Đừng Bỏ Anh

Chương 6: Chap-7




Chương 7: Chương 7

#7

Cô chỉ cảm thấy thật nực cười trước câu nói đó của hắn. Robot tình dục? Bạn gái hờ? Hắn nghĩ cô là ai? Hắn xem thường cô quá rồi. Nếu hắn đăng video đó lên, người ta không chỉ nhận ra cô mà còn nhận ra hắn cơ mà, cả hai cùng chết mà thôi.

Như đọc được suy nghĩ của cô, hắn cười khẩy :

- Kiều Thiên Nhi, cậu nghĩ tôi ngu ngốc đến nỗi không biết chỉnh sửa video rồi mới đăng lên sao? Cậu nghĩ tôi sẽ để cả đoạn tôi hành hạ cậu sao? Cậu cũng chỉ là một cô gái ngây thơ mà thôi. Cậu có nhớ cảnh hôm qua cậu ở dưới tôi mà van xin tôi như thế nào không? Những tiếng kêu của cậu khi đó thật dâm đãng, bộ dạng của cậu khi đó cũng dâm đãng. Tôi đang nghĩ là có nên chỉnh sửa thành video có che không? Nếu che đi thì thật đáng tiếc! Bộ ngực của cậu, vòng eo của cậu, ngay cả "cô bé" của cậu cũng rất đẹp, người khác nhìn thấy sẽ không khỏi thèm nhỏ dãi, ghen tị với tôi đâu. Chưa kể đến gương mặt không chút khuyết điểm nào của cậu nữa chứ! Là lớp trưởng, là thủ khoa, là hoa khôi của khối, xinh đẹp tuyệt trần, thân thể yêu mị, tiếng kêu sung sướng cũng rất đã tai, người như cậu, thằng đàn ông nào cũng muốn lên giường cùng, nếu để người ta hiểu lầm là diễn viên phim cấp ba thì ôi!! Tôi cũng chẳng biết được hậu quả đâu, nhưng tôi nghĩ sẽ có rất nhiều thằng bỏ nghề đòi đóng phim cấp ba mất. Lớp trưởng à, một khi Hoàng Thiên Vương tôi đã coi cậu là thú vui, thì chắc chắn tôi sẽ tìm đủ mọi cách để dày vò cậu thôi!

Hắn vẫn đè trên người cô, tay lần mò phần thân dưới, hắn cũng chưa mặc đồ, từ đùi dưới cô nhận thấy có cái gì đó ấm ấm, gai gai chạm lên.

Sắc mặt cô có chút ngạc nhiên. Hắn khá thú vị, rất biết cách trọc cho cô giận, nhưng hắn quá tự tin vào mình rồi. Hắn nắm được thóp của cô cũng vậy, cô dần lấy lại vẻ bình thản, lành lùng nói :

- Cậu đã nói đến mức làm sỉ nhục người khác như vậy thì tôi cũng không nhẫn nhịn nữa. Tôi vốn định dấu kín bí mật của cậu nhưng đành thôi vậy, chuyện hôm qua thì cậu cứ coi như tôi bố thí cái thứ gọi là "trinh tiết" kia cho cậu, tôi không chấp nhặt gì nhiều.

Hắn để cho cô nói tiếp, còn mình thì cúi xuống gặm nhấm xương quai xanh của cô, miệng vừa hoạt động, tai vừa nghe.

Cô nói tiếp :

- Hoàng Thiên Vương, giới tính nam, sinh viên K56 của trường đại học X, là á khoa đầu vào trong kì thi đại học năm 20xx của trường khối A1, chỉ xếp sau Kiều Thiên Nhi. Là con rơi của một người hiện đang là giám đốc công ty bất động sản nhỏ. Mẹ từng là gái đ*, bố của cậu do tức giận vợ con nên đã tình một đêm với mẹ cậu, kết quả có cậu, ông ta không nhận cậu. Năm 3 tuổi, mẹ mất do khi quan hệ tình dục, bị hành hạ quá mức. Được bà ngoại nuôi nấng. Năm 10 tuổi, bà mất, hiện giờ đang sống cùng người cha nuôi. Cậu không có bằng tốt nghiệp tiểu học, năm 12 tuổi, bị một người phụ nữ nhiều ngày tháng xâm phạm tình dục. Bị trầm cảm hơn một năm. Lớp 8 bắt đầu đi học và vẫn học đến giờ. Cậu nghĩ xem cái quá khứ của cậu nó có đẹp đẽ không? Mẹ là gái đ*, cha không nhận, bị xâm phạm tình dục, không được ăn học đoàng hoàng?? Bây giờ cái tin này mà tiết lộ ra ngoài, chắc sẽ tuyệt vời lắm đây. Mấy bạn thiếu nữ mới lớn đnag thầm thương trộm nhớ người tên Hoàng Thiên Vương sẽ ra sao khi nghe tin này. Tự tử? Shock nặng? Rồi học sinh trong trường sẽ nói như thế nào? Tẩy chay? Chửi rủa? Khinh thường? Cậu còn gì để nói không?

