Dùng Cả Đời Để Quên

Chương 13: Em đồng ý




Một hôm, nhân lúc Dận Chân không có ở nhà tôi tiến hành tổng vệ sinh toàn bộ căn hộ.

Tôi sắp xếp căn phòng nhỏ hiện giờ thành một phòng đọc, cách bố trí theo đúng những gì tôi thấy trong giấc mơ mấy hôm trước.

Cuối cùng tôi cũng đã nhìn rõ mặt người đàn ông trong giấc mơ bấy lâu nay của mình.

Trong mơ, tôi và anh ngồi trong thư phòng, anh đọc sách, tôi thêu thùa, thỉnh thoảng lại quay sang nói với nhau vài câu, chúng tôi tâm đầu ý hợp, anh mới nói một câu tôi đã hiểu ngay câu tiếp theo anh định nói cái gì. Anh khen tôi thông minh, tôi lại tán dương anh có cách kiến giải độc đáo.

Đôi khi anh thổi sáo tôi gảy đàn, cao hứng lên còn đứng dậy múa.

Thỉnh thoảng chúng tôi chơi cờ vây, đôi lúc lại đối ẩm.

Anh chăm chú nhìn vào mắt tôi, khiến tôi hồn xiêu phách lạc. Tôi nhàn nhã đáp trả ánh mắt si tình ấy.

Cũng có thể là do kiếp trước còn vấn vương nên chúng tôi mới có duyên phận kiếp này.

Cuối cùng tôi treo bức tranh đã được đóng khung lên tường, vừa làm xong mọi việc, Dận Chân đã về đến nhà.

Tôi cười tươi ra đón anh: “Nhắm mắt lại đã!”

Anh cụp mắt cười: “Lại giở trò gì thế?” Nói thì nói vậy nhưng anh vẫn làm theo lời tôi.

Tôi kéo tay anh vào phòng đọc mà mình đã hao tâm tốn sức để trang trí cả ngày, cười: “Giờ anh có thể mở mắt ra được rồi.”

Chính vào khoảnh khắc anh mở mắt ra đó, tôi đã nhìn thấy ánh sáng rực rỡ lóe lên trong mắt anh.

Anh đột nhiên mở trừng hai mắt, dường như không thể tưởng tượng nổi.

“Anh thích không?” Tôi nóng vội muốn nhận lời khen của anh, vất vả cả ngày trời, giờ cả lưng cả eo tôi đều đau nhức.

Dận Chân nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng: “Tiểu Dĩnh!”

“Dạ?” Mặt tôi cọ cọ vào trước ngực anh, hít hà mùi thơm trên cơ thể anh.

Anh dịu dàng: “Giống hệt với thư phòng trong phủ của anh, sao em lại biết?”

“Em nằm mơ thấy.” Tôi cười tươi khác thường.

Anh bẹo mũi tôi: “Lại nói linh tinh rồi.”

Bình thường tôi hay trêu anh, chẳng trách giờ sói mò tới, thợ săn lại không tin. Tôi cuống lên: “Thật mà!”, rồi rối rít giơ tay thề.

Anh cầm lấy tay tôi, không kìm được khẽ mỉm cười.

“Dận Chân, có lẽ là kiếp trước, em đã từng gặp anh.” Tôi lẩm bẩm.

“Ừm, phải.”

Tôi tiếp: “Em mới là người phụ nữ anh yêu nhất.”

“Không phải yêu nhất.” Anh toét miệng cười.

Nụ cười trên môi tôi lập tức đông cứng lại.

“Là duy nhất!” Dận Chân cười dịu dàng.

Tôi gục vào lòng anh khóc như đứt từng khúc ruột. E rằng đây là lời tỏ tình cảm động nhất mà tôi từng được nghe.

“Em khóc gì chứ?” Dận Chân cười lặng lẽ.

“Em vui quá!” Anh đã gieo câu nói đó vào lòng tôi.

Anh dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt của tôi.

Tôi ngước đôi mắt mịt mờ nước lên, nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh sâu hút không thấy đáy.

“Dận Chân!” Tôi khẽ gọi.

Anh dùng nụ hôn để đáp trả.

Cả người tôi run lên như chạm phải dòng điện.

Đôi môi mềm mại dịu dàng của anh từng chút từng chút một trượt xuống, hôn lấy môi tôi miên man, cấp bách và điên cuồng.

Tôi lại khao khát nhiều hơn, hồn phách như bay mất.

Nhưng vào giây phút đó anh lại buông tôi ra, ngâm một bài thơ để trêu tôi. Đây chính là muốn nói: lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có học. Tôi thầm than. Nhưng không chịu lép vế, buột miệng cợt đùa: “Em là cày đồng anh là ban trưa.”[1]

[1] Thực ra đây là câu đầu trong bài Cổ phong 2 của nhà thơ Lý Thân (Cày đồng đang buổi ban trưa) nhưng đã bị biến tấu thành cày đồng ban trưa với nghĩa trai gái làm “chuyện ấy” vào ban ngày.

