Chương 4: Nỗi đau
Nhưng không biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy hành động này của anh làm cô cực kỳ đau đớn, sự đau đớn còn vượt xa cả hai roi mà Đỗ Phương Phương đã đánh cô lúc nãy...
Cô đứng bất động ở nơi đó, tờ chi phiếu sau khi bị nện vào trên mặt cô đã nhanh chóng rơi xuống đất, nó nhẹ nhàng bay lượn sau đó dừng lại ở bên chân của cô. Cô chợt nở nụ một nụ cười, cười tới nghiêng ngả, gương mặt đầy nước mắt. Cô né tránh khỏi Hà Dĩ Kiệt, cũng không thèm nhìn xem tờ chi phiếu kia ra sao, xoay người, đứng quay lưng về phía hai người kia, chỉ có giọng nói nho nhỏ khẽ khàng vang lên, không hề đau thương, chỉ có sự bình tĩnh đến đáng sợ: “Được, tôi sẽ đi.”
Hà Dĩ Kiệt cảm thấy trái tim mình bị một đòn nặng nề giáng vào, trong khoảng khoảnh khắc, thân hình anh chợt thoáng hơi lảo đảo một cái, phảng phất như có một thứ gì đó đang mất dần từng chút từng chút một, thế nhưng anh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không cách nào ngăn trở.
“Vậy thì hãy đi đi, cút đi luôn ngay bây giờ!” Đỗ Phương Phương phách lối vung cánh tay lên, bộ mặt cười đắc ý. Đương nhiên cô ta rất hài lòng với lời giải thích của Hà Dĩ Kiệt, bất kể anh là thật tâm cũng tốt, giả vờ cũng được, ít nhất người đàn ông này đã nguyện ý làm như vậy, nguyện ý cho cô ta thể diện thật lớn trước mặt người con gái kia, như vậy là đủ rồi!
Cô lại không ngốc, những chuyện ngu xuẩn mà cứ nóng vội chỉ tổ sẽ bị tiền mất tật mang. Cô, Đỗ Phương Phương này, nhất định sẽ không đi làm những chuyện ngu ngốc như vậy!
Hà Dĩ Kiệt cũng nhẹ nhàng kéo Đỗ Phương Phương một cái, hơi cau mày, làm bộ liếc nhìn Văn Tương Tư một cái như rất chán ghét, rồi mới vừa rồi dịu dàng nói: “Phương Phương, lúc anh tới đây bên ngoài tuyết rơi rất lớn, hiện giờ đêm cũng đã khuya, chúng ta đã nói rõ với Văn tiểu thư rồi, anh cũng thanh toán một số tiền lớn, mọi chuyện giữa anh và cô ấy đều đã thanh toán xong xuôi. Đã như vậy, mình hãy để lại cho cô ấy một bậc thang đi, để sáng ngày mai cô ấy đi cũng được, em xem như vậy có được hay không?”
Đỗ Phương Phương giương mi lên mi, lời phản đối gần như đã thốt ra đến miệng, nhưng lại bị cô ta cứng rắn nhịn lại. diễn Hà Dĩ Kiệt cũng đã nói, những gì cần nói cũng đã nói rồi, cuộc vui giữa hai người bọn họ cũng đã xong rồi. Cô không thể không độ lượng một lần, thay vào đó cô sẽ được tiếng tốt, không chừng Hà Dĩ Kiệt cảm thấy cô bị uất ức sẽ càng yêu thương cô hơn!
Nghĩ đến đây, đôi con ngươi linh động của cô ta xoay mấy vòng, sau đó làm ra bộ dạng buồn buồn không vui lắm, gật đầu một cái: “Em cũng chỉ hờn dỗi nên mới nói như vậy thôi, anh nghĩ lại những lời mà anh đã hỏi em xem, người khác nghe thấy, không chừng lại tưởng rằng em là con người có lòng dạ độc ác, không chút tình cảm đấy, đã muộn thế này, dĩ nhiên cũng nên để đến sáng ngày mai cô ta ra đi.”
