lại biết được?” Lão ta cũng đứng lên.
“Thật là mất hứng, súc người mà sợ hãi thì thịt sẽ bị chua.” Bà ta không có dừng lại mà còn đi nhanh tới chỗ Lâm Nhất.
“Dừng lại! Không được qua đây!” Lâm Nhất căng thẳng la to.
“Lâm Nhất, không cần phải sợ.” Khi tới gần Lâm Nhất, bà ta cười đến vô cùng tự nhiên.
Biết rõ người trước mặt mình không phải là mẹ mình, nhưng mà khi nhìn khuôn mặt cười hiền lành kia, Lâm Nhất đều không thể đâm dao được.
“Con nói đúng, chúng ta thực sự không phải ba mẹ của con. Chúng ta là chủ nhân của con nha.”
“Thịt súc người vào ngày trưởng thành hôm nay là ngon nhất.”
Lão ta càng nói càng kích động, thậm chí ngay cả cơ thể lão ta cũng bắt phình ra.
Khuôn mặt quen thuộc kia bắt đầu vặn vẹo, làn da của lão ta căn phồng ra bắt đầu xé rách.
Máu tươi từ những vết rách chảy xuống, lão ta dường như không cảm thấy đau đớn mà trong cổ họng còn phát ra từng đợt cười quỷ dị.
“Quái…Quái vật…” Hình ảnh trước mắt làm cho Lâm Nhất sững sờ tại chỗ.
Trong thân thể của lão ta hình như đang cất giấu một đồ vật gì đó.
Toàn thân vật kia đen nhánh, làn da như đang bao lấy một lớp vỏ cứng nặng nề.
Hai đôi mắt to lớn hiện ra sau lớp da mặt, phần bụng không ngừng tràn ra những xúc tu mọc đầy gai nhọn.Đây… là cái gì?
“Lâm Nhất, không cần phải sợ.” Trong lúc Lâm Nhất kinh ngạc bà ta đã đi tới trước người hắn.
Bà ta giờ tay sờ lên đầu Lâm Nhất: “Nhanh thôi, không đau đâu.”
“A!” Lâm Nhất sợ hãi hét lên.
Hắn nắm chặt con dao, dùng sức đâm về phía trước.
“Keng” con dao trong tay gãy làm hai.
Lưỡi dao làm rách lớp da của bà ta, có thể thấy dưới lớp da cũng là lớp vảy cứng màu đen.
“Súc người này thật sự không nghe lời” Nụ cười của bà ta biến mất thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng.
Lâm Nhất đột nhiên cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt.
Cúi đầu nhìn xuống, có vật gì đó đang đâm qua cơ thể của hắn.
Xúc tu màu đen từ bên hông bà ta chui ra, đâm vào bụng Lâm Nhất.
Xúc tu đang không ngừng ngọ nguậy, những gai nhọn mọc trên xúc tu mạnh mẽ đâm vào trong thịt.
Mùi máu tươi gay mũi lan tràn trong phòng, hai con quái vật kia cũng lộ ra ý cười hưng phấn.
“Thật là thơm nha.” Bà ta mặt mũi cũng bắt đầu vặn vẹo, quái vật bên trong dường như không chờ kịp mà muốn chui ra ngoài.
“Quả nhiên, thịt súc người vào ngày trưởng thành là ngon nhất.” Lão ta chạy tới.
Lão ta há to cái miệng đầy răng cưa cắn vào cổ Lâm Nhất, tham lam hút máu của hắn.
“Sinh nhật vui vẻ, Lâm Nhất.”
Nghe lời nói giống nhau, Lâm Nhất một lần nữa bị giết.…
“A Trân yêu A Cường, có một ngôi sao ban đêm…”
Tiếng hát ca vang bên tai, Lâm Nhất bỗng nhiên mở hai mắt ra, hoảng sợ la to lên: “Không! Không muốn!”Âm thanh bốn phía dừng lại, tất cả mọi người trong phòng không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Nhất.
“Tôi không chết? Tôi còn sống?” Những hình ảnh đáng sợ đang không ngừng xuất hiện trong đầu Lâm Nhất.
Hắn cúi đầu nhìn cơ thể của mình, vẫn nguyên vẹn không bị thương.
“Nơi này là… KTV Hoàng Hậu?” Lâm Nhất híp mắt do ánh đèn chói mắt trong phòng, lúc này mới nhìn rõ mình hiện tại đang ở đâu.
“Lâm Nhất, cậu sao vậy?” Người ngồi cạnh lúc này chính là bạn học của hắn.
Chú ý đến phản ứng của Lâm Nhất, lại gần hỏi, “Cậu không muốn cái gì á?”
Hắn rõ ràng là đang ở trong nhà, tại sao nháy mắt một cái lại đang ở KTV?
“Lúc trước không phải là nói liên hoan xong thì đi ca hát sao?” Một bạn học khác vui vẻ nói, “Hát xong, chúng ta còn muốn đi quán net suốt đêm!”
“Liên hoan? Ca hát? Quán net?” Cả người Lâm Nhất ngẩn ngơ, “Không phải chúng ta hôm qua vừa mới đi sao?”
“Hôm qua?” Bạn học bên cạnh nghi ngờ nói, “Hôm qua thi xong, chúng ta liền về nhà mà.”
“Thi xong?” Hình như Lâm Nhất ý thức được cái gì, hắn nhanh chóng lấy di động ra, cúi đầu nhìn lại, thì được trong màn hình hiển thị ngày mùng 9 tháng 6.
“Tớ… Tớ trở lại ngày hôm qua rồi?”