Dận Chân chau mày: “Nghĩa là gì?”

Tôi không chịu nói, cười hi hi định lờ cho xong.

Không nhận được câu trả lời từ tôi, anh tự có cách tìm hiểu.

Khi anh ngẩng đầu lên khỏi máy vi tính, mặt cau mày có lao về phía tôi, tôi biết mình sắp gặp hạn.

***

Hôm nay Đinh Nhất Nhị đưa Hứa Lăng Phi đến nhà làm khách, tiện thể cảm ơn chúng tôi đã chăm sóc nó trong lúc chị ấy bận.

Chị ấy tay cầm một làn hoa quả, tôi đón lấy: “Đến chơi là được rồi, không cần khách sáo!”

Đinh Nhất Nhị điềm tĩnh nói: “Chị không khách sáo với cô, vì vậy cái này không phải cho cô đâu.”

Tôi: “...”

“Lát nữa chị tới nhà cô giáo chủ nhiệm của Hứa Lăng Phi, nghe nói cô ấy bị ốm, mấy hôm rồi không đến trường.”

“Không phải là cô Tằng đó chứ?” Tôi lẩm bẩm.

“Đúng thế, em quen à?” Đinh Nhất Nhị hỏi.

Tôi cười khan: “Lúc đi đón Hứa Lăng Phi có gặp mấy lần.” Chuyện lần trước tôi không kể lại cho chị ấy nghe, cô Tằng không phải bị Dận Chân dọa cho phát bệnh đấy chứ?

Hứa Lăng Phi tham quan phòng sách và bức họa treo trên tường xong, nó chỉ vào ấn Phá Thần Cư Sĩ nói: “Chị Tiểu Dĩnh, cô Tằng cũng là Tứ Gia Đảng.”

Tôi có chút bất ngờ: “Sao em biết?”

“Có lần em đi ngang qua văn phòng nghe thấy cô ấy nói chuyện với các thầy cô giáo khác như thế.”

Tôi thoáng ngẩn người nhưng cũng nhanh chóng có chủ ý, liền gói ghém tất cả những cuốn tiểu thuyết liên quan tới Tứ Gia, xuyên không về triều Thanh lại: “Lát nữa đưa cái này cho cô giáo em, bệnh của cô ấy sẽ khỏi nhanh thôi.”

Hứa Lăng Phi không hiểu lắm, nhưng vẫn làm theo lời tôi.

Đinh Nhất Nhị lại cười tít cả mắt.

Uống xong một bình trà, họ bèn đứng dậy cáo từ.

Dận Chân đứng đó, ánh mắt đăm đăm khiến tôi sởn hết gai ốc.

Tôi ngước mắt nhìn anh băn khoăn: “Làm gì thế?”

Ánh mắt anh dí dỏm: “Sao anh cứ có cảm giác em gói ghém anh mang tặng cho người khác thế!”

“Những thứ đó đều không phải là anh.” Tôi mỉm cười đáp trả.

Anh bình thản nhìn tôi.

Tôi nhào vào lòng anh, cười: “Anh không phải nhân vật lịch sử, cũng không phải là nhân vật chỉ có trong tiểu thuyết, anh sống động ngay trước mắt em, chỉ ở bên em, ở trong tim em thôi.”

Dận Chân nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, nhả ra hai chữ: “Rùng rợn!” Rồi anh cười rất tươi: “Nhưng, anh thích thế.”

Giây phút đó, trái tim tôi thoáng kích động, sự ấm áp tràn vào trong tim.

***

Hôm nay là sinh nhật của Trịnh Tiểu Vân, Mục Hàn đã đặt mấy bàn ở nhà hàng Hòa Bình để chúc mừng cô ấy.

Vốn tôi có thể đến sớm nhưng chẳng hiểu tại sao trước khi hết giờ làm, Tiêu tổng lại triệu tập cuộc họp dành cho cấp lãnh đạo chủ quản, chủ yếu là muốn biết kế hoạch mở rộng thị trường cho quý tới. Lúc này tôi bỗng dưng chán ghét cái chức phó giám đốc của mình.

Tôi chỉ có thể gọi điện cho Dận Chân, bảo anh đến nhà hàng trước, họp xong tôi sẽ tới ngay.

Quách Thần Thần nói rất hăng say, tay chân khua khoắng, còn tôi lại lơ mơ buồn ngủ.

Tôi vẫn cho rằng thành tích phải do làm mà có chứ không thể chỉ nói mà có được. Có thời gian phát biểu diễn giảng thì thà dành thời gian ấy đi gặp gỡ tiếp xúc khách hàng còn hơn.

