Đừng Anh Chịu Không Nổi!

Chương 31: Cưng Chiều




Hàn Nhất Nhất sau khi rời khỏi bệnh viện thì nhận được điện thoại, Kim Dạ đầu dây bên kia sốt ruột hỏi.

" Em đi đâu? Anh tới đón em tan làm nhưng đồng nghiệp em nói em xin nghỉ lúc chiều."

Qua điện thoại, cô lược bỏ vài chuyện chuyện này chỉ nói mình ở bệnh viện có việc.

" Em đứng đó, anh tới liền."

" Dạ."

Dù gì bây giờ cô cũng không muốn bắt xe về nhà, đứng đó một lát lại bắt gặp người không nên gặp.

" A, Nhất Nhất, sao cậu lại ở đây? Không khỏe chỗ nào à."

Dự Hoán từ xa đi lại, trên tay anh cầm là một hộp đựng cơm, hình như mang cho ai đó.

Lúc thấy Dự Hoán cô đã định quay người rời đi thì đã bị gọi trước rồi.

Hàn Nhất Nhất trả lời : “ Tôi tới đây thăm người khác.”

“ Ồ.

Vậy tôi đi trước đây.”

Vẫy tay tạm biệt Hàn Nhất Nhất xong, Dự Hoán nhanh chân chạy rời đi, người yêu của anh đang đói nên cần phải gấp.

Mười phút sau, cuối cùng Kim Dạ cũng đến.

Cô mở cửa xe lái phụ vào ngồi.

Thắt đai an toàn ngồi ổn định rồi thì xe cũng bắt đầu chạy.

Trên đường đi, trong xe Kim Dạ, Hàn Nhất Nhất tựa trên cánh cửa kính của xe ngủ.

Buổi tối lạnh khiến cô co rút người lại, đôi lông mày cũng nhíu lại tỏ vẻ sự bất mãn, hắn thấy vậy nên bật máy sưởi ấm cho cô khiến lông mày giãn ra không ít, còn kèm theo một cái cười nhếch miệng nhẹ.

Về đến nhà, Kim Dạ thấy cô vẫn ngủ liền bế luôn cô vào trong.

Sau khi đặt trên giường, hắn ngắm kĩ gương mặt mà hắn yêu rồi đặt một nụ hôn trên trán rồi rời đi.

Khuya đến, do đói bụng nên Hàn Nhất Nhất tỉnh dậy.

Cô xốc chăn lên xuống phòng bếp mở tủ lạnh tìm kiếm đồ ăn.

Đang ăn ngon lành thì bị tiếng động làm giật hết cả mình.

Tưởng trộm nhưng hoá ra là Kim Dạ do khát nước nên xuống uống nước.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Kim Dạ thấy Hàn Nhất Nhất ăn như con mèo hoang ăn trộm thì cười khẽ.

Bước lại gần ngồi bên cạnh xem cô ăn.

Hàn Nhất Nhất bị người ta nhìn lúc ăn thì có chút ngượng, nuốt xong phần đồ ăn còn trong miệng xuống, quay sang hỏi hắn.

“ Anh muốn ăn à?”

Trên bàn ăn, có năm sáu cái vỏ bánh cùng những món đồ ăn khác.

Thấy Kim Dạ gật đầu, cô lấy một hai cái bánh còn dư trên bàn qua đưa cho hắn, thấy hắn không lấy thì thắc mắc hỏi.

“ Anh lấy đi, không thích à.

Yên tâm, mấy cái này em chưa ăn đâu.”

Lúc này Kim Dạ mới lên tiếng.

“ Ý anh không phải như vậy.

Anh thích cái này hơn.”

Nói xong lấy miếng bánh cô đang cầm trên tay ăn, cắn một miếng.

Hàn Nhất Nhất thấy vậy nhất thời ngơ ngác, mấy miếng bánh này đều cùng một loại với cái của cô mà.

Mùi vị đều giống nhau thì ngon thế nào?

Ăn xong, dọn dẹp xong.

Hàn Nhất Nhất do đã ngủ qua nên bây giờ tỉnh táo hẳn.

Bỗng cô nảy lên ý định xem phim ma đêm khuya cho nó kích thích, nhưng suy nghĩ lại xem phim ma một mình sợ lắm.

Thấy Kim Dạ hình như đã buồn ngủ rồi thì lôi kéo hắn vào phòng khách, để hắn ngồi yên trên sô pha thì nói như mình đúng rồi.

“ Không phải anh là chồng tương lai của em sao? Bây giờ anh có trách nhiệm là ngồi bên cạnh em rồi đấy.”

Nói xong thì ngồi bên cạnh hắn, nhớ ra gì đó còn nói tiếp: “ Nếu buồn ngủ có thể dựa trên vai em.”

Sau câu nói đó là hành động tưởng chừng phải của con trai đối với con gái.

Hàn Nhất Nhất ôm đầu hắn đặt lên vai mình.

Kim Dạ cũng chiều theo ý cô không phản bác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.