Cô không dám đối diện với anh, ánh mắt của cô lảng tránh anh, anh lại tiếp tục hỏi: "Sao không dám nhìn vào mắt tôi, em sợ tôi làm gì em sao, em chỉ cần nói thôi có hay không"
Kiều Tâm đáp lại: "Anh đừng nói nữa, tôi có quyền không trả lời, đừng có ép tôi"
Trần Lăng Dực cười một tiếng: "Tôi ép em hay em mới là người ép tôi, em có biết không em sắp ép tôi phát điên rồi"
Kiều Tâm: "Chả phải anh nói sẽ cho tôi thời gian sao, hành động hiện tại của anh khiến tôi cảm thấy sợ đó"
Trần Lăng Dực: "Em sợ tôi sao, em sợ cái gì hay em không dám đối mặt với sự thật là em vẫn còn thích tôi"
Kiều Tâm: "Thích anh sao, anh đừng có mà ảo tưởng"
Trần Lăng Dực: "Vậy tại sao em không dám đối diện, tôi biết mỗi lần em muốn nói dõi là ánh mắt của em sẽ không thể tập trung được, sẽ không dám đối diện trực tiếp "
Kiều Tâm: "Anh đừng có ra vẻ như anh hiểu tôi lắm, người mà anh cho rằng anh rất hiểu đó đã là của quá khứ rồi, tôi của hiện tại không giống trước, anh đừng sống trong quá khứ nữa nhìn vào thực tại đi chúng ta không thể nào.
Cho dù anh cố gắng như nào đi chăng nữa tôi vẫn luôn và sẽ mãi mãi nghĩ chúng ta sẽ không có kết quả đâu nên anh đừng phí thời gian vào tôi nữa.
Thay vào đó anh nên dành thời gian tìm một người khác thì tốt hơn"
Trần Lăng Dực khẽ cười, cái cười của anh cô có thể cảm nhận được nó rất lạnh, nó khiến cô rùng mình: "Đó là em cho rằng như vậy, em nghĩ em có quyền quyết định việc này sao, em đừng mơ, đừng nghĩ có thể rời bỏ tôi dễ dàng như vậy, tôi sẽ không cho phép em rời bỏ tôi một lần nữa, không bao giờ."
Kiều Tâm: "Anh đừng có mà làm càn, anh định làm gì tôi"
VietWriter
Trần Lăng Dực: "Tôi làm gì em thì em cứ chờ rồi sẽ biết, nói trước thì đâu còn hay nữa, vậy bây giờ em còn muốn đi ăn nướng nữa không?"
Kiều Tâm: "Tôi cãi nhau với anh cũng đủ no rồi, bây giờ tôi muốn về nhà, làm phiên anh đưa tôi về"
Trần Lăng Dực: "Ừm tôi tôn trọng quyết định của em, chúng ta sẽ không ăn nướng nữa, chúng ta đi ăn mì bò."
Kiều Tâm tức tối đáp lại: "Anh có nghe nhầm chỗ nào không vậy, tôi bảo tôi muốn đi về nhà, anh nghe có hiểu không, có cần tôi dạy lại cho anh bảng chữ cái"
Trần Lăng Dực: "Tôi đương nhiên hiểu chứ dù sao hồi đi học điểm văn của tôi cũng đứng nhất ở trong lớp, à không trong thành phố luôn mới đúng"
Kiều Tâm hậm hực: "Hừm tôi biết rồi, hôi đó anh là học bá lúc nào cũng đứng nhất lớp, còn tôi cũng đứng nhất nhưng mà là từ cuối đứng lên"
Anh cười: "Chả phải ai đó về sau biết tình cảnh éo le của em đã giúp em vươn lên được chuyển thẳng sang lớp chọn đó sao"
Kiều Tâm: "Vâng nhờ phúc của ai đó mà tôi có cơ hội được vào lớp chọn, cái mác mà cả đời tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ bước vào được."
Trần Lăng Dực: "Vậy em giờ em có phải nên đền đáp cho người đó không?"
Kiều Tâm: "Nhưng tôi cũng rất muốn vậy nhưng rất tiếc có lẽ do thời gian ở bên nước ngoài lâu quá, nên tôi chẳng còn nhớ ai đã học cùng mình, ngoại trừ Tiểu Sảnh, đầu óc tôi trước giờ vẫn luôn vậy những người không quan trọng não tôi sẽ tự động cho vào quên lãng."
Trần Lăng Dực đáp lại: "Ra là vậy, nhưng không sao tôi sẽ làm cho em nhớ ngay bây giờ thôi, phía trước là tiệm mì chúng ta vào nhé."
