Đừng Bỏ Anh

Chương 34: Chap-35




Chương 35: Chương 35

#35

Cô không phản kháng không phải vì đồng ý để hắn làm càn mà là cả người đều đau, chỉ cần cử động nhẹ đã tưởng chừng như gãy xương rồi. Cô vẫn lạnh băng, chẳng để lộ chút quan tâm gì đến hắn, nhắm mắt lại thở đều đều.

Hắn mỉm cười :

- Không phản kháng tức là đồng ý nhé.

Hắn quay ra nhìn cửa phòng để chắc chắn nó đã được khóa kín, cô nằm ở phòng đơn, trong phòng chỉ có hắn và cô nhưng hắn cũng không thể lơ là, hắn đứng dậy kéo kín rèm cửa sổ.

Hắn đứng, cúi xuống tháo từng chiếc cúc áo rành cho bệnh nhân của cô ra. Áo này quá rộng so với thân hình của cô nên không mặc áo ngực cũng khó lòng nhận ra. Hắn tháo khá dễ dàng, chưa động đến một sợi lông của cô. Từng nút áo rời khỏi khuy là từng tấc da thịt hiện ra, yết hầu hắn không nhịn được mà chuyển động liên tục.

Tim cô đập nhanh hơn bình thường.

Cúc áo được tháo hết, hắn banh chiếc áo ra làm hai bên. Luồng khí lạnh tiếp xúc vào da khiến cô hơi dùng mình, da gà nổi lên ở hai cánh tay, lông tơ cũng dựng lên. Hắn nhìn, nhíu mày, thật xót! Thân trên của cô không còn trắng trẻo nuột nà nữa, có điểm đầy vết cắn, bầm tím, sưng đỏ. Hai bên eo chi chít vết đỏ thừa biết đêm qua hắn mạnh tay như thế nào. Hắn nghiến răng, trong lòng không khỏi tự trách mình. Nếu ba mẹ cô nhìn thấy bộ dạng thật sau lớp vải của cô như thế này thì ông bà sẽ phản ứng ra sao?

Hắn tiếp tục chú tâm vào công việc cởi chiếc áo ngoài của cô. Khó khăn thật! Những lần lột quần áo cô, thường thường lúc đó cô đều mặc váy ngủ hai dây và chỉ mặc một chiếc quần nội y vậy nên một là hắn xé, hai là kéo dây áo, chiếc váy sẽ rời khỏi người cô dễ dàng. Lần này thì không phải váy ngủ, cô lại đang bị đau, hắn cần hết sức, hết sức nhẹ nhàng. Hắn đưa tay mình ra sau gáy cô, nâng nhẹ người cô lên một chút, thấy cô nhíu mày, hắn liền cố gắng làm nhanh hơn. Cuối cùng hắn cũng mang được cái áo ra khỏi người cô một cách an toàn, giờ đến công việc chính : cởi áo ngực.

Từ cổ, xương quai xanh đến khắp thân trên của cô đều có vết tích hắn gây ra. Khuôn ngực phập phồng, đầy đặn dấu sau cái áo ren đen thật khiến hắn thấy khó chịu, yết hầu dịch chuyển nhanh hơn. Hắn cố gắng xua đuổi ý nghĩ đen tối trong đầu. Vòng tay nâng người cô lên một lần nữa, đưa tay còn lại lần đến khuy áo rồi bấm một cái. Cô cảm thấy thoải mái, hai cái bánh bao của cô đã được giải thoát. Không mặc áo ngực quả là một ý kiến không tồi.

Hắn dễ dàng lột bỏ được cái áo. Lần này tim hắn càng nhói hơn. Đúng như lời bác sĩ nói, phần ngực đã mất đi màu trắng sứ, chỉ toàn vết bầm tím, đỏ hồng, một bên hoa nhỏ còn có vết máu khô, đêm qua hắn quá khích quá! Giờ hắn chỉ còn chua xót, trừng phạt hắn cấm dục hai tháng là chưa đủ, hắn đáng bị nhiều hơn thế! (sau này Vương ca sẽ hối hận vì nghĩ như này, thằng bé sẽ rất tội nghiệp trong thời gian tới muahaha!)