Mãi mới chờ được đến lúc bài phát biểu mang tính tổng kết của Tiêu tổng kết thúc, khi tôi đến nhà hàng cũng đã gần bảy giờ.

Điều khiến tôi càng không vui là có một cô gái tóc dài ngang vai đang ngồi cạnh Dận Chân, hai người bọn họ nói cười vui vẻ.

Tôi không nổi trận tam bành ngay tại trận, phải giữ thể diện cho Tiểu Vân và Mục Hàn.

Nhưng sắc mặt của tôi rất khó coi, tôi ngồi đối diện họ, nghiến răng, vốn đang đói cồn cào, giờ lại chẳng thiết ăn gì.

Cuối cùng Dận Chân cũng nhìn thấy tôi, vẫy vẫy tay: “Tiểu Dĩnh, lại đây!”

Cô gái đó coi như không nghe thấy và cũng không đứng dậy nhường chỗ.

Vẫn là Tiểu Thanh đang ngồi bên kia Dận Chân thấy tình hình không ổn, vội vàng dịch ra, cố gắng nhét thêm một chiếc ghế vào giữa, cười cười: “Chị Dĩnh, ngồi bên này!”

Tôi đặt mông ngồi xuống, sát khí đằng đằng nhìn người con gái đó. Ánh mắt tôi giống như cây súng máy, liên tiếp nhả đạn vào người cô ta.

Dận Chân đẩy một đĩa đầy thức ăn tới trước mặt tôi, quan tâm nói: “Phần em đấy, mau ăn đi!”

Lúc này tâm trạng tôi mới khá hơn một chút, gắp một miếng thịt bò cho vào miệng chầm chậm nhai.

Mỗi lần Dận Chân ngả người sang nói chuyện với tôi, thiếu phụ đó lập tức xen vào, Dận Chân vì lịch sự nên phải đáp lời. Tôi tức tới thất điên bát đảo, ném đũa xuống bàn, không ăn nữa.

Dận Chân ôn hòa hỏi: “Không hợp khẩu vị sao?”

Tôi liếc xéo anh một cái: “Tức no rồi.”

Ánh mắt Dận Chân ngập ý cười, hiểu ý vỗ vỗ đầu tôi.

Nhân lúc cô gái kia vào nhà vệ sinh, tôi bèn bá chiếm chiếc ghế của cô ta, đồng thời đem bát đũa và túi xách của cô ta bỏ ra xa.

Tiểu Thanh lấy tay che miệng cười: “Chị Dĩnh nổi cơn tam bành cũng rất có khí thế!”

Dận Chân cười rạng rỡ: “Cô ấy là lão hổ.”

Đừng tưởng tôi không biết, ẩn ý đằng sau câu nói đó của anh là: Tôi là hổ cái.

Tôi “hừ” một tiếng, không thèm đôi co với anh vội.

Dận Chân lại cười rất tự nhiên.

Sau khi cô gái kia quay lại, vẻ mặt rõ ràng là không vui, nhưng cô ta có thể làm gì tôi?

Tôi ăn hết đồ ăn trong đĩa, hình như còn chưa thấy đủ. Tôi đã nhắc Mục Hàn từ trước rồi, nhà hàng Hòa Bình vừa đắt mà ăn lại không no được, nhưng anh ấy thích ra vẻ, thích thể hiện, tôi chẳng còn cách nào khác.

Đề phòng người phụ nữ kia lại chiếm địa bàn của mình, tôi uống đầy một bụng nước, bụng dưới tức anh ách, nhưng phải nhịn, kiên quyết không vào nhà vệ sinh.

Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, về tới nhà, tôi lao ngay vào nhà vệ sinh, sung sướng giải quyết nhu cầu sinh lý, xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Dận Chân nhìn tôi như chế giễu.

“Cười gì mà cười?” Tôi bối rối.

Anh cười nói: “Thực ra đấy là đàn ông.”

Tôi sững lại.

Anh nghiêm túc nói: “Em không thấy cổ họng anh ta có yết hầu à?”

Tôi chỉ mải dùng ánh mắt để truy sát hắn, làm gì có thời gian mà nhìn ngó chỗ khác, bình giấm này thật uổng phí rồi!

Anh thấy mặt tôi lúc đỏ lúc trắng, tâm trạng rất vui, khóe miệng cong lên thành một hình vòng cung hoàn mỹ.

Tôi kiên quyết không thừa nhận sai lầm, ngoan cố cãi: “Chính vì là đàn ông em mới lo.”

Dận Chân nghiến răng.

Tôi cười rạng rỡ: “Sợ anh lại đối với hắn như Dận Tự.”