Kiều Tâm ngao ngán đáp lại: "Chứ tôi nói không thì anh cũng đâu có đồng ý"
Trần Lăng Dực: "Em nghĩ được như vậy là tốt đó, tôi chỉ hỏi em vậy thôi còn quyền quyết định đương nhiên là ở tôi"
Kiều Tâm cũng không thèm chấp anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ dù có ăn cô nuốt cũng không trôi được, vừa cãi nhau với anh xong khiến tâm trạng cô không còn tâm trạng để ăn uống nữa.
Anh đỗ xe lại bên đường, đây là một quán mì bò nhìn trông rất sáng sủa và sạch sẽ, mặc dù trời đã rất khuya rồi nhưng vẫn có người ra người vào trong quán, chứng tỏ quán này phải ngon thì mới được lòng khách như vậy.
Cô và anh xuống xe rất nhanh đã có nhân viên ra đón chào, anh ta dẫn hai người vào trong quán.
Bên trong quán rất sạch sẽ, nhân viên vừa đưa menu vừa thân thiện nói chuyện: "Anh chị may thật đó, quán em chỉ nhận nốt hai khách cuối là anh chị rồi đóng cửa quán, còn muốn ăn thì phải đợi đến trưa ngày mai quán em mới mở tiếp, mà phải chờ xếp hàng lâu lắm, bọn em cũng thương khách hàng nhưng không làm gì được tại đông quá"
Trần Lăng Dực đáp lời: "Quán này ngon lắm sao mà nhiều người đến vậy"
Anh nhân viên gãi đầu cười nói: "Bọn em cũng không dám nhận đâu, mọi người đến ăn rồi người này giới thiệu người kia đến rồi cứ thế quán càng ngày càng đông, ban đầu bọn em chỉ tính mở đến 8h giờ tối thôi, nếu không có khách thì sẽ đóng cửa sớm, ai dè đâu thành công quá mong đợi của bọn em, khách đến còn không có mì để mà ăn, thấy khách đến mà không được ăn cũng tội nên bọn em quyết định mở đến khuya luôn.
Mà anh chị đến đây không phải do người khác giới thiệu đến sao ạ?"
Trần Lăng Dực mở lời: "Không, anh thấy quán muộn mà vẫn mở nên vào thôi, chứ không nghĩ mình đang vào một quán nổi tiếng"
Cậu nhân viên lại hăm hở: "Vâng, vậy anh chị ăn gì ạ"
Trần Lăng Dực nhìn vào quyển menu vô cùng đa dạng, nói: "Vậy món nào ở đây được nhiều người ăn nhất"
Cậu nhân viên đáp lời: "Nếu anh chị lần đầu đến ăn thì nên thử món mì bò đặc biệt bên em, nó gần như bao hàm cả menu này đó ạ"
Anh gấp menu lại rồi cười nói: "Vậy được cho anh hai bát đó đi"
Nhân viên: "Vâng, anh chị đợi chúng em một chút, đồ ăn sẽ được mang lên ngay đây ạ"
Một lúc sau đồ ăn được mang lên, đúng là bát đặc biệt nên nhìn kích thước cũng to hơn những bát còn lại, nhân viên lúc mang lên còn nhiệt tình nói thêm: "Đồ ăn của hai anh chị đến rồi đây ạ, vì là khách cuối cùng nên bên em đặc biệt tặng anh chị mỗi bát thêm một quả trứng bắc thảo, trứng này chỉ hội viên thân thiện bên em mới order được thôi ạ."
Không để Trần Lăng Dực nói cô đã cướp lời: "Vậy chị cảm ơn em nhé, bọn em nhiệt tình quá"
Cậu nhân viên gãi đầu nói: "Có gì đâu ạ, mỗi khách hàng đến bên em thì bọn em luôn muốn khách được phục vụ một cách tốt nhất thì sau này họ còn thích còn quay lại chứ ạ, dạ thôi chắc nãy giờ em nói cũng hơi nhiều rồi.
Chúc anh chị ngon miệng ạ."
Nói rồi cậu nhân viên rời đi luôn, để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.
Lúc này trong quán chỉ còn lại một vài bàn, không những thể từ lúc nãy cô để ý thấy khách ở bên ngoài vẫn muốn vào nhưng đều bị nhân viên từ chối cả, có thể thấy được quán này nổi tiếng và đông đến như nào.
Đêm khuya đã vậy không biết ban ngày còn đông như nào nữa, chắc có người đến vì sự tò mò và cũng có người đến vì nó ngon thật sự.
Trần Lăng Dực bỗng lên tiếng: "Anh tưởng em sẽ im lặng suốt"
Kiều Tâm: "Vậy ý anh là tôi không được quyền nói"
Trần Lăng Dực đáp lại: "Em nghĩ sao cũng được, ăn nhanh đi không kẻo nguội"
Kiều Tâm: "Tôi không ăn, anh vừa làm tôi mất hứng thú với bữa ăn này rồi"