Làm xong cô vui vẻ bày trí nó ra đĩa, trang trí một chút, lấy điện thoại chụp một tấm ảnh, ngày trước cô hay có thói quen chụp ảnh đồ ăn lại làm kỉ niệm, nhưng dần cô nhận ra hành động đó thật ấu trĩ và trẻ con và sau này cô không duy trì thói quen đó nữa, nhưng hôm nay không biết tại sao cô lại có hứng chụp trở lại.
Cô còn tạo một câu chuyện trên mạng xã hội với nội dung một chút salat cho buổi trưa vui vẻ.
Cô đăng được một lúc cũng không có ai vào like nó cả, có lẽ bạn bè trong list danh sách của cô đã hủy kết bạn với cô hết rồi.
Bỗng cô nhận được một thông báo, cô ấn vào xem là A Bính bình luận: "Trông ngon vậy, mai mang đi làm tôi ăn nữa nhé."
Đọc xong cái bình luận có cô cười thâm, cô trả lời bình luận của A Bính: "Còn lâu nhé, có tay có chân thì tự đi mà làm cùng lắm tôi sẽ đưa anh công thức, biểu tượng cười"
Rất nhanh sau đó A Bính trả lời lại luôn: "Tôi không cần, tôi về bảo vợ tôi làm còn ngon hơn cô gấp nhiều lần"
kèm theo đó là một loạt ảnh icon lè lưỡi lêu lêu với cô.
Cô thầm nghĩ mạng xã hội càng ngày càng phát triển, có mỗi cái icon cảm giác thôi mà sao đáng yêu đến thế cô muốn xem hết các nhãn dán đó nhưng lại không có ai để nhắn tin, cả danh sách bạn bè có điểm sáng duy nhất là Tiểu Sảnh nhưng cô lại vừa giận nhau với cô ấy xong, nên điểm sáng đó cùng vụt tắt trước mặt cô như ba que diêm trong truyện cổ tích "Cô gái bán diêm vậy.
Bỗng lại một thông báo nữa hiện lên lần này là bình luận của Tiểu Sảnh: "Bạn cô thì đang chết vì mắc nhục đây còn ở đó mà ăn với uống"
Kiều Tâm không hiểu bình luận lại bằng một dãy dấu hỏi chấm, và cũng rất nhanh Tiểu Sảnh đã bình luận lại luôn: "Gặp nhau đi."
Rồi cô lập tức nhận được cuộc gọi của Tiểu Sảnh, đúng là bạn cô có khác luôn hành động nhanh gọn lẹ, cô nhấc máy giọng có chút cao hơn bình thường: "Sao đó có chuyện gì mà bạn lại gọi cho tôi vậy, tôi tưởng bạn đang giận tôi"
Tiểu Sảnh hậm hực: "Bớt nói nhảm lại, chiêu này có tăng ca không mình qua đón"
VietWriter
Kiều Tâm vẫn tiếp tục nhây: "Hừm ban đầu là không tăng ca đâu nhưng nghe tin bạn đón thì sếp của mình lại bắt tăng ca đến mười giờ"
Tiểu Sảnh thích chí cười đáp lại: "Cậu đừng quên sếp của cậu là Trần Lăng Dực đấy nhé, đừng có mà nhây với mình, mình gọi điện cho cậu ta ngay bây giờ đấy"
Kiều Tâm hoảng hốt đáp lại: "Ý Sảnh tiểu thư sao hôm nay nóng tính thế, có gì từ từ nói nào"
Tiểu Sảnh: "Thế mau khai ra chiều mấy giờ cậu tan làm"
Kiều Tâm: "Mình đang ở nhà cậu có tin không"
Tiểu Sảnh hỏi lại: "Hôm nay là thứ mấy"
Kiều Tâm: "Thứ Hai, cậu sao thế, hôm nay thứ mấy mà cậu cũng không biết"
Tiểu Sảnh: "Có mà cậu sao thế đó, hôm nay là thứ hai mà cậu không đi làm, não cậu có vấn đề gì không vậy, hay lại đang trêu mình đó."
Kiều Tâm cười đáp lại: "Mình nói thật khổ quá, hôm nay mình ngủ dậy muộn nhưng với tỉnh thân của một nhân viên gương mẫu mình vẫn muốn được đi làm, nhưng có người lại ngăn cản tinh thần nhiệt huyết đó của mình"
Tiểu Sảnh đáp lại: "Thôi cậu không phải nói mình cũng biết là ai rồi"
Kiều Tâm: "Thì mình cũng không tính nói mà"
Tiểu Sảnh xì một tiếng, rồi nói: "Thế giờ cậu đang ở nhà phải không, mình qua đó luôn."
Kiều Tâm: "Đúng rồi, qua đi, mình phần ức gà cho cậu đây nè"
Tiểu Sảnh: "Mình mua gà rán sang cậu cứ ăn cái món salad vui vẻ gì đó của cậu đi mình không có hứng thú."