Thật bất ngờ, anh không giận mà còn bật cười, nhướn cao một bên lông mày: “Nói lại lần nữa thử xem!”

Tôi không dám nhắc lại.

Anh ép sát tôi: “Sao không nói nữa?” Lời của anh dịu dàng, hơi thở phảng phất bên tai tôi.

Tôi lắp bắp xin tha.

Vẫn không tránh khỏi bị anh ấn xuống sô pha giày vò một trận.

***

Lại qua vài ngày nữa, khi tôi và Dận Chân tới miếu Thành Hoàng chơi thì nhận được tin nhắn của Hoài Ngọc: “Trắc nghiệm: Bạn có dám nói với người thứ tư trong danh bạ điện thoại của mình rằng bạn yêu người đó không?”

Tôi lật tìm danh bạ, vị trí thứ tư trong danh bạ là Mục Hàn, tôi thấy chẳng có gì là áp lực cả, lập tức gửi tin nhắn cho ông anh trai: “Anh, em yêu anh!”

Di động của Dận Chân “đinh đoong” hai tiếng. Sau khi anh đọc xong, thần sắc phức tạp, hình như có chút lo lắng.

Tôi liếc anh, anh rất tự giác đưa di động cho tôi, tôi ghé nhìn, là Thôi Thập Nguyên gửi tin nhắn tới: “Tôi yêu anh.”

Tôi thổ huyết tươi ngay tại trận, vội vàng kể lại với anh về trò chơi này, đồng thời cười nhìn anh đầy ẩn ý: “Vị trí thứ tư trong danh bạ của anh là ai?”

“Để anh xem trước đã.” Dận Chân nói, quay đi không chịu cho tôi xem.

“Rốt cuộc là ai?” Tôi truy hỏi.

Lúc này anh mới bĩu môi: “Là Hứa Lăng Phi.”

Tôi rất muốn được nhìn thấy phản ứng của Hứa Lăng Phi sau khi đọc tin nhắn thổ lộ của Dận Chân, nhưng tôi biết việc này cũng không có gì là quá ghê gớm, đang suy nghĩ xem làm thế nào để lén lấy được điện thoại của Dận Chân gửi một tin nhắn thì Mục Hàn gọi điện đến. “Tiểu Dĩnh, em bị trúng gió à?”

“Đùa thôi mà!” Tôi cười.

Mục Hàn tức tối: “Tiểu Vân hiểu lầm anh vượt tường, suýt nữa thì giận anh.”

“Không hiện tên em sao?”

“Cô ấy tưởng anh dùng tên em để đặt cho số của người khác.” Mục Hàn lẩm bẩm.

Tôi không thể kìm được phá lên cười: “Nhân phẩm anh xấu xa, liên quan gì đến em.”

Mục Hàn còn định giảo biện, đột nhiên tôi hét lên: “Trời ơi, chết rồi, di động của em bị lấy rồi!”

Dận Chân nhìn tôi kỳ quái: “Chẳng phải em đang nghe điện thoại sao?”

Tôi á khẩu.

Vì chiếc điện thoại trước đó bị lấy cắp nên mỗi khi ra ngoài, theo thói quen tôi thường sờ sờ lên cái dây đeo điện thoại trên cổ, vừa rồi không sờ thấy, nên tôi mới ngốc nghếch thế.

Tôi thấp thỏm nhìn xung quanh rồi cười hi hi.

Giọng Dận Chân chậm rãi truyền tới: “Nếu không phải anh quen em lâu như thế, anh sẽ cho rằng đầu óc em có vấn đề.”

Tôi: “...”

Việc này tôi không sao giấu được, bị Mục Hàn cười giễu rất nhiều lần.

***

Niên phu nhân và giáo sư Mục vốn không định bày tiệc rượu, chỉ lặng lẽ đi đăng ký kết hôn thôi, nhưng tôi và Mục Hàn không đồng ý.

“Từng này tuổi rồi còn làm rùm beng lên làm gì?” Niên phu nhân nói.

Tôi cười: “Mẹ, mẹ chưa già, con còn muốn nhìn mẹ mặc váy cưới cơ!”

Mục Hàn cũng xen vào: “Bố mặc vest sẽ rất phong độ.”

“Mời khách là cần thiết, còn phải mời chú Hoàng đến, chú ấy có thể coi là ông mai.” Tôi vui vẻ nói, cười đầy ẩn ý.

Giáo sư Mục đỏ mặt rồi.

Mục Hàn tiếp chiêu ngay: “Con đề nghị mời thêm bác Thẩm đến nữa, bác ấy là đạo diễn đoạt giải Oscar.”

Niên phu nhân đỏ mặt rồi.

“Hai đứa này có thôi đi không.” Bố mẹ tôi đồng thanh.