Hắn mải mê hôn cô, khi nghe cô nói, động tác hắn chậm dần rồi dừng hẳn. Cô đang dọa hắn sao? Dựa vào quá khứ này? Xin lỗi, hắn đã sớm chẳng còn để ý đến rồi? Cái thứ gọi là gia đình? Nó quá sa sỉ với hắn. Mẹ hắn? Hắn không có mẹ! Bố hắn? Hắn cũng chẳng có bố! Hắn có bị làm sao trong quá khứ, đến giờ nối lại cũng chẳng sao. Cô thông minh, nhưng thông mình không đúng lúc, không đúng thời điểm và không đúng người.

Cô đang rất bình tĩnh, hắn đùa nhầm người rồi. Hoa huyệt đến giờ vẫn bị sưng bỗng nhiên bị tay hắn chạm đến, vân vê viên chân châu. Cô trợn mắt nhìn hắn, lời nói của cô hắn không sợ sao? Mặt hắn vẫn bình thản, tay liên tục xoa nắn vùng nhạy cảm. Hơi thở của cô ngày càng đứt quàng, trong cổ họng đọng lại tiếng kêu nhỏ.

Hắn cười :

- Tôi không quan tâm đến việc đấy, cậu đăng lên cũng được. Cậu đã nói tiểu sử của tôi thì tôi cũng xin nói quá khứ đẹp đẽ của cậu. Kiều Thiên Nhi, năm 14 tuổi suýt bị bố dượng cưỡng bức, 15 tuổi bị cả bố lẫn mẹ ruột bỏ rơi. Từ đó trở thành một đứa lang thang, làm công việc đi ăn cắp, giao hàng cấm kiếm sống qua ngày. Cậu còn một người em gái, em gái cậu may mắn hơn cậu, được một gia đình gia giáo nhận nuôi. Một ngày cậu bị đánh đập dã man, may mắn được một người cưu mang. Khi ở nhà dưỡng thương, đã nhồi nhét kiến thức để đi học và trở thành một Kiều Thiên Nhi như ngày hôm nay. Cậu giống tôi, Thiên Nhi à đều bị bố mẹ ruồng bỏ. Nhưng tôi khác cậu ở chỗ tôi chịu chấp nhận sự thật, còn cậu thì không. Cậu phải tạo cho mình một lớp hóa trang để che dấu trước mọi người, cậu không muốn nhớ đến nó... Sao? Cậu không muốn nghe cũng phải nghe lời tôi mà thôi!

Khi hắn kết thúc câu nói, cũng là lúc cô bị hành cho lên đỉnh. Cô sợ hãi, hoảng loạn, cả lí trí của cô đều bị nỗi ám ảnh của quá khứ bao lấy. Cô không để ý đến mình đã ướt sũng, mà cô đang rất sợ hãi, người cô run lên, hốc mắt đỏ ửng. Đúng, đây mới chính là điểm yếu thật sự của cô. Hắn rất hiểu cô. Cô rơi vào hoảng loạn, đầy óc quay cuồng. Cô hét lên trong tuyệt vọng.

Hắn giữ lấy người cô, đau lòng cho cô gái của mình, hắn muốn cô đối mặt với nó, cô phải đối mặt, phải đi tìm lại con người thật của mình. Hắn hôn cô, nói lạnh :

- Kiều Thiên Nhi, cậu bình tĩnh lại. Đối mặt với nó đi!!

___còn__

- Cho Cún vài lời nhận xét!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.