Dục Vọng Chiếm Hữu Của Tiểu Chó Săn

Chương 7: Miệng trời sinh để đàn ông hôn




Edit: DiTi

Beta: Đậu Xanh

" Rất nhiều, cô từ mô hình IS-LM nói đi".

"....Được".

Ngôn Hi có chút kinh ngạc, một tiết hoàn chỉnh cậu đều chưa nghe, cư nhiên biết nội dung cô giảng.

Lúc này, cô cũng không biết nam sinh bên cạnh đã hai năm liên tục đứng đầu bảng xếp hạng ngành tài chính của đại học A.

Ngôn Hi mở sách ra, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến âm thanh ghế dựa kéo lê trên mặt đất.

Văn Sâm kéo ghế dựa ngồi ở bên cạnh cô.

Bị dáng người cao to của cậu bao phủ, lập tức làm không gian ngồi của cô nhỏ hẹp lại.

" Cậu....".

Ngôn Hi chưa kịp nói cậu ngồi gần quá.

Cậu đã lôi kéo cái ghế, xích lại gần cô hơn, cơ hồ cùng cô cánh tay chạm cánh tay, chân chạm chân.

Ngôn Hi giống như bị bỏng, vội vàng muốn đứng lên.

" Cô giáo Ngôn, sao lại không tiếp tục?".

Văn Sâm giữ cô lại, mặt đầy nghi hoặc.

".......".

Ngôn Hi cúi xuống, nhìn ánh mắt đầy khó hiểu của cậu, âm thầm cắn chặt môi.

Cậu chỉ là sinh viên hiếu học, trong đầu cô lại suy nghĩ lung tung gì thế không biết?.

Nghĩ như vậy, cô ngồi xuống, tiếp tục giảng bài, cũng không thấy được nam sinh đáy mắt vừa lóe lên tia giảo hoạt.

Ngôn lão sư thật là đơn thuần, đơn thuần đến mức làm anh muốn hung hăng khi dễ cô, làm cô chỉ có thể khóc lóc xin tha.

" Tính lưu động cùng tiền nhu cầu động cơ, tiền nhu cầu hàm số, tính lưu động bẫy rập,....".

Ngôn Hi chỉ vào sách giáo khoa, kiên nhẫn mà giảng bài cho cậu, chậm rãi phát hiện nam sinh dán càng ngày càng gần, hương bạc hà nhàn nhạt từ người cậu truyền tới, tràn đầy khoang mũi.

Ngôn Hi có chút choáng váng.

Cô bị bệnh tự kỉ, không chỉ thể hiện ở phương diện tâm lí, mà còn ở sinh lí.

Những người khác đến gần cô trong vòng một mét, cô đã cảm thấy không khỏe, lại gần liền cảm thấy ghê tởm khiến cô muốn nôn mửa, nhưng Văn Sâm lại ngoại lệ.

Khi cậu đến gần, cô chỉ cảm giác được mặt đỏ, tim run, máu trong người chảy nhanh, làn da run rẩy, cả người đều giống như mất khống chế.

Đầu ngón tay cô run nhè nhẹ, Văn Sâm bỗng nhiên nắm lấy tay cô.

"A.....".

" Ngôn lão sư, tính lưu động bẫy rập là gì?. Em nghe không hiểu, cô có thể giảng lại một lần nữa không?".

Hô hấp Văn Sâm nặng nề, nắm tay cô thật chặt, tận lực tránh dùng sức xoa nắn tay cô, sợ làm cô sợ.

Tay cô thật mềm, ngày đó ở cửa chỉ là sờ nhẹ một chút mà anh liền không thể nào quên, hiện tại toàn bộ đều nắm trong tay, tư vị mỹ miều khó có thể diễn tả.

Cậu không dám tưởng tượng đến đôi tay này cầm lấy tiểu huynh đệ của mình, có bao nhiêu khoái cảm.

Ngôn Hi rụt tay lại một chút, có chút run rẩy:

" Tính động bẫy rập có nghĩa là.......".

Văn Sâm chịu đựng nhăn mày, cúi đầu nhìn đến cánh môi của cô, hồng hồng, giống như cánh hoa anh đào, cậu nhìn đến đỏ mắt.

" Cô giáo Ngôn dùng son môi nào thế?. Màu thật sự rất đẹp...".

Thanh âm cậu nghẹn ngào, thân mình cũng đè ép cô, cơ hồ muốn đem cô ép sát vào vách tường.

Ngôn Hi lúc này mới phát giác được cậu không thích hợp.

Nắm tay cô, còn giống như một con cún mà cọ cọ trên người cô.

Tuy rằng cô không thành thạo trong giao tiếp, nhưng cũng biết cậu ở tuổi này tràn đầy hormone của tuổi dậy thì, trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng,....

" Tôi không có tô son".

Cô nhỏ giọng đáp, cúi đầu nhìn chân cậu đang ép sát chân cô.

" Phải không?".

Văn Sâm bật cười, nói như vậy, là cô từ nhỏ môi đã đỏ?.

Môi này hoá ra, trời sinh chính là phải cho nam nhân hôn, hoặc là...thao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.