“Tân Tân, có mệt không? Uống chút nước cho khỏe nha?” Nhìn Triệu Tân thở hổn hển do đau bụng sinh gây sức ép, Hiên Viên Hàn vẫn nói.
“Ta không uống, uống nãy giờ bụng đã trướng căng lên rồi, ta sao có thể uống nữa a, a ──, đứa nhỏ phải đi ra rồi, đau quá.” Không nghĩ tới vừa mới dừng đau bụng sinh mới nghỉ ngơi một chút, đứa nhỏ lại tại thời điểm này dùng sức mà động, tựa hồ như muốn tìm đường đi ra.
“A ─── a ── a ───” Muốn nhu nhu bụng, hy vọng đứa nhỏ có thể an tĩnh lại, nhưng không ngờ lại hoàn toàn ngược lại, so với mới nãy còn đau hơn gấp bội lần. Tay sờ trên bụng có thể cảm giác rõ ràng đứa nhỏ động. Thậm chí động tác biên độ còn lớn hơn một chút so với mới nãy.
“Khải Hoa, giờ phải làm sao nữa?” Nhìn bộ dáng Triệu Tân, Hiên Viên Hàn cũng biết là đứa nhỏ muốn sinh ra, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ đỡ đẻ cho người khác cho nên Hiên Viên Hàn không biết làm sao chỉ có thể hỏi Lương Khải Hoa đứng bên.
“Giờ ngươi phải chậm rãi áp bụng thái thái ngươi, làm cho đứa nhỏ chậm rãi đi xuống biên.” Sờ phía dưới bụng Triệu Tân, phát hiện khoảng cách giữa đứa nhỏ với huyệt khẩucó chút xa, nước ối chảy có chút nhanh, phải làm cho đứa nhỏ mau xuống đến vị trí huyệt khẩumới không có nguy hiểm.
“Hiên Viên thái thái, bởi vì vị trí bây giờ của đứa nhỏ vẫn chưa xuống tới cửa cho nên a Hàn sẽ giúp ngươi áp thai, hiện tại ngươi phải hít thở theo lời ta nói, mới có thể làm cho thai nhi thuận lợi đi xuống cửa huyệt, biết chưa?”
“Tốt lắm, hiện tại bắt đầu đi, chỉ cần dựa theo chỉ thị (hướng dẫn) của ta chỉ thị làm là được rồi.”
Triệu Tân đau đến mức chết đi sống lại vài lần, giờ chỉ có thể từng ngụm từng ngụm hít thở, không còn nhiều khí lực để trả lời. Dựa theo chỉ thị của Lương Khải Hoa, hắn phải làm ngơ Hành động Hiên Viên Hàn chỉ chú ý điều hòa hơi thở. Không biết là trải qua bao lâu, nơi bụng bị Hiên Viên Hàn kìm đến mức vô tri giác lại có thể cảm giác được đứa nhỏ từng chút từng chút một chuyển động hướng đến cửa huyệt, mỗi một lần đứa nhỏ đi xuống, đều đau đến liệt tâm liệt phế, hét to đã không còn tác dụng nữa, mỗi một lần đau đều làm hắn có cảm giác như là bị tươi sống xé rách (giống bị xé người ra lúc còn đang sống).
“Đứa nhỏ xuống dưới chưa vậy hả? Ta chịu không nổi rồi, a ───” Sau khi hét lên một tiếng đầy đau đớn, Triệu Tân ngẩng đầu lên, trên mặt đầy mồ hôi.
“Đã tới lúc rồi. Nào, giờ ngươi hãy làm theo lời ta nói, thở ra nào, đúng chính là như vậy, tốt, giờ hãy hít thật sâu vào, rồi bật hơi ra, thế nào so với ban nãy có tốt hơn không?”
“Ân, so với vừa rồi có tốt hơn.” Tuy rằng không thực rõ ràng, nhưng so với mới nãy vẫn là tốt hơn một chút.
Thấy thai nhi đã bị áp đến cửa huyệt, Lương Khải Hoa quay qua nói với Triệu Tân.”Hiện tại đứa nhỏ đã tới ngay huyệt khẩurồi, từ giờ trở đi ta muốn ngươi dùng lực đem đứa nhỏ ly khai cơ thể ngươi hiểu chưa.” Lại quay sang Hiên Viên Hàn nói “A Hàn, từ lúc này trở đi, ngươi chỉ cần nắm tay hắn cho thật chặt là được rồi, những chuyện còn lại cứ giao cho ta.” Không biết Triệu Tân có nghe được hay không, Lương Khải Hoa hy vọng Hiên Viên Hàn có thể tiếp tục giúp Triệu Tân vượt qua lần này.
Một bên chỉ cách Triệu Tân hít thở như thế nào, một bên dùng lực thích hợp kìm bụng Triệu Tân, nếu như thai nhi có thể mau mau đến huyệt khẩu một chút, thì đứa nhỏ có thể sớm một chút được sinh ra.
“Đã đến huyệt khẩu rồi, Triệu Tân bây giờ ngươi phải dùng sức, như vậy đứa nhỏ mới có thể đi ra được.” Đã quên kêu Hiên Viên thái thái, Lương Khải Hoa có chút kích động nói với Triệu Tân.