Chương 93: Chương 93
#93
Đăng lặng người. Chuyện này nếu xảy ra được thì quá tốt rồi. Không ai hiểu Thiên Nhi hơn anh cả, nếu cô không yêu Thiên Vương thì cô đã không giữ đứa con này rồi. Có những lúc anh đã từng ảo tưởng rằng Thiên Nam chính là con của anh và cô, nhưng sự thật quá phũ phàng, mỗi lần anh liếc qua gương mặt của cục nợ khi đang chăm chú làm một việc gì đó, Đăng phải chợt đứng hình vì nhóc vô cùng giống Thiên Vương. Suốt bốn năm qua, anh luôn làm đủ mọi cách để hai mẹ con Thiên Nhi có được những điều tốt nhất, để nụ cười luôn hiện ra trên hai gương mặt xinh đẹp anh yêu thương. Bốn năm qua, anh dùng quyền lực của mình ngăn cản việc Thiên Vương tìm kiếm cô. Tại sao phải để hai người gặp mặt chứ? Hiện tại Thiên Nhi đang rất tốt rồi. Gặp hắn, để người anh yêu tiếp tục chịu đựng đau đớn, dằn vặt? Để lại Thiên Nam - cốt nhục của hắn đã là một sự nhân từ quá lớn rồi. Bốn năm qua, anh luôn cố gắng để cho Thiên Nhi có thể tin tưởng mình, dựa dẫm vào mình, có thể dần tiếp nhận anh vào trái tim của cô. Đúng là Thiên Nhi đã tin tưởng anh, nhưng sự tin tưởng đó là giữa hai người bạn tri kỉ, chứ không phải sự tin tưởng, dựa dẫm giữa hai đôi trai gái yêu nhau. Cô chỉ coi anh là bạn không hơn không kém, những thứ anh làm cho cô, cô luôn tìm cách trả lại, Thiên Nhi chưa một lần rung độn với anh, chưa một lần nào cả.
Đăng lắc đầu thay câu trả lời.
Nghi nhướng mày, bắt đầu động não suy nghĩ. Nghi là bác sĩ tâm lí, vì vậy tính cách Thiên Nhi như thế nào cô rất rõ, không bao giờ có chuyện quá thiếu thốn, ham muốn tình dục lớn mà ra ngoài phóng túng bản thân rồi để lại hậu quả. Thiên Nam năm nay sắp ba tuổi, tính cả thời gian mang thai thì lúc thụ thai Thiên Nhi vẫn còn ở Việt Nam, chưa bay sang đây. Vậy... cục nợ này không phải của Đăng thì là của Thiên Vương. Có khả năng lắm! Tính cách của tên kia thì 99% là vậy rồi, chệch đi đâu được. 1% còn lại hỏi Đăng sẽ rõ.
Hai mắt Nghi sáng lên:
- Vậy là của Thiên Vương?
- Ừm.
Đăng khó khăn trả lời. Sự thật này anh luôn muốn chối bỏ. Thiên Nam từ khi sinh ra đã chẳng biết bố ruột của nó ở đâu, là ai, nhóc luôn coi anh là bố, anh luô cho nhóc những điều tốt nhất, vậy cần gì đến hắn nữa. Hắn cũng chỉ cho đúng một con tinh trùng thôi, còn anh có thể cho thằng bé tất cả mọi thứ.
- Vậy Thiên Vương có biết không?
- Tại sao tôi lại phải cho cậu ta biết?
Hắn không có quyền biết vì đã làm quá nhiều điều tồi tệ cho mẹ con Thiên Nhi.
Nghi thầm hiểu, cũng đúng thôi, để tìm tung tích của Thiên Nhi, cô đã phải mất cả tháng trời bên nước bạn, hoãn tất cả mọi dự định đi du lịch với bạn trai, song Đăng và Thiên Vương cũng coi nhau như kẻ địch, người có tính cách tổng tài thích chiếm hữu như Đăng thì làm sao có thể để cho Thiên Vương tiếp cận được một chút gì về cô. Mấy năm trước cô còn liên tục nhận được điện thoại từ hắn chỉ để hỏi xem Nghi biết Thiên Nhi ở đâu không.
