*Reng Reng*
Tiếng chuông điện thoại ở đầu giường reng lên:
- Alo!! Ai đấy? - Tiểu Nam nữa tỉnh nữa mơ hỏi
- Quên má rồi hả con? - Giọng một người phụ nữ ngoài 40 hỏi lại
- Nè chừng nào trả nợ cho má 13,939 tệ dì con mượn chừng nào trả?
- Tôi chưa có tiền, vài ngày nữa tôi tính cho bà - Cậu trả lời
- Nên tình má con, hôm nay có ông khách Tây 9h tối qua chổ má
- Nhưng.....
Chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia tắt máy trước
Bị "phá giấc ngủ cậu đành dậy luôn đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, tắm rửa,....
*20 phút sau*
Cái áo chưa kịp mặc vào thì lại tiếp tục có cuộc gọi
- Alô - cậu mệt mỏi
- Nhóc con 3 ngày nữa tao đến nhà mày, chuẩn bị 1394 tệ trước đi
- Tôi lấy đâu ra trong 3 ngày cho anh?
- Tao không cần biết nếu mày không có tao chém bà dì của mày - bên kia đập bàn hù dọa
- Đừng làm hại đến dì tôi để tôi trả
- Biết điều đấy nhóc
Nói xong cậu tắt máy trước rồi nằm dài trên giường rầu rỉ
Một cuộc gọi "định mệnh" nữa lại đến đầu óc cậu như muốn điên chỉ muốn chửi người bên kia một trận nhưng nén con tức giận lại, cậu cầm điện thoại lên vào thẳng vấn đề:
- Tôi hết tiền rồi dù mấy người có giết tôi cũng chẳng lòi ra đồng nào đâu - lần này thì cao giọng lên một tí
Người "trong" điện thoại phì cười
- Bị người ta đòi nợ đến quên ai là ai rồi à!!
- Tứ? Là cậu à!! - Tiểu Nam hoàn hồn lại
- Ừ!! Là tớ đây chứ ai?-? Mà dì cậu lại gây nợ à?!
- Haizz!! Ừm lại nợ - Cậu thở dài
- Cậu thì sướng rồi có một gia đình đầm ấm quá còn gì chả bù cho tớ - Cậu chàng bắt đầu than thở với A Tứ
- Thôi nào chàng trai!! Uống cafe với tớ không??
- Tớ á? Tiền còn không đủ trả nợ lấy đâu ra tiền uống cafe với cậu
- Ây!! Ai đã bảo cậu trả chứ tớ bao! Sẵn tiện ăn sáng với tớ luôn
Uiss cái tên này!! Sao hôm nay tốt thế? Cậu bán tin bán nghi cứ nghĩ nữa tốt nữa xấu cho A Tứ. Cậu tiếp tục nói:
- Tớ bán xe trả nợ rồi ( cái này là thật chứ không phải cậu ta bịa ra để thử lòng A Tứ)
- Thay đồ đi tớ qua chở khoảng 15 phút nữa tớ qua
- Ok Ok Ok - Càng tốt cậu càng nghi ngờ cái tên tốt bụng này là tốt thật hay lại có ý đồ?-?
Quả là con người này có bộ não suy nghĩ xa xôi và chu đáo thật
Cậu tiến lại tủ đồ vớ lấy cái áo thun đen trơn thêm cái quần jean đen rồi mang đôi giày cùng màu vào ( thật ra cậu cũng chỉ có 1 đôi giày màu đen:v)
Vừa mở cửa ra thì có tin nhắn của tên Tốt Bụng A Tứ gửi: Nè! Tớ đang ở dưới chung cư của cậu ra nhanh đi
Dở thói " seen" không "rep" cứ thế mà từ từ thảnh thơi từ lầu 3 đi xuống. Con người kia thì cứ nhắn tin liên tục với những dòng:
- Này
- Cậu có xuống không?
- Mau lên đi chứ
....
Cứ thế cho tới lúc thấy tận Tiểu Nam
- Thang máy ở đây bị hư à?!
- Không có!!
- Sao cậu xuống lâu thế?
- À!! Tớ chỉ muốn xem cậu tốt như nào thôi
- Đệch m* nhà cậu!! Uiss mà sao mặc đồ đen xì ra đấy?-?
- Thôi kêu tớ đi mau đi thôi
- Ờ
Tiểu Nam ngồi phía sau con xe mô-tô cổ của A Tứ vừa đi vừa than thở tiếp tục về số phận của bản thân
*************
- Anh với em chia tay đi
[Tạm thời gác lại Tiểu Nam thì Lâm Bảo đang nói chuyện với cô bạn gái xinh đẹp Từ Thảo Phương của mình ở nhà riêng]
Cô đập bàn đứng bậc dậy
- Peter nói cho cùng là anh muốn đá tôi để quen con khác à?!
- Em bình tĩnh lại! Ngồi xuống đi
Thảo Phương ngồi xuống nét mặt bực tức hiện rõ
- Anh chán em rồi chia tay đi - Anh tựa lưng vào ghế nói
- Anh...anh có con nào rồi? Hả? Anh noi xem nó có gì hơn tôi?
- Em xem đống hình này đi rồi rõ - Lâm Bảo lấy từ túi ra cả đống hình ảnh cô gái này ôm ấp thân mật với người con trai khác
- Thật ra em quen tôi cũng vì tiền quen nó cũng vì tiền vậy tôi hỏi em có quá tham lam hay không? Nói xong anh đứng dậy định đi lên phòng thì cô nắm tay anh lại khóc lóc:
- Anh à!! Em xin lỗi, em không qua lại với cậu ta nữa anh ơi đừng chia tay mà
Peter lấy tay cô ra rồi nói với quản gia
- Chú Xuyên!! Tiễn khách giùm tôi
- Anh...anh à!!
Mặc cho cô ta có kêu bao nhiêu anh vẫn cứ thế ngó lơ
Vừa lên tơí phòng khóe mắt bắt đầu cay cay Lâm Bảo ngồi trên giường nhìn lại những tấm hình chụp cùng cô và bắt đầu nhớ lại trong vòng 1 năm qua chưa từng nghĩ tới sẽ có chuyện như thế.
_ End Chap 1_