Đỗ Phương Phương nói xong liền quan sát thần sắc của Hà Dĩ Kiệt, quả nhiên thấy mi tâm của anh giãn ra, nét mặt của cô ta càng trở nên dịu dàng thêm mấy phần. Mặc dù trong lòng vẫn chưa phải đã cam chịu, nhưng lại vì lần này bản thân đã được anh đóng giữ là bảo bối rồi nên cô ta rất dương dương đắc ý.
“Này... Chúng ta trở về đi thôi, chứ ngồi đợi ở đây làm gì...” Hà Dĩ Kiệt thấy cô ta đồng ý liền vội vàng đưa ra ý kiến rời đi. Đương nhiên là Đỗ Phương Phương cũng không vui thích gì khi phải ngồi đợi ở chỗ này, cô ta đưa tay ôm lấy anh, hai người hôn nhẹ một cái rồi đi ra khỏi khu nhà trọ...
Không có tiếng đóng cửa, tiếng xì xào bàn tán cũng rất nhỏ, khi tất cả tiếng huyên náo, tiếng lộp cộp của bước chân đã đi xa, lúc này trong phòng mới yên tĩnh trở lại. Nhưng khi quá yên tĩnh, lại làm cho lòng người ta thấy quá khổ sở lớn hơn đến mấy chục lần. Tương Tư đứng ở đó rất lâu, cho đến lúc bốn phía đều đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, thân thể căng thẳng của cô chợt mềm nhũn ra, lập tức nằm xoài xuống trên mặt đất.
Cô cứ duy trì tư thế này mãi, sau đó một mình chậm rãi bò dậy. Trong tủ quần áo, quần áo của cô được treo từng bộ từng bộ hết sức đẹp đẽ, nhưng cô làm như không thấy. Cô tìm được chiếc va li của mình... đúng rồi, Hà Dĩ Kiệt đã nói, cô hãy cầm va li của mình rồi cút... Cô sẽ không lấy đi một bất cứ một thứ gì không phải là đồ của mình, cô đã mang thứ gì đến đây, cũng sẽ mang tất cả những thứ đó đi. Những gì thuộc về anh, cô không muốn động đến.
Cô cũng không muốn mang theo thứ gì hết, cả con người của anh, cả tình cảm tàn nhẫn ích kỷ của anh, cả tờ chi phiếu với khoản tiền lớn kia, cả căn nhà đẹp đẽ cùng với tất cả mọi quần áo và đồ dùng cao cấp mà anh đã đặt mua, đã bày biện cho cô kia. Những cưng chiều hiếm có của anh đối với cô khiến cho người khác phải ao ước, những thứ anh mà anh mang đến cho cô, tất cả giờ đây chẳng qua chỉ là của phù vân đầy hư vô mờ mịt. Từ lúc ngón tay giữa của anh chỉ như thế, dù chỉ là một chút xíu dấu vết, anh ở trong cô cũng đã không còn nữa...
Từ lâu, vết thương trên lưng đau đến mức đã làm cả người cô như sắp chết lặng đi. Cô mặc lên mình bộ quần áo mà năm nào cô đã mặc, cái ngày khi cô theo Hà Dĩ Kiệt đến nơi này. Đây là chiếc áo choàng lông dê màu vàng nhạt của Hàn Quốc mà mẹ đã mua cho cô, kiểu dáng nhìn rất đáng yêu, kể từ ngày cô tới đây sống cùng anh, nó đã bị xếp xó. Đồ của cô cũng không nhiều lắm, cũng chỉ xếp gọn ở trong chiếc va li này là đủ. Cô lục lọi một lúc, nhưng không tìm được đôi giày của mình, không thể làm gì khác hơn, cô đành đến nơi để giày, lấy một đôi rẻ tiền nhất đi vào.
Khi tới thành phố A tài sản của cô chỉ có những thứ này, bây giờ khi cô rời đi đầy chật vật, tài sản cũng chỉ đủ xếp vào một chiếc vali nhỏ.
