Đừng Bỏ Anh

Chương 8: Chap-9




Chương 9: Chương 9

#9

Bạn cũng lớp nhìn thấy hắn đi cùng cô, đều tròn mắt ngạc nhiên. Tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu rộ lên. Cô vẫn lạnh lùng, nhưng mặt hơi tối. Cô đã bảo là hắn đi trước, tránh những sự việc này xảy ra, thế mà hắn lại không nghe, cô mệt chẳng muốn giải thích.

Không để những người khác lên tiếng hỏi. Hắn xua xua tay, cười nhẹ giải thích :

- Lớp trưởng ngủ dậy muộn, tớ đến gọi cậu ấy dậy.

Dù có nghi ngờ đến mấy, những bọn bạn trong lớp cũng thôi không hỏi gì nhiều, chỉ có vài đứa bị bệnh lắm mồm hoặc ghen ăn tức ở lên giọng soi mói mà thôi.

- Lớp trưởng đại nhân của chúng ta mà cũng đến muộn được, chẳng ra quy luật gì, nên chúng mình lần sau có đến muộn cũng không sao đâu.

Đó là một giọng con gái, đầy chua ngoa, đầy khinh thường nhằm thẳng vào cô mà nói. Những người khác không nói gì nhưng trong lòng chắc cũng sẽ như vậy.

Cô lạnh lùng chiếu ánh mắt sắc lạnh lên người cô ta, không nhanh không chậm trả lời :

- Tối qua tôi phải thức lên kế hoạch cho cái lớp toàn những người vô dụng này nên đến muộn một chút có sao không? Việc cỏn con mà không ai chịu làm, nếu tôi không làm thì là ai?

Hắn hơi ho nhẹ, cô làm lớp trưởng thì cũng đúng, mọi việc đều có thể đổi trắng thay đen. Nhưng cô nên cởi mở hơn, không nên lạnh lùng trước những bạn cũng lớp như thế. Hắn sẽ dần thay đổi cô.

Bạn nữ bị cô nói liền im bặt, cả lớp vừa xôn xao cũng bất giác chột dạ. Quả nhiên là việc này do tất cả mọi người làm, lớp trưởng có thể không đụng đến, nhưng bọn họ chỉ nghĩ đến bản thân mình, những việc nhỏ nhoi đều vứt cho cô, nếu cô không đụng đến thì coi như thôi. Mọi người đều tin cô đã thức đêm để làm vì thấy gương mặt xinh đẹp của cô tuy đã trát một tầng phấn mỏng vẫn không che dấu nỗi mệt mỏi.

Cô cười lạnh :

- Giờ còn ai có ý kiến, thì nói nốt đi.

Tất cả đều im lặng, họ liền đánh trống lảng :

- Thôi, đi thôi, sắp muộn rồi. Đi ăn sáng nhé, lớp trưởng hôm qua thức đêm nên mệt, chúng ta ăn thật no nhé.

Bữa ăn, hắn liên tục gắp thức ăn cho cô, mọi người nghi ngờ, hắn chỉ có trả lời :

- Lớp trưởng thời gian qua mệt mỏi vì lớp rồi, chúng ta cần bồi bổ cho cậu ấy.

Tuy cô xa lánh mọi người, không làm bạn với ai hết, cũng có một số người ghét cô nhưng chỉ là số ít. Các bạn trong lớp thấy cô xa cách, nên cũng không để ý đến, cô kiêu căng, lạnh lùng, nhưng những việc của tập thể, thì cô giúp một phần rất lớn, nên hầu như các bạn đều rất tôn trọng cô.

Hắn gắp thức ăn cho cô, các bạn cũng gắp, một bạn nữ rụt rè gắp một miếng tôm to cho cô, giọng lắp bắp :

- Lớp...lớp trưởng, cậu...cậu ăn đi... Cảm ơn cậu...trong...trong suốt thời gian qua.

Cô ngẩng mặt lên, chiếu cặp mắt vào bạn nữ đó. Cô gái liền run lên cầm cập. Cô dùng tay hất miếng tôm đó ra, lạnh lùng nói :

- Không cần.

Lực của cô khá yếu, nhưng hình như cô bạn kia còn yếu hơn, ngã đập mặt xuống sàn, người cậu ấy run lên, cặp mắt rưng rưng. Cậu ấy đâu có làm gì đâu, chỉ muốn cô ăn thôi mà.

Các bạn thấy cô hành động như vậy, liền thấy bất bình.

- Lớp trưởng, cậu quá đáng lắm đấy. Linh Đan chỉ muốn gắp đồ ăn cho cậu thôi mà, cậu không ăn thì thôi, sao lại đẩy cậu ấy!

Cô bạn bị đẩy tên Linh Đan, tính tình nhút nhát, hiền lành, nhưng rất tốt bụng, hay giúp đỡ bạn bè trong lớp, chiếm được cảm tình của các bạn. Khi bị cô đẩy, Linh Đan liền càng run sợ hơn, nước mắt chảy ra nhìn rất vô tội.

Cô không nói gì, lặng im ngồi đó.

- Đúng đó, cậu đừng ỷ mình làm lớp trưởng mà bắt nạt người khác, cậu đừng được nước làm tới, lúc nào cũng ra vẻ ta đây.

- Nếu cậu không thích có thể ở nhà mà, tụi này không cần, lớp là để đoàn kết chứ không phải là nơi ỷ mạnh hiếp yếu.

Hắn không chịu nổi sự tức giận khi chứng kiến hành động của cô. Cô làm cái quái gì vậy?? Nếu không thích thì thôi, lại còn đẩy bạn ngã, cô cứ như vậy thì mọi người sẽ ghét cô thôi.

Hắn đứng bật khỏi ghế :

- Thiên Nhi, cậu đi theo tôi!

Hắn lôi cô ra ngoài. Các bạn ở lại mong hắn sẽ xử lí cô thật thích đáng. Cô đã mang lại nhiều ác cảm cho mọi người.

Hắn đẩy mạnh cô vào một góc tường, cả người cô lại lên từng cơn đau nhói.

- Thiên Nhi, cậu làm cái gì thế?

Cô khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, trả lời :

- Tôi không ăn được tôm.

Hắn càng tức giận hơn, cô đúng là quá đáng.

- Nếu cậu không ăn được thì nói ra, cần gì phải hành động như thế, mọi người sẽ càng ghét cậu thôi.

- Như vậy cũng được.

Cô lãnh đạm trả lời.

- Cậu!!!!......mau đi xin lỗi mọi người nhanh.

- Tôi chẳng làm gì sai.

- Như thế còn không sai sao? Cậu thích đổi trắng thay đen thế sao?

- Cậu chưa hiểu mặt còn lại của nó thì đừng đi dậy đời tôi.

Cô lạnh lùng rồi bỏ đi, hắn tức giận, kéo cô lại, đập mạnh lưng cô vào góc tường, rít lên :

- Kiều Thiên Nhi, cậu nên nhớ, đoạn băng vẫn còn trong tay tôi.

Cô nhíu mày, sắc mặt tối sầm :

- Tôi không sai, tôi không phải xin lỗi.

Hắn bóp mạnh cằm cô :

- Tối nay, cậu sẽ chết chắc!!

____còn___


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.