Nghi tiếp tục hỏi:
- Vậy đã hơn ba năm rồi... Thiên Nhi chắc đã yêu cậu rồi?
Bệnh nghề nghiệp, Nghi đưa mắt quan sát phản ứng của đối phương. Cô có thể nhìn ra, gương mặt đã cố kìm nén cảm xúc nhưng da mặt vẫn căng ra, biểu hiện cứng ngắc. Nếu Đăng không trả lời câu hỏi này thì Nghi cũng đoán được rằng Thiên Nhi vẫn không yêu Đăng. Nghĩ xa thêm một chút. Thiên Nhi một thân một mình nuôi con tại nơi đất khách quê người, Đăng luôn là người giúp đỡ cô, vậy mà Thiên Nhi chưa động lòng. Do trái tim Thiên Nhi đã nguội lạnh, hoàn toàn mất niềm tin vào tình yêu hay là cô vẫn còn yêu Thiên Vương?
Đúng như suy nghĩ của Nghi, Đăng không trả lời, không những thế còn đuổi khéo hai người về.
- Cũng muộn rồi, hai người về đi, cô ấy và Thiên Nam cần được nghỉ ngơi.
Nghi nắm tay Thiên Nhi hỏi han vài câu rồi đồng ý ra về.
- Ngày mai tôi sẽ qua với cô bé, hai ngày nữa tôi phải về nước rồi, công việc dồn dập quá nhiều.
***
Từ lúc Nghi rời đi, trong lòng anh có gì đó rất khó chịu, ra ngoài ban công hút điếu thuốc mà tâm vẫn không yên.
Thiên Nam đã ngủ rồi, đến lúc anh cũng phải về.
Nội tâm anh càng ngày càng hỗn loạn, anh suy nghĩ rất nhiều về cô, cuối cùng vẫn nán lại ngồi nói chuyện với Thiên Nhi. Bao ngày rồi, cơ thể này vẫn chẳng cử động, ánh mắt linh động kia vẫn chưa hề mở ra. Đăng luôn có cảm giác bất an khó tả. Giác quan nhạy cảm của anh nhận ra có người đang theo dõi, là theo dõi Thiên Nhi chứ không phải theo dõi anh.
Người đó đang trốn đâu đó ngoài hành lang. Anh đã nhắn tin hỏi vệ sĩ, nhưng họ hồi âm rằng không có ai đột nhập cả. Người có thể lẻn vào đây, qua được bức tường vệ sĩ và camera dày đặc chắc chắn là người không đơn giản chút nào. Sau khi vây bắt, kết quả chỉ là một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối. Cô ta đã hack toàn bộ hệ thống camera, giả làm một đứa trẻ con - người nhà bệnh nhân khác để vào được đến đây. Nhìn gương mặt ngây thơ trong sáng, Đăng nhận ra đây là người quen của Thiên Nhi, hơn nữa còn rất thân thiết nữa.
Ánh mặt của Linh Đan dày đặc sự hận thù, sát khi. Giọng nói yếu ớt ngày nào đã trở nên cứng rắn hơn:
- Buông tôi ra!
- Cô đến đây làm gì?
Đăng không một chút cảm xúc, lạnh lùng chất vấn.
- Tất nhiên là đến thăm Thiên Nhi của tôi rồi! Anh không buông tôi sẽ bảo bố tôi, sau này anh khó lòng sống yên ả!
Thái độ của Linh Đan làm Đăng càng ngày càng nghi ngờ, mọi suy đoán trong lòng anh ngày càng lớn.
Linh Đan là em họ của anh, bố nó tuy yếu thế hơn anh, nhưng dù sao vẫn là bậc tiền bối, Đăng lại là người coi trọng lễ nghĩa, nên việc anh nghe theo bố con nhóc là chuyện bình thường.
Đăng để người thả Linh Đan ra. Dù sao mọi đồ vật có thể gây thương tích cho Thiên Nhi mà Linh Đan mang theo anh đã cho người lục soát lấy đi hết rồi.
Linh Đan chầm chậm đi đến giường bệnh, sự thù hận trong mắt càng lộ rõ hơn, nó cười, từng chữ phát ra từ miệng đều mang theo căm ghét:
- Cậu sống cũng dai đấy Thiên Nhi à.
___còn___