Tôi và Mục Hàn rất ăn ý: “Haizz, giờ vợ chồng đồng lòng, biển Đông cũng cạn.”

Hai anh em tôi mỗi người bị một cái cốc rõ đau.

Mặc dù giáo sư Mục và Niên phu nhân không muốn lắm nhưng do mọi người kiên trì thuyết phục, hôn lễ vẫn được tổ chức.

Trong các bộ phim nước ngoài, khi trai tài gái sắc kết hôn, phía sau họ bao giờ cũng có một đôi tiên đồng ngọc nữ đáng yêu, nhưng tin rằng mọi người chưa ai từng nhìn thấy hoa đồng gần ba nươi tuổi đầu bao giờ.

Đấy là điều kiện của Niên phu nhân, chỉ cần tôi và Mục Hàn chịu làm hoa đồng thì bà đồng ý cử hành hôn lễ.

Hai vợ chồng già nhưng tâm hồn vẫn trẻ thơ khiến chúng tôi vui vẻ vô cùng.

Chẳng còn cách nào, hai anh em tôi đành chấp nhận thử thách.

Thế là trong hôn lễ, ngoài giáo sư Mục comple cà vạt giày da đĩnh đạc và Niên phu nhân thân khoác một bộ áo cưới trắng muốt ra, còn có một nam một nữ tuổi cao chót vót cầm đuôi váy và bó hoa cưới giúp mẹ. Đây cũng có thể coi là một cảnh tượng đẹp đẽ.

Giáo sư Mục cười tới mức không khép được miệng, dung mạo nho nhã anh tuấn, đến nếp nhăn trên trán cũng bớt đi được vài phần.

Niên phu nhân càng không phải nói, vốn đã xinh đẹp nữ tính chết người, trang điểm vào, tròng mắt của quan khách như sắp rớt hết cả xuống sàn.

Tôi chỉ nghe thấy bác Thẩm lẩm bẩm: “Nhẽ ra tôi phải cố gắng hơn nữa, không nên dễ dàng từ bỏ như thế.”

Tôi cười toét miệng, cơ bụng co rút.

Thẩm Trạch đến muộn. Đi một mình, không mang theo cô bạn gái nào.

Tôi sắp xếp chỗ ngồi cho anh ta, không quên trêu một câu: “Thẩm công tử tu tâm dưỡng tính rồi à?”

Anh ta nhìn tôi đắm đuối, như cười như không: “Chuyện em hứa với anh, chưa quên chứ?”

Tôi cười mỉm: “Đương nhiên chưa quên!”

“Anh ta đâu? Để anh gặp nào, nếu anh không hài lòng thì sẽ tiếp tục tham gia cạnh tranh.” Đôi mắt đào hoa của Thẩm Trạch cong lên, tràn ngập ý cười.

“Anh đợi đây, tôi đi gọi anh ấy.”

Tôi tìm thấy Dận Chân trong phòng nghỉ, hôm nay anh phụ trách việc tiếp khách, nên rất bận rộn.

“Đưa anh đi gặp một người.” Tôi nói.

“Ai?”

“Người đã từng khiến anh nổi cơn ghen.”

Dận Chân nhướn mày, cười nhẹ như gió: “Vậy đi thôi!”

“Đợi đã!” Tôi cười tươi như hoa. “Cà vạt lệch rồi.”

Tôi cởi cà vạt ra, nhón chân thắt lại cho anh. Tôi áp sát rất gần anh, có thể ngửi thấy cả hơi thở. Thấy môi anh hơi hé ra, không kìm được hôn vào đấy một cái.

Dận Chân nâng cằm tôi lên, áp môi xuống, quấn quýt triền miên, đầy quyến luyến.

Vốn là tôi định “lợi dụng” anh một tí, đến cuối cùng lại diễn tiến thành một nụ hôn sâu. Hôn xong, cả hai chúng tôi đều thở gấp.

“Xem ra anh thật sự không còn cơ hội nữa rồi!” Giọng Thẩm Trạch uể oải vang lên từ phía sau.

Tôi quay đầu, thấy anh ta lười biếng dựa vào khung cửa, dường như đã đứng nhìn từ rất lâu rồi.

“Thẩm công tử, phi lễ vật thị[2] anh có hiểu không hả?” Tôi cười tự nhiên, nói.

[2] Câu nói của Khổng Tử, có nghĩa là: không nhìn điều sai.

“Haizz, là hai người quá tập trung thôi!” Khóe môi Thẩm Trạch cong lên cười.

“Giới thiệu với anh, Ân Chân.” Tôi nói. “Thẩm Trạch.”

“Ngưỡng mộ đã lâu!”

“Vinh hạnh!”

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi thế thôi mà sao tôi nghe như bão tố sắp nổi lên.

