Vừa nhìn miếng gà mà lòng cô chợt cảm thán: "Tiểu Sảnh cậu may mắn thật đấy, mua được cả loại gà đặc biệt này cơ, mình có đi mấy lần mà đều không có, chắc sắp tới cậu sẽ gặp được điều may mắn lắm đây"
Tiểu Sảnh bĩu môi đáp lại: "Tin gì vào mấy cái lời đồn vớ vẩn đấy, chả qua là chiến dịch marketing cả thôi, mình còn lạ gì nữa, nếu mua gà mà được may mắn thật thì hôm nào mình cũng canh để mua cho bằng được"
Kiều Tâm: "Nếu cậu làm như thế thì lại hết thiêng rồi, may mắn luôn đến với chúng ta một cách tình cờ chứ như cậu lại là sắp đặt rôi đương nhiên sẽ không hiệu nghiệm."
Tiểu Sảnh: "Sao cũng được dù gì cái đấy cũng chỉ lừa được những người nhẹ dạ cả tin như cậu thôi"
Kiều Tâm: "Thôi không phải đùa mình."
Cô cầm miếng gà lên cản một miếng đúng là rất đặc biệt cô nghĩ nhiều người biết đến nó cũng là do độ ngon của nó nữa.
Cô chợt nhớ ra mục đích của Tiểu Sảnh đến đây liền hỏi: "Sao cậu bảo muốn kể cho mình nghe cái gì cơ mà"
Tiểu Sảnh: "Hừ, thôi nhắc đến vừa ngu vừa nhục"
Kiều Tâm: "Sao lại vậy chả phải vừa tối qua vẫn còn bình thường sao, ai dám làm gì Sảnh tiểu thư cơ chứ"
Tiểu Sảnh: "Mang tiếng thế đó, thế mà mình lại bị một tên nhãi nhép bắt nạt"
Kiều Tâm: "Tên nhãi nhép ở đây có phải là Dương Nhất Hằng không?"
Tiểu Sảnh đáp lại: "Còn ai dám bắt nạt mình ngoài cậu ta nữa hả"
VietWriter
Kiều Tâm: "Nếu mình nhớ không nhầm thì cậu với cậu ta hôm qua chẳng phải đã hẹn nhau đi đâu đó sao."
Tiểu Sảnh: "Đúng vậy lúc đó chả hiểu đầu óc mình nghĩ gì chắc do rượu vào nữa mà lại đồng ý lời mời của cậu ta"
Kiều Tâm: "Sao giờ đã sáng mắt chưa, qua mình khuyên còn giận dỗi này kia, rôi giờ gặp đối thủ rồi ý gì"
Tiểu Sảnh: "Cậu lại quên mình là ai rồi hả? Mình là Tiểu Sảnh đó cậu ta dám chơi mình một thì mình chơi lại cậu ta gấp mười lần"
Kiều Tâm thở dài ngao ngán đáp lại: "Thôi coi như mình xin đó được không, kệ cậu †a đi, cậu cứ tìm một anh chàng tử tế mà yêu việc gì phải cắm đầu vào tên nhãi đấy"
Tiểu Sảnh: "Cậu nói vậy khác gì bảo mình thích cậu ta, điên cuồng về cậu ta, tính mình rất sòng phẳng có qua có lại, ai chơi mình thì mình chơi lại vậy thôi"
Kiều Tâm tiếp tục lắc đầu, cô đúng là hết thuốc chữa với cô bạn này rồi, cô nói tiếp: "Vậy mọi chuyện như nào kể mình nghe xem nào, xem cậu ta quá đáng như nào với cậu."
Tiểu Sảnh thở dài ôi giờ nghĩ lại vẫn thấy nhục, cô nói: "Cậu nhớ hôm qua cậu ta có đưa cho mình mảnh giấy đúng không"
Kiều Tâm: "Đúng vậy"
Tiểu Sảnh: "Bên trong có ghi tên khách sạn ABC, mình tưởng tên nhãi này muốn ăn mình nên lúc đó mình có nhã hứng muốn chơi đùa cậu ta một chút"
Kiều Tâm: "Thế là cậu đến đó thật"
Tiểu Sảnh: "Đúng vậy, đến thì mới có chuyện hôm nay để kể đây.
Tên nhãi đó hẹn mình lúc 10 giờ, thì đương nhiên như mọi lần mình sẽ delay đến muộn khoảng 15 phút gì để tỏ ra kiêu căng một chút nhưng lần này mình cực kì uy tín, vô cùng đúng giờ luôn, 10 giờ là đôi bàn chân của mình đã đến trước sảnh khách sạn rồi, với một tâm lý vô cùng hào hứng vì mình sắp bóc được zin của trai tân"
Đang kể thì Tiểu Sảnh dừng lại Kiều Tâm lo lắng hỏi: "Sao vậy, chỗ nào không ổn hả"
Tiểu Sảnh đáp lại: "Nghĩ đến đoạn sắp kể mình lại cảm thấy uất ức quá, cậu đi lấy cho mình miếng nước để mình hạ hỏa với, nước lạnh thì càng tốt nhé."