Kiều Tâm đáp lại: "Biết rồi cô nương sang nhanh đi, nhớ mua cả gà rán cho mình nữa đó, đừng có mua một phân"
Tiểu Sảnh không thèm đáp lại lời của Kiều Tâm nữa trực tiếp cúp máy luôn, trong lúc chờ Tiểu Sảnh sang cô bắt đầu suy nghĩ không cô bạn tiểu thư gặp phải chuyện gì mà giữa trưa phải tức tốc chạy sang đây vậy.
Chả có lẽ có liên quan đến tên sinh viên năm nhất Dương Nhất Hãng, nhưng cô không hiểu sao cô cứ nghi ngờ cậu ta không đơn giản là một tên sinh viên nghèo.
Một lúc sau thì Tiểu Sảnh cũng tới, đúng phong cách tiểu thư ngổ ngáo ngông cuồng, Tiểu Sảnh không thèm xuống bấm chuông cửa mà ngồi ở trên xe bấm còi xe kêu lên inh ỏi.
Ban đầu trong đầu cô còn thầm chửi tên nào đó dám bấm chuông inh ỏi giữa trưa trời, nhưng về sau lại nghĩ lại chỉ có cô bạn của mình mới dám làm vậy thôi.
Cũng may giữa trưa xung quanh hàng xóm cũng đã đi làm hết nên hành động của Tiểu Sảnh không làm phiền đến ai, nếu không cô lại phải tiếp tục đào hố chôn mình lần thứ N.
Lúc cô ra mở cửa thì không thấy Tiểu Sảnh đâu chỉ có mỗi con xe màu hồng nằm nổi bật một góc đường.
Bỗng cô nghe thấy tiếng chân đằng sau theo phản xạ cô nhanh chóng đã kéo được tay đối phương rồi vòng ra đằng sau, hung thủ đương nhiên kêu quai quái rồi nói: "Mình chỉ đang thử xem tay nghề võ nghệ như nào của cậu thôi, ai dè vẫn còn được lắm"
Kiều Tâm đáp lời: "Cảm ơn đã quá khen rồi, dù sao ngày trước tớ cũng được đại diện đi đấu giải đó, chả qua là không được giải thôi"
Tiểu Sảnh: "Tôi biết rồi, tớ còn nhớ hôm đó trường mình tuy thua nhưng lực lượng cổ vũ lại đông đảo hơn cả đội thắng, thua cũng vui nhưng thắng thì lại càng mừng."
Kiều Tâm cười, hỏi: "Gà của mình đâu, cậu bảo mua gà đến mà"
Tiểu Sảnh: "Tớ tưởng cậu vẫn thích ăn cái món salad gà nhạt toẹt gì đó nên mua có một phần thôi."
Kiều Tâm vờ giận dỗi: "Nhạt toẹt nhưng hơi bị ngon đó nha, mà lúc gọi điện mình đã bảo với cậu là mua thêm phần của mình rồi cơ mà"
Tiểu Sảnh đáp lại: "Tôi chỉ trêu cô thế thôi, chứ lời nói của bạn tôi nói ra thì tôi làm sao có thể quên được.
Ở trong xe đó, tớ mua cho cậu cả phần gà đặc biệt luôn tha hô mà ăn rồi tăng cân nhé"
Kiều Tâm: "Đồ ăn miễn phí mà cho dù tớ mập như nào đi chăng nữa thì vẫn phải ăn.
À phải rồi lần sau nếu cậu cất công vào đây nấp sau bụi cây hù mình được thì làm ơn vươn cái tay ra một xíu nữa thôi ấn hộ mình cái chuông cửa được không vậy, cậu cứ ấn bằng tiếng còi xe có ngày hàng xóm cầm gậy sáng đuổi đánh mình mất"
Tiểu Sảnh: "Biết rồi lần sau mình sẽ bấm cả hai chuông được chưa"
Kiều Tâm bày ra bộ mặt bất lực: "Thôi mình chả nói được cậu nữa đâu, cậu thích làm gì cũng được, làm gì thì làm."
Tiểu Sảnh cười hì hì: "Thôi được rồi, nghe lệnh cô nương, giờ vào nhà ăn gà đi mình đói sắp xỉu rồi đây nè"
Kiều Tâm: "Rồi rồi tôi nhanh đây"
Hai người vào trong nhà rồi bày đĩa gà rán ra đĩa do có thêm cả phần đặc biệt nên nhìn phần gà hôm nay trông rất ngon.
Phần đặc biệt đương nhiên không phải hôm nào cũng có, mỗi tuần chỉ có duy nhất một ngày bán nó và sẽ không có một ngày cụ thể nào, nó sẽ được bán bất kì trong một thứ trong tuần, không những vậy khi bạn đến đúng ngày có bán rồi nhưng chưa chắc đã mua được vì nó có giới hạn, sẽ tùy vào tâm trạng của đầu bếp vui hay buồn mà họ làm ít hay nhiều.
Người ta còn tương truyền rằng nếu hôm nay bạn mua được phần gà đặc biệt thì cả tuân đó bạn sẽ gặp rất nhiều may mẫn.