Thẩm Trạch cười nhạt dần: “Chúng ta ra ngoài đánh một trận trước, xem anh có khả năng bảo vệ Tiểu Dĩnh không?”

“Hân hạnh phục vụ!” Nụ cười trên môi Dận Chân vẫn nguyên vẹn.

“Này, này, hai người đều là những người đàn ông có học, hiện đại, động mồm không động tay chân.” Tôi lo lắng, bên ngoài khách khứa còn đang ăn uống, nếu phá hỏng hôn lễ thì tôi chắc chắn không sống nổi.

Thẩm Trạch cười gian tà: “Anh kiếm tiền không nhiều bằng tôi, không mua được nhà, chẳng mua nổi xe, dựa vào cái gì để mang lại cho Tiểu Dĩnh một cuộc sống sung túc đầy đủ?”

Dận Chân điềm đạm mực thước: “Đây là việc sớm hay muộn mà thôi, tôi chỉ là bước chậm hơn anh.”

Thẩm Trạch nói câu đó, tôi rất lo Dận Chân sẽ tự ti, cũng may anh không như thế.

“Anh không đẹp trai bằng tôi.” Thẩm Trạch ngẫm nghĩ nửa ngày trời mới thốt ra được một câu.

Dận Chân cười phá lên: “Sẽ có người thích anh.”

Thẩm Trạch sờ đầu, thất bại trở về, trước khi đi còn nói với tôi một câu: “Anh đấu không nổi anh ta.”

Dận Chân cười, điềm đạm nói: “Thực ra có một câu anh ngại không muốn đả kích anh ta.”

Tôi tò mò: “Là câu gì?”

Khóe miệng anh cong lên cười: “Anh kiếm được một vạn thì đều đưa cả cho em, còn anh ta có kiếm một vạn sẽ phải chia cho tới mấy người phụ nữ.”

Tôi cười thích thú. Tứ Gia quả nhiên không phải người dễ chơi.

***

Cuối tuần tôi đã hẹn với Niên phu nhân đi dạo phố và làm tóc với bà. Vậy mà chỉ một cuộc điện thoại của Mục Hàn vào thứ Sáu đã làm đảo lộn mọi kế hoạch.

Anh hẹn tôi và Dận Chân hôm sau tới trường đua Từ Kính cưỡi ngựa.

Đầu tôi lướt qua hình ảnh anh tuấn của Dận Chân khi ngồi trên mình ngựa, không sao chống đỡ nổi sự mê hoặc ấy. Lập tức vỗ bàn quyết định việc này, đành tạm gác mẹ sang một bên vậy.

Thứ Bảy chúng tôi dậy rất sớm, thay bộ đồ thể thao tình nhân tối qua vừa mua.

Vẫn là xe do Kha Phong mượn, thai phụ Hoài Ngọc lại một lần nữa bị bỏ rơi.

Trường đua Từ Kính rộng 150 mẫu, là trường đua tiêu chuẩn, nghe nói có tất cả 51 con ngựa lông đỏ của nước Anh, do trường đua Hồng Kông gửi tặng.

Lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này nên thấy hào hứng vô cùng.

Trường đua có huấn luyện viên chuyên môn, chúng tôi khéo léo từ chối.

Kha Phong và Mục Hàn tự xưng là cao thủ, dạy học sinh chỉ là chuyện nhỏ.

Tôi có Dận Chân bên cạnh là thầy giáo giỏi nhất rồi, đâu cần đến người khác nữa.

Mục Hàn chọn cho Tiểu Vân một con ngựa, cười nói: “Tính tình dịu dàng, em cưỡi rất hợp.”

Tiểu Vân cười vui vẻ, dưới sự hướng dẫn của Mục Hàn cô ấy trèo lên lưng ngựa, sau đó Mục Hàn dắt ngựa bước thong thả.

Kha Phong phóng khoáng hơn, nhảy lên ngựa, rồi kéo Tiểu Thanh lên theo, hai người cưỡi chung một con, dần dần khuất khỏi tầm mắt chúng tôi.

Dận Chân chọn đi chọn lại trong tàu ngựa, không ngừng lắc đầu.

Tôi hỏi: “Sao thế?”

“Ngựa ở đây vừa gầy vừa nhỏ, mà cũng già hết cả rồi.” Anh thở dài.

Tôi không phải là người trong ngành, nên nhìn cũng chẳng có gì khác biệt. Đối với tôi mà nói, con ngựa nào cũng cao to đẹp mã cả.

“Cách phân biệt tuổi ngựa có rất nhiều, đơn giản nhất là kiểm tra răng.” Dận Chân nói như giảng giải: “Còn nữa!” Anh nói tiếp, chỉ vào một con trong số đó. “Những con ngựa có tình trạng các khớp sưng thế kia, mắt lồi ra, theo anh thấy, tuổi nó có lẽ phải trên mười lăm rồi.”

“Mười lăm tuổi chẳng phải vẫn đang ở tuổi thanh thiếu niên sao?” Tôi băn khoăn hỏi.

Dận Chân phì cười, dùng bàn tay vừa vuốt lưng ngựa vuốt tóc tôi, tôi vội vàng nhảy tránh.

“Người và ngựa không giống nhau, chỉ mười mấy tuổi là chúng bước vào độ tuổi lão hóa rồi, bình thường chỉ sống được hai mấy tuổi thôi.” Mặt anh rạng rỡ.

Tôi gật gật đầu.

Hàng lông mày của Dận Chân khẽ chau lại: “Con ngựa này thường xuyên khuỵu quỳ, phần lưng cũng nặng, chắc tuổi không ít đâu.”

“Vậy anh chọn con nào anh thấy vừa mắt nhất ấy, anh xem bọn Mục Hàn đều đã chạy một vòng rồi.” Tôi hơi sốt ruột.

Khó khăn lắm Dận Chân mới chọn được một con ngựa, bờm rủ, sắc lông sáng: “Cưỡi đại đi vậy!”

Tôi bĩu môi: “Thật kén chọn!”

Con ngựa đem hí lên một tràng, nhanh chóng sải bước, mỗi thớ thịt trên người đều rất chắc, tràn đầy sức mạnh, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh nó lao vút trên thảo nguyên bao la, bốn chân không chạm đất, bất giác cảm thán: “Cảnh này khiến em nhớ đến thơ của Đường Ngạn khiêm: “Mây tím lướt bay, tuấn mã không dừng. Lao quan ngọc lầu kim các, chỉ nghe tiếng hoa rơi.”

Dận Chân phì cười: “Nó còn kém xa.”

Tôi không phục: “Anh nhìn tư thế nhanh nhẹn của nó xem, thong dong phóng khoáng, kém chỗ nào.”

Con ngựa đen như nghe hiểu lời tôi, ra sức cọ cọ vào người tôi.

“Chỉ để nhìn chứ không phải để dùng!” Dận Chân thản nhiên nói. “Chúng đã quen với cuộc sống nhàn nhã, nên không nhanh nhẹn, sao có thể đem ra so sánh với ngựa chiến trên thảo nguyên Mông Cổ.”

Đột nhiên tôi xịu mặt, giọng ấm ức: “Xem ra anh rất hoài niệm quãng thời gian đó.”

Anh không nhận ra sự khác thường của tôi, toét miệng, cười rất vui: “Mỗi lần theo vua cha tuần hành tái ngoại là lúc anh thấy vui vẻ thả lỏng nhất.”

Tôi buồn bã không nói gì.

“Buổi tối trên thảo nguyên rất đẹp, không khí trong lành. Thỉnh thoảng anh còn nằm trên cỏ, ngắm bầu trời đầy sao, rộng mênh mông, cảm giác mình chỉ là hạt cát bé nhỏ.”

Tôi cắn môi, tâm trạng hỗn loạn khó nói. Ba trăm năm trước anh là một hoàng tử vô cùng tôn quý, còn bây giờ, anh và tôi đều là người bình thường như nhau. Không có đãi ngộ đặc biệt, còn bị người ta lườm nguýt, cũng buồn phiền vì phải đi xe bus, xuống tàu điện ngầm hay gọi taxi. Sau sáu giờ tối bánh bao trong siêu thị giảm giá 20%, anh cũng học cách tính toán chi li. Không chỉ thế, tôi còn sợ đến một ngày nào đó anh sẽ mệt mỏi với tất cả, chán nản trước cuộc sống chung đạm bạc với tôi.

“Này, hai người đến trường đua không cưỡi ngựa mà tâm sự à?” Giọng Mục Hàn cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi cụp mắt: “Dận Chân, đưa em đi cưỡi ngựa.”

Anh đáp lại một tiếng.

Tâm trạng tôi không vui, dù Mục Hàn tìm mọi cách để trêu đùa tôi, tôi vẫn không sao cười được.

Dận Chân sờ trán tôi, lo lắng hỏi: “Em không khỏe à?”

“Không có.” Tôi nhạt nhẽo đáp.

Mục Hàn vò vò đầu: “Tiểu Dĩnh, đột nhiên em không cãi cọ với anh nữa, anh rất không quen.”

Tôi gần như cười khổ: “Thế sao?”

“Có gì đó không ổn!” Mục Hàn phán.

Ánh mắt Dận Chân chất chứa những tia nhìn dịu dàng, anh nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

Tôi đành đón lấy ánh mắt anh: “Dận Chân, khi anh ở bên em, anh có vui không?”

“Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?”