Kiều Tâm nói: "Mình không quen uống nước lạnh nên trong tủ không có đâu, nếu cần thiết thì mình chạy ra tạp hoá gần nhà mua."
Tiểu Sảnh vội xua tay: "Thôi không cần cầu kì như vậy, có gì uống lấy cũng được"
Kiều Tâm vào trong bếp có ý định muốn lấy cho Tiểu Sảnh một ly nước lọc nhưng chợt nhớ ra nấy giờ mình có vắt một ly nước cam để vào tủ lạnh thế là cô lấy ra đưa cho Tiểu Sảnh luôn.
Tiểu Sảnh nhìn ly nước cam rồi bắt đầu cảm thán: "Bạn mình dạo này ăn uống lành mạnh vậy còn vắt cả nước cam cơ đấy mà lúc trước mình nhớ cậu ghét nhất là ăn cam mà sao giờ lại chịu ăn nó rồi à"
Kiều Tâm cười: "Lúc đó mình cứ nghĩ nó sẽ chua nên không thích, lúc ăn rồi mới biết nó không chua như mình tưởng vẫn là không chua chát bằng cuộc đời mình"
Tiểu Sảnh nhận lấy ly nước cam trên tay Kiều Tâm tu một hơi hết luôn xong rồi đáp lại cô: "Thôi đi cô nương, cái gì mà chua với chả chát, nếu cảm thấy làm ở bên đó không ổn thì để mình nói vơi ba mình một tiếng cho cậu về bên công ty nhà mình làm, đỡ phải nhìn thấy hẳn ta"
Kiều Tâm lắc đầu: "Thôi mình không muốn làm phiền đến người khác đâu."
Tiểu Sảnh đánh cho Kiều Tâm một cái, nói: "Con nhỏ này cái gì mà người khác, cái gì mà làm phiền, cậu với gia đình tớ có khác gì con cháu trong nhà đâu.
Chả qua bố mình sợ cậu ngại lên không dám nói trước, chỉ cần cậu đồng ý thì cái chuyện cỏn con này có là gì.
Nếu cậu cảm thấy ở bên đó bị Trần Lăng Dực chèn ép quá thì cứ nói với mình một tiếng, mình không tin cậu ta không nể mặt ba mình"
Kiều Tâm cười đáp lại: "Mình biết rồi, anh ta cũng không chèn ép gì mình đâu, ngược lại mình còn cảm thấy môi trường làm việc ở đó vô cùng thoải mái, đồng nghiệp thì cũng nhiệt tình"
Tiểu Sảnh nghĩ đến chuyện hôm qua vừa dạy cho mấy ả nhân viên ở đó một bài học, trong đầu thầm lắc đầu nghĩ cô bạn của tôi đúng là vẫn chưa trải hết sự đời'.
Kiều Tâm nói tiếp: "Thôi kệ chuyện của mình đi, cậu kể tiếp câu chuyện của cậu đi xem nào"
Tiểu Sảnh gật đầu, đáp lại: "Đây, rồi sau khi mình đến khách sạn như tờ địa chỉ cậu ta đưa, mình đọc đúng số phòng mà cậu ta ghi trong giấy luôn và điều mình bất ngờ đó chính là đây là phòng được đặt trước.
Khách sạn ABC là khách sạn khá cao cấp đó, tiên cọc một phòng ở đó cũng không phải rẻ mình nghĩ để cọc được một phòng hạng trung ở đó cũng mất luôn hơn nửa tháng lương của cậu ta đó.
Điều mình còn ngạc nhiên hơn là phòng cậu ta đặt không phải phòng hạng trung mà chính là phòng cao cấp đó.
Lương sinh viên như cậu ta thì tiên đâu mà đặt được cái phòng đó, mình nghĩ là chắc quen được quý bà nào đó rồi được bà ta bao nuôi thôi"
Kiều Tâm nghỉ hoặc, bởi trước giờ cô đã thấy tên Dương Nhất Hằng có vẻ không đơn giản như cái mác sinh viên năm nhất mà cậu ta thể hiện, cô đã ra giấu có ý định muốn Tiểu Sảnh đừng tiếp xúc cậu ta nhiều quá nhưng e rằng có vẻ hai người này càng lúc càng dính dáng đến nhau.
Tiểu Sảnh chép miệng kể tiếp: "Mình cầm trên tay cái thẻ vòng VIP mà vô cùng ngạc nhiên luôn, mình bước vào phòng đợi cậu ta, cứ tưởng cậu ta đã ở trong đó đợi mình rồi chứ, nhưng không mình mở phòng ra thì bên trong tắt điện tối om và cũng chả có một bóng ai ở trong đó cả.
Mà cũng không hiểu lúc đó trong đầu mình nghĩ cái gì nữa, mình quyết định bước vào bên trong đợi cậu ta, chả biết mọi lần mình uống bao nhiêu không say nhưng hôm qua chỉ uống có vài ly đã say đến nỗi ngớ ngẩn như vậy sao.
Cậu về hỏi Trần Lăng Dực cho mình rượu anh ta mua là loại rượu gì mà nồng độ cao thế"