Hắn nhỏ giọng :

- Tôi xin lỗi!

Cô không trả lời. Mắt vẫn nhắm. Cô cảm nhận được mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào hai bánh bao của cô. Hừ! Cố tình?

Hắn sợ cô bị lạnh nên mặc áo vào cho cô lập tức. Hắn chưa thể tưởng tượng phần dưới của cô sẽ thảm thế nào, hắn thật không dám nhìn, đó là phần hứng chịu nhiều nhất, bị tổn thương nặng nhất, bảo sao bác sĩ kia tức giận với hắn đến thế.

- Cậu mở mắt ra đi, giận tôi thì giận theo cách khác. Tôi biết tôi sai rồi, tôi sẽ chịu trừng phạt, sẽ chăm sóc cậu đến khi nào cậu khỏi bệnh.

Hắn vừa vuốt vài lọn tóc rối của cô vừa nói.

Cô khinh bỉ trong lòng, chẳng coi lời nói của hắn ra gì, mặc kệ hắn.

Mí mắt của cô giật giật vì hắn bất ngờ đặt một nụ hôn hết sức nhẹ nhàng lên mắt đang nhắm. Rồi hắn đặt tiếp lên trán cô nụ hôn tiếp theo. Hắn nhẹ nhàng nói :

- Tôi đi đặt thuốc về bôi cho cậu. Mấy vết trên người cậu xem ra sẽ lâu lành, tôi sẽ phải bôi cho cậu lâu dài đây.

Hắn rời đi.

Cô mở mắt ra, mặt mày khó chịu. Cô nhờ hắn bôi thuốc hộ sao? Cô mong hắn khuất khỏi tầm mắt của cô càng sớm càng tốt thì đúng hơn.

Mà khoan! Tức là cô phải để cho hắn nhìn thấy cơ thể của mình hằng ngày? Chết tiệt!!! Mà kệ, đằng nào thấy nhiều rồi, giờ thấy nữa cũng chẳng sau. Với vết thương này cô nghĩ ít nhất 1 tháng hắn sẽ không được động vào cô.

***

Buổi chiều muộn, Linh Đan, Chấn Phong và một vài người bạn đến thăm cô. Cô thấy khá vui, có cười vài lần. Linh Đan mếu máo, muốn ôm lấy cô nhưng trước lúc đến Chấn Phong đã dặn dò con bé không được quấy rầy cô rồi nên nó chỉ đành đứng nhìn. Công việc của lớp phó học tập là giúp đỡ các bạn về việc học, một phần cũng muốn giúp Thiên Nhi nên Chấn Phong mang sách đã ghi chép đầy đủ bài vở hôm nay cho cô đọc. Còn đưa thêm rất nhiều tài liệu ôn thi mà anh sưu tầm được cho cô đọc trong thời gian nằm viện chán nản này. Cô còn nhờ Chấn Phong ngày mai mang thêm rất nhiều sách ở nhà cho mình. Đúng là hai con mọt sách, bàn luận khá sôi nổi, những người khác đều bị ra rìa kể cả Linh Đan mặc dù Chấn Phong vẫn đặt con bé ngồi trong lòng.

Hắn dù ức mà không làm gì được. Ai hỏi cô cũng nói chuyện nhưng riêng hắn thì cô bơ luôn.

Sau hơn 30 phút đồng hồ, các bạn cùng lớp ra về. Mẹ cô cũng đuổi hắn về. Hắn rất muốn ở lại hỏi cô tại sao không nói chuyện với hắn và chăm sóc cô nhưng đành về, lệnh mẹ vợ tương lai thì hắn làm sao mà dám chống đối.

Chấn Phong đưa Linh Đan về nhà anh ngủ trong tối nay như đã nói trên lớp.

___còn___


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.