Tôi cố chấp: “Em muốn biết.”

Anh ngước mắt: “Rất thoải mái, rất dễ chịu.”

“Vậy anh thích cuộc sống bình thường như hiện giờ, hay là những ngày phải sống trong thấp thỏm lo âu, đầy tính toán mưu đồ?” Tôi cũng không biết tại sao, câu nói không qua kiểm duyệt của đại não đó lại vọt ra ngoài.

“Tiểu Dĩnh!” Cuối cùng Dận Chân cũng nhìn tôi chăm chăm, đôi mắt sâu hút thoáng hiện lên thần sắc phức tạp: “Rốt cuộc em định nói gì?”

Tôi chỉ là sợ hãi, chỉ là không chắc chắn, chỉ là so đo được mất. Tôi cụp mắt: “Em buồn, anh đừng để ý.”

Dận Chân đặt tay lên vai tôi, ánh mắt lóe lên những tia nhìn dị thường: “Anh nói rồi, em đừng nghĩ linh tinh.”

Tôi im lặng. Tôi cũng biết tôi không nên nghĩ ngợi linh tinh, nhưng con người dù sao cũng rất ích kỷ, tôi không thể làm được cái việc nhìn anh rời đi mà không giơ tay níu kéo.

“Tiểu Dĩnh!” Dận Chân hôn nhẹ lên môi tôi: “Anh vốn không tìm được cách quay về, em có gì phải lo lắng chứ?” Anh ôm chặt tôi vào lòng, bàn tay to lớn giữ chặt lấy tôi, cho tôi một lời hứa kiên định.

Trái tim mềm yếu của tôi lại bị công kích, tôi giống như một chú mèo cọ cọ vào người anh, vòng tay ôm chặt lấy eo anh.

Anh dịu dàng vò vò tóc tôi, đôi môi nóng ấm đặt lên trán tôi.

Có thể có được chân tình của anh, tôi còn gì không thỏa mãn nữa. Chỉ có điều, có một câu hỏi mà tôi không dám hỏi: Nếu tìm được cách quay về anh sẽ lựa chọn thế nào?

Tôi không dám hỏi và không dám nghĩ đến.

Còn có một sự thực mà tôi cố ý lơ đi, nếu Dận Chân ở lại đây, vậy Tứ A Ca và Hoàng đế Ung Chính trong lịch sử thì sao, lịch sử liệu có vì chuyện này mà thay đổi, tôi không thể nào biết được.

***

Tối hôm sau, trên đường vội vội vàng vàng từ công ty đến cửa hàng hoa, tôi gặp phải một việc vô cùng kỳ dị.

Hễ đi được vài bước là có một người, một tiểu cô nương rất trẻ, hoặc một người tuổi trung niên trầm tĩnh, hoặc một cậu bé ngây thơ lễ phép, hoặc một bà cụ ăn mặc giản dị... tặng cho tôi một bông hồng đỏ. Tất cả bọn họ đều nói một câu không đầu không cuối: “Nhận lời anh ấy đi!”

Tôi chẳng hiểu gì cả.

Suốt dọc đường về, trước sau phải có hơn một trăm người, cũng có nghĩa là tôi nhận đủ hơn một trăm bông hồng. Tôi ôm bó hoa trong lòng, khá nặng.

“Làm trò gì thế?” Tôi khẽ nói.

Dận Chân đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, trong tay cũng cầm một bông hồng giống những người kia: “Đây là bông hồng thứ một trăm linh tám, anh muốn đích thân tặng em.”

Tôi cười ngất. “Anh làm gì thế này.” Lãng mạn ghê.

“Tiểu Dĩnh, lấy anh nhé!” Giọng anh nhẹ nhưng rất nghiêm túc.

Mắt tôi đột nhiên ướt nhòe, nghẹn ngào không thốt lên lời.

Anh ảo não: “Em không phải muốn anh quỳ xuống cầu hôn đấy chứ.”

Tôi vui mừng rơi lệ: “Chiêu này ai dạy anh thế?”

Dận Chân len lén liếc tôi, khẽ nói: “Hứa Lăng Phi dạy, nó nói là năm xưa bố nó đã cầu hôn mẹ nó như thế.” Anh gãi đầu: “Xem ra không có tác dụng rồi!”

“Sao lại không có tác dụng?” Tôi nhận bông hồng trong tay anh: “Em đồng ý!”

Dận Chân ôm chầm lấy tôi, rất lâu không chịu bỏ ra.

Tôi khá bất ngờ, tim đập mạnh.

Đột nhiên tôi rất muốn khóc.

Lúc này dường như thời gian đang ngừng lại, cho dù rất nhiều năm về sau nhớ lại, tôi cũng sẽ mỉm cười, hạnh phúc tràn đầy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.