Chưa đến một năm, Hiên Viên Hàn không ngờ hắn lại đứng ngoài phòng phẫu thuật một lần nữa. Lần trước, chính trong căn phòng nay tự tay hắn đã cấy tử cung vào cơ thể Triệu Tân, lúc đó hắn tràn đầy tự tin. Bây giờ Triệu Tân lại ở trong căn phòng này nhưng tính mệnh lại bị đe doạ bởi cái tử cung kia, trong lòng hắn vô cùng bất an bởi không biết tình huống Triệu Tân như thế nào, có bình an hay không, nếu như không giữ lại được đứa nhỏ, không biết Tân Tân có chịu đựng được đả kích như vậy không.
Liên tiếp mấy vấn đề cứ liên tục xuất hiện trong đầu Hiên Viên Hàn cái này chưa kịp tiêu thì cái khác đã đến, một khắc cũng không dừng lại được, ngồi trên ghế hai nhắm hờ hai mắt lại, hắn cố gắng không nhớ lại cảnh tượng Triệu Tân nằm trong vũng mãu mà thay vào đó là bộ dáng cục cưng cười với hắn. Bây giờ, Hiên Viên Hàn còn không dám nhìn xuống, chỉ có thể nhìn lên trần nhà, hy vọng ca phẫu thuật sớm chấm dứt.
Một tiếng. . .
Hiên Viên Hàn tự an ủi bản thân trứ, do Triệu Tân có chút rắc rối nên thời gian phẫu thuật hơi lâu một chút.
Hai tiếng. . .
Hiên Viên Hàn dùng lại câu đó.
Ba tiếng sau. . .
Tâm tình có chút bất an, đã ba tiếng trôi qua, có phải tính mạng Triệu Tân đang bị nguy hiểm? Lắc đầu, đình chỉ suy nghĩ miên man. Hiên Viên Hàn chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Bốn tiếng. . .
Hiên Viên Hàn cảm thấy hắn muốn phát điên lên rồi, kiềm chế dục vọng muốn vọt vào phòng phẫu thuật, tiếng nói của cha mẹ đã sớm nghe không rõ . Nhìn cặp ***g đựng cơm trước mặt, Hiên Viên Hàn một chút thèm ăn cũng không có.
Năm tiếng. . .
Nhìn hộ sĩ (y tá phụ mổ ấy mờ) từ bên trong đi ra, Hiên Viên Hàn nắm chặt lấy cánh tay hộ sĩ, bộ dạng giống như người chết đuối vớ được cọc, hỏi tình trạng Triệu Tân, nhưng cũng có được đáp án như mong muốn.
Chẳng lẽ sinh mệnh Triệu Tân thật sự bị nguy hiểm ? Chẳng nhẽ lần này hắn sẽ mất đi một lúc hai người tối trọng yếu đối hắn? Ngồi xổm trước cửa phòng phẫu thuật, lần đầu tiên Hiên Viên Hàn làm cho cha mẹ cảm thấy hắn yếu ớt như vậy.
Sáu giờ. . .
Đèn phòng giải phẫu tắt đi. Cửa mở ra, Hiên Viên Hàn biết Triệu Tân sắp ra rồi.
Hảo chờ mong cũng vô cùng sợ hãi. . .
Mãi cho đến khi nhìn thấy cái bụng cao ngất của Triệu Tân, Hiên Viên Hàn mới yên tâm, nhất thời không khống chế được bản thân vừa ôm lấy Triệu Tân, vừa khóc trước cửa phòng phẫu thuật.
Không phải khóc do bi thương, mà là vui vẻ, là vui sướng. Qúa vui sướng nên mới khóc. . .
Nhìn Triệu Tân nằm trên giường bệnh, tới bây giờ, Hiên Viên Hàn mới chính thức bình tĩnh lại.
Trên đầu nam nhân quấn băng gạc, nghe nói cũng không có sao, chỉ là não bị chấn động một chút thôi, nhưng là do đập vào tay vịn cầu thang nên vẫn bị khâu 20 mũi. (oé tới 20 mũi, ta sẽ chít nếu bị khâu nhìu như vậy a) Bất quá hoàn hảo là phía sau ót nên nhìn không thấy, bằng không Triệu Tân nhất định sẽ rống to lên.
Trên người là do trát nhập (lăn vào) mấy mảnh vỡ bình hoa nên có rất nhiều chỗ bị thương, trong đó có một cái gần phía trên động mạch, ra thiệt nhiều huyết, hẳn là rất đau đi. Sờ băng gạc đầy đầu Triệu Tân, Hiên Viên Hàn lại đau lòng.
Ánh mắt dừng lại trên bụng Triệu Tân, Hiên Viên Hàn đưa tay sờ. Đây là bảo bối của bọn họ, thực là một đứa nhỏ kiên cường, không hề do phụ thân nhất thời lựa chọn sai lầm mà bỏ bọn họ, vẫn kiên cường giao tranh với tử thần.
“Tiểu gia khỏa, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã ở lại với chúng ta.”Vừa cười vừa nói với đứa nhỏ trong bụng, như thể bảo bối đang ở trước mắt mình.
“Tân Tân, phải mau mau tỉnh lại a. Đứa nhỏ sẽ bị đói đó, ta cũng nhớ ngươi lắm a.” Ôn nhu nói bên tai người đang mê man, tuyệt không để ý đối phương có nghe được hay.
Tựa hồ như đáp lại lời nói Hiên Viên Hàn, bảo bối trong bụng nhẹ nhàng cử động, như muốn dùng động tác đó để đánh thức mụ mụ đang không để ý tới chính mình.
Há há há đã qua cơn đau tim rùi các mỹ nhân hì, ta lại xì poi típ chap sau: Lương Khải Hoa nhìn nam nhân trước mặt, sao hắn giờ lại nói nhiều thế, thật là dù sao không kết hôn vẫn tốt hơn a. (=)))