Cuộc sống giống như quay một vòng, lại trở về chỗ cũ, nhưng cô, Văn Tương Tư, đã sớm không còn là cô gái nhỏ ngày đó đầy hốt hoảng như chim sợ cung tên khi gặp phải biến cố, cũng sẽ không còn là người con gái ngày đó khi bị anh đoạt lấy trinh tiết. Cô cũng không còn là cô gái nhỏ đầy mông muội, ôm đầu khóc rống cả đêm, càng không phải người con gái ngày đó ở trong khách sạn, người đã bị anh tàn nhẫn tự tay giết chết đứa nhỏ mới hoài thai ở trong bụng mẹ không người giúp đỡ, không biết nên đi nơi nào. Trong dĩ vãng, cuộc sống của cô chỉ biết chuyển động xung quanh anh, nhưng sau này, cuộc sống của cô cũng sẽ không còn người nào là Hà Dĩ Kiệt nữa.
Cô sẽ để tất cả những thứ thuộc về mình đã từng xuất hiện trong cuộc sống của anh sẽ hoàn toàn biến mất. Cô sẽ không để lại một chút xíu dấu vết nào của mình ở trong thế giới của anh nữa.
Cô là một cô gái bướng bỉnh và quật cường. Cô nhất định dùng toàn bộ máu thịt gân cốt, sẽ dùng chính bản thân mình để chứng minh rằng, sẽ có một ngày Hà Dĩ Kiệt phải hối hận, hối hận đến chết cũng không thể nào tự tha thứ cho chính anh.
Tương Tư kéo chiếc vali đi ra ngoài, tiến thẳng vào thang máy. Cô tựa vào người vào trên vách thang máy bóng loáng sáng ngời, bàn tay không kiềm chế nổi áp sát vào bụng của mình. Cô nhẹ nhàng thoáng nở nụ cười, các người nghìn tính vạn tính, cũng vẫn tính sai một điều...
Đêm hôm đó, thành phố A tuyết rơi lớn đến dị thường lớn, chỉ trong vòng hơn một giờ ngắn ngủn, đã nhuộm cả vùng đất thành một màu trắng xoá. Tương Tư chỉ đi một đôi giầy mỏng manh đạp trên tuyết đọng, đứng ở trên đường phố trống trải không một bóng người. Cô dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, từng bông tuyết lớn giống như những giọt nước mắt không tiếng động từ trên bầu trời bay xuống, một nỗi yên lặng đầy tuyệt vọng .
Nhưng cô đã không còn khóc nữa, nơi đầu đường, vào lúc nửa đêm chỉ có một mình cô lủi thủi bước đi trong cô đơn.
Phụ nữ trên đời chỉ có hai loại, một là hạnh phúc một là kiên cường. Hạnh phúc được nâng niu ở lòng bàn tay nên không kiên cường, mà kiên cường thì cũng chính là không thể không kiên cường.
Giống như một bụi cỏ dại đã sai lầm mãi suốt một mùa, Văn Tương Tư không thể không kiên cường, kiên cường để sống, kiên cường để tiếp tục sống, sống để nhìn những người đó trải qua cuộc sống mà giờ phút này cô đã phải trải qua.
Trời đất bao la, Hà Dĩ Kiệt, cuộc đời này của chúng ta nếu như có thể gặp lại nhau, thì lúc đó sẽ là lúc bắt đầu một cuộc sống mới.
****************************************
Trở về biệt thự riêng của mình, khi Đỗ Phương Phương đi tắm, Hà Dĩ Kiệt gọi điện thoại cho người trợ lý thân thiết mình xong, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cởi hàng cúc của chiếc áo choàng, anh đi tới trước tủ rượu lấy ra một chai Vodka, rượu lạnh như băng thuận theo dọc cổ họng chảy xuôi vào trong dạ dày. Cảm giác lạnh giá lan khắp người khiến anh bị kích động anh giật mình một cái, đồng thời ngay lập tức, dạ dày anh cũngbắt đầu đau kinh khủng. Anh cau chặt đầu mày, đầu ngón tay chống lên cuối lông mày, nhắm mắt lại ngồi bất động, chờ cơn đau này qua đi.
Nhưng dường như lại không có hiệu quả. Anh làm quan càng lúc càng lớn, tửu lượng càng lúc càng phải lớn hơn, còn dạ dày thì càng ngày càng kém đi. Sự đau đớn dai dẳng giống như lôi xé những sợi bông đang bồng bềnh, đau đến vô chừng mực.
Quả thực anh không thể nào nhịn được nữa, bàn tay ôm lấy bụng, anh đứng lên đi tới phía trước hộc tủ để thuốc, lấy từ trong ngăn kéo thứ hai bên trái ra một cái hộp nhỏ màu xanh biếc...
Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên anh tìm cũng rất chuẩn xác hộp thuốc đặc chế trị bệnh dạ dày mà anh vẫn uống. Nhưng giây phút khi anh lấy cái hộp nho nhỏ kia ra, một nỗi nhớ tràn đầy trời đất lại chợt bùng lên...
Anh siết chặt cái hộp đứng ở nơi đó, trong nháy mắt giống như mất hết khả năng cử động...
Cô cười tủm tỉm lập tức lấy ra một cái túi lớn để trên mặt bàn miệng túi hướng lên trên, vẻ mặt tươi tắn, đôi mắt tròn to xinh đẹp mang sắc thái như trẻ con trông rất đáng yêu, nhìn anh: “Thứ này, em đã phải mất rất nhiều sức lực để mang về đấy, nghe nói thứ thuốc này được đặc chế để trị bệnh đau dạ dày có hiệu quả rất tốt, em thích quá nên đã mua cho anh rất nhiều, anh uống thử xem, nếu có hiệu quả tốt, em sẽ tiếp tục mua cho anh uống!”
Sau khi uống, quả nhiên hiệu quả của thuốc không tệ, anh vẫn thường uống loại thuốc này không lần nào quên. Cũng chính là cô đã đến nơi đó mua thuốc về cho anh uống, buộc anh phải ghi nhớ thật kỹ. Sau khi đi xã giao uống rượu quá nhiều trở về, đương nhiên là anh bị cô làm nũng cưỡng ép bằng được anh phải uống hai viên.
Khi cô ở đây dạ dày anh chưa từng bị đau, cô vừa rời đi, sự đau đớn của anh lại bắt đầu.
Hà Dĩ Kiệt cảm thấy trong mắt mình có chút nhoi nhói, dường như đèn trong phòng quá sáng, đã chọc vào tuyến lệ của anh từng hồi từng hồi đau đớn. Anh hơi ngửa mặt lên, chậm rãi mở to hai mắt, chiếc chụp đèn lộng lẫy của chiếc đèn treo trên trần nhà, phảng phất như thần sắc ánh mắt cô nhìn anh trong giây phút cuối cùng ...
“Tương Tư...” Anh khẽ gọi tên cô một tiếng, từ nơi sâu thẳm của trái tim nỗi đau cứ lan tràn từng đợt, từng đợt liên miên. Anh cảm thấy khóe mắt hơi ươn ướt, vừa đưa tay lên sờ đã cảm thấy đầu ngón tay như chạm đến một nơi lạnh như băng.
Tương Tư, em hãy quên anh đi, em đừng yêu anh nữa, cả đời này, em cũng đừng nghĩ tha thứ cho anh nữa.
Khi Đỗ Phương Phương đi ra, cô ta nhìn thấy anh tác phong đầy tự đắc đang ngồi thong dong uống rượu ở nơi đó. Cô ta vừa lau mái tóc ướt, vừa cười hì hì đi tới, đưa tay ôm anh, hôn lên má anh: “Anh yêu, anh có đi tắm không?”
Hà Dĩ Kiệt đặt ly rượu xuống, giơ tay lên nắm lấy cằm cô ta. Đỗ Phương Phương cười khanh khách chui vào trong ngực anh, Hà Dĩ Kiệt bóp chặt lấy cằm của cô, nhìn cô một lúc thật kỹ càng, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, giọng nhàn nhạt: “Ừ, anh đi tắm đây.”
——————