Dục Tu Ký

Chương 152: Đều Đều Là Thiên Quân




Xung quanh trên bầu trời không có bóng dáng bất cứ một phi cầm nào.

Việc này Lý Quý cũng không có gì khó hiểu.

Không có đất liền để đặt chân, cùng với cấm chế.

Tất nhiên không có một phi cầm nào sống sót nổi.Cây cầu này dài hơn so với hắn tưởng tượng, đến gần nửa canh giờ mới tới điểm cuối.Bên trên dải lụa trắng khổng lồ chính là các toà nhà san sát nhau, phía trước cây cầu đã có một toán lính canh đứng canh gác sẵn.

Tất cả đều mang bích y, bộ dạng nhìn hai người bọn hắn vô cùng đề phòng.Cho đến lúc thấy rõ y phục của cả hai, toán lính kia khuôn mặt mới giãn ra.

Nhìn Viên Tam chắp tay mỉm cười vô cùng khách khí.

Cũng như thông lệ, Viên Tam cũng dúi vào tay bọn hắn một trữ giới chỉ, cứ như vậy thuận lợi thông qua.Khung cảnh bên dải lụa xám này cũng chẳng khác gì so với dải lụa xám, chỉ là người qua lại có chút vắng vẻ hơn.

Viên Tam dẫn đường phía trước hơn một canh giờ.

Rốt cuộc dừng lại trước một toà lâu các khổng lồ.

Lý Quý đảo mắt một vòng cũng dễ nhận ra, đây là toà lâu các lớn nhất trên dải lụa trắng này.Chỉ riêng cánh cửa đã lớn hơn 15 trượng, chỉ vậy cũng đã đủ để thấy nơi này to lớn như thế nào.

Trên cánh cổng bằng đồng có ba chữ trạm trổ.….Đệ nhất Thượng Vân Ngục.Phía trước lính canh đứng dày đặc.

Ai nấy tu vi đều trên Địa Cảnh, bộ dạng nghiêm túc không chút cảm xúc.

Cảnh tượng này đều khiến người nào lần đầu đến đây lần đầu có một chút áp lực vô hình.Viên Tam ngựa quen đường cũ, đến xì xầm gì đó, nhất thời hai tên lính ở giữa liền lộ ra bộ dạng khách khí, chỉ thoáng liếc sang Lý Quý có chút ngạc nhiên, sau đó lại nhoẻn miệng cười, đưa tay mời vào bên trong.Theo Viên Tam đi vào, chỉ thấy bên trong là một khoảng không gian khác hẳn, hệt như một nhà đá khổng lồ, không hề có một cánh cửa sổ nào.

Bên trên có những viên đá phát sáng kích thước khổng lồ mà hắn chưa thấy bao giờ.Người qua lại vô cùng tấp nập.

Đại đa số là người bích y, Lý Quý cũng biết được toàn bộ đều là người của Hướng gia.

Dường như khi ánh mắt mọi người liếc sang Viên Tam đều có chút kiêng dè lảng sang hướng khác.Đi sâu vào bên trong, Viên Tam vừa đi vừa giải thích.- Nơi này chỉ là nơi tiếp khách nhân của Hướng gia, lao ngục mới nằm ở bên trong..Dứt lời, ông ta mở một cánh cổng đá ra, một lao ngục khổng lồ vô số tầng hiện ra trước mắt.

Bên trong giam giữ không biết bao nhiêu người.

Bên trái đều là các nam phạm nhân, bên phải đều là các nữ phạm nhân.

Đủ mọi lứa tuổi, đa số tù nhân đều là Nhân cảnh.Viên Tam vẫn đi tiếp tới phía trước, vừa đi lão vừa gõ gõ tay vào song sắt vừa nói.- Tiểu Kê, ngươi xem, đây chính là Hắc Huyền Thiết nổi tiếng cứng rắn, binh khí pháp bảo của Địa Cảnh trở xuống không thể nào gây sứt mẻ được.- Đây chỉ mới là Nhân ngục, giam giữ những phạm nhân cấp thấp mà thôi mà đã như vậy, phần nào hình dung được Thượng Vân Ngục canh giữ nghiêm ngặt như thế nào chưa ?.Lý Quý lướt sang những ánh mắt thất thần trong song sắt, sau đó vội định thần.- Đúng thật là nghiêm ngặt, Hắc Huyền Thiết, quản ngục dày đặc, mỗi một lồng giam còn vô số trận pháp, Nhân Cảnh muốn thoát quả thật là bất lực..Viên lão vừa đi vừa bật cười.- Đây chỉ là mở màn thôi.

Ngục giam thực sự nằm sâu bên dưới.

Theo ta… để ta cho ngươi mở mang tầm mắt một chút..Viên Tam đi ở phía trước, mở tiếp một cánh cửa bằng đồng ra, hiện ra một cầu thang đá khổng lồ dài tít tắp.

Cả hai đi xuống bên dưới đã thấy một nhà ngục khác hiện ra trước mắt.

Ngục này thậm chí còn lớn hơn ở phía trên, các song sắt cũng không phải màu đen, mà có màu vàng óng ánh, bên trên lập loè tinh quang, nguyên liệu chế tạo hiển nhiên còn cao cấp hơn Hắc Huyền Thiết.- Con mẹ nó, Hướng gia thật giàu có a..Thấy Lý Quý tặc lưỡi, Viên Lão chỉ bật cười gật đầu.- Tất nhiên rồi, Hướng gia là nhà giàu nhất trên dải lụa trắng này a..Ông ta vừa đi, ánh mắt đảo một vòng.- Nơi này tù nhân chính là Địa Cảnh, ngươi xem, song sắt óng ánh kia chính là Vạn Ngân Thiết, còn cứng rắn hơn cả Hắc Huyền Thiết, nhưng không chỉ có vậy, trên mỗi một song sắt còn bố trí trận pháp, chỉ cần chạm vào, linh lực sẽ bị hút cạn đấy..Lý Quý đảo mắt tò mò, chỉ thấy đám cai ngục ở đây, tu vi tối thiểu đã là Địa Cảnh hậu kì, còn có cả 2 tên Thiên Cảnh đang nhàn nhã đánh cờ với nhau.Lực lượng này, Địa cảnh muốn thoát quả là si tâm vọng tưởng.Thấy Lý Quý thất thần, Viên Tam liền dục.- Nhanh chân một chút, còn nhiều thứ hay ho ở sau a..Lý Quý nghe vậy vội định thần, nhanh chóng theo sau.

