Ông chồng lại kêu oai oái: "Mà lần này anh không có hút thật, oan cho anh quá đi"
Bỗng anh chồng chăm chú nhìn kĩ lại, sau đó cầm đầu thuốc lá trong thùng rác lên quan sát, chị vợ thấy vậy càng tức nói: "Anh nhặt lên để hút lại đấy à, anh vào đây tôi cho anh ra bã"
Ông chồng mặt mày hớn hở như vừa phát hiện ra điều gì, anh ta giơ đầu thuốc lá lên nói: "Từ từ đã em, em nhìn đi đây không phải là thuốc lá bình thường đâu, anh sẽ chỉ cho em biết là anh bị oan thật"
Chị vợ vẫn khăng khăng: "Oan cái gì, oan như nào, chứng cứ rõ rành rành như vậy mà anh vẫn muốn chối à?"
Ông chồng vội biện minh: "Đây là thuốc lá nhập khẩu, giá một bao vô cùng đắt đỏ, người bình thường như anh làm gì có tiền mà mua một điếu chứ đừng nói là cả bao, thuốc lá này chỉ dành cho người có tiền mới dám hút thôi, em thấy đó tiền lương của anh em cầm hết, cho anh mỗi tiền đổ xăng, có khi đổ xăng còn không đủ phải đi vay, thì em nghĩ xem anh làm gì có tiền mà hút thuốc lá đắt đỏ như vậy, thuốc lá rẻ tiền có khi còn không mua được."
Chị vợ lúc này nghe chồng giải thích cũng có lý, tiền mình đưa anh ta đổ xăng còn không đủ chứ làm gì có tiên hút thuốc, cơn giận trong người chị lúc này cũng nguôi ngoai, chị đáp lại: "Vậy anh nói xem những đầu thuốc lá này ở đâu?"
Ông chồng nói: "Anh làm sao mà biết được, chắc người có tiền nào đó đi ngang qua đây rồi tiện tay ném vào thôi, anh mà biết là ai hút á, anh sẽ chạy ra xin một điều luôn rồi"
Chị vợ tức giận tóm tai anh chồng lôi vào trong nhà: "Á à hôm nay anh giỏi quá nhỉ, hôm nay không đánh anh tôi không phải là tôi nữa."
Ông chồng vừa đi vừa kêu oai oái: "Vợ ơi tha cho anh đi, tha cho anh, anh có làm gì đâu, anh chỉ nói trêu vậy thôi mà"
Chị vợ nở một nụ cười gian manh đáp lại: "Nhưng rất tiếc vợ anh hôm nay không có hứng đùa."
VietWriter
Kiều Tâm vừa chứng kiến tất cả cánh môi của cô khẽ cười, cặp vợ chồng nhà này thật thú vị, cô nhìn cũng biết là anh chồng rất yêu chị vợ rồi, mà lúc này cô cũng vỡ lẽ ra, vậy há chẳng phải Trần Lăng Dực đã trực tiếp gây ra cuộc cãi nhau của đôi vợ chồng này sao, nghĩ vậy cô cảm thấy có chút áy náy vô cùng.
Mà hôm nay, sao chẳng thấy xe của anh đến đón cô như mọi lân vậy ta, hay là anh quên, hay anh giận cô chuyện hôm qua, không đúng nếu là chuyện hôm qua thì cô mới là người lên giận anh mới phải.
Bước vào nhà toan định sửa soạn quần áo đi làm, mới nhớ ra hôm qua mình chưa sạc điện thoại, chạy vào phòng cô lấy điện thoại ra sạc tiện thể check mail xem có công việc gì quan trọng không.
Lúc bật điện thoại lên, đập vào mắt cô là con số 9 giờ 30 phút, cô dụi mắt nhìn lại đúng rồi, cô không hề nhìn lầm mà con số lúc này đã thay đổi lên 9 giờ 31 phút, vậy tức là cô đã trễ làm gần hai tiếng đồng hồ.
Nhưng không hề có một cuộc gọi nhỡ hay một dòng tin nhắn nào hết, đây là lần đầu tiên mà giờ sinh hoạt của cô bị sai lệch như vậy.
Cô tức tốc gọi điện thoại đến công ty để xin được đi làm muộn, điện thoại này là gọi thẳng lên tầng của cô làm việc mà ngoài A Bính nghe ra thì không còn ai nữa, vừa có người nhấc máy phát, cô đã vội nói: "Alo, A Bính hả báo với sếp là tôi có việc đến muộn 2 tiếng nhé."
Cô nói xong nhưng không thấy đầu dây bên kia trả lời, cô nói tiếp: "A Bính, anh có nghe thấy không vậy?"
Đâu dây bên kia lúc này mới đáp lại cô: "Là tôi đây"
Kiều Tâm giọng nghi ngờ: "Tôi là Trần Lăng Dực ý hả, sao anh lại nghe máy?"
Anh đáp lại: "Đây là điện thoại của công ty, tôi là tổng giám đốc chẳng lẽ tôi không có quyền bằng A Bính sao"
Kiều Tâm: "Ý tôi không phải vậy, tại điện thoại này gần chỗ làm của A Bính nên tôi tưởng anh ấy sẽ nghe"
Trần Lăng Dực: "Vậy tại sao em không gọi cho tôi mà gọi vào số của công ty làm gì, còn phải nhờ A Bính nữa"
Kiều Tâm: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy, lúc tôi bị muộn trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ gọi điện cho công ty để xin thôi"
Trần Lăng Dực đáp lại: "Vậy lý do xin đi muộn của em tôi không chấp thuận"
Kiều Tâm bên này cau mày đáp lại: "Tại sao?"
Anh đáp lời: "Vì, hôm qua em mệt rồi hôm nay tôi cho phép em nghỉ ở nhà để nghỉ ngơi"
Kiều Tâm: "Tôi không mệt, tôi có thể đi làm được, anh đợi tôi chút, tôi đến ngay bây giờ."
Tự dưng hôm nay được nghỉ làm, cô cũng không có kế hoạch đi đâu, nhìn tủ đồ ăn cũng sắp hết thế là cô quyết định đi siêu thị mua đồ, nhân tiện mua chút ít đồ decor cho căn nhà của mình.
Vì có rất nhiều thời gian nên cô quyết định đi xe bus.
Vì là ngày đầu tuần siêu thị cũng không đông lắm, nhìn cái gì hay hay re rẻ cô cũng cho vào xe hết, đang chăm chú lựa đồ thì lại gặp Quả Quả, cô ấy đang đi cùng bạn trai, thấy cô Quả Quả vui vẻ hồ hởi chào: "Ui, Kiều Tâm tình cờ thật đấy chúng ta lại gặp nhau rồi."
Cô cũng cười trừ đáp lại: "Ừm đúng là trùng hợp thật"
Sau đó cô thấy Quả Quả ghé vào tai anh người yêu nói gì đó rồi ban đầu anh ta tỏ vẻ không đồng tình nhưng Quả Quả lại nói gì nữa vào tai thế là anh ta gật đầu cái rụp, rồi nhanh chóng rời đi.
Kiều Tâm thấy vậy thì nói: "Ơ có chuyện gì sao?"
Quả Quả: "Không có gì đâu, mình nhờ anh ấy chút chuyện nhỏ thôi ý mà, nhân lúc đó mình với cậu đi dạo nói chuyện luôn"
Kiều Tâm ừm một tiếng.
Quả Quả tiếp lời: "Sao rồi tình hình cậu với anh chàng thể hình kia sao rồi, cái tên Mike đó đúng là kín mồm kín miệng cho dù mình có gặng hỏi như nào cũng nhất quyết không chịu nói, mình sợ anh ta làm gì khiển cậu không thích."
Kiều Tâm cười gượng ngạo đáp lại: "Không, Mike tốt lắm, bọn tớ nói chuyện rất hợp nữa là đằng khác"
Quả Quả tỏ ra rất vui mừng: "Thế á, đó tớ bảo rồi, tớ nhìn người chỉ có chuẩn thôi, tớ bảo hợp thì nhất định sẽ rất hợp.
Vậy hai người tiến triển đến đâu rồi, đã đi xem phim, đi hẹn hò chưa vậy"
Kiều Tâm cười nhẹ đáp lại: "Bọn tớ không phải hợp theo kiểu đó, không phải kiểu yêu nhau"
Quả Quả ngơ ngác khó hiểu: "Ý cậu là sao không hợp kiểu yêu nhau thì là hợp kiểu gì, nhiều lúc thấy cậu khó hiểu quá?"
Kiều Tâm: "Là hợp theo kiểu bạn bè đó, bọn tớ tìm thấy rất nhiều điểm tương đồng của nhau, sau đó hai đứa quyết định làm bạn."
Quả Quả đáp lại: "Làm gì có kiểu gì gọi là hợp kiểu bạn bè, theo mình hợp là tiến tới thôi, thế cậu không có tình cảm gì với cậu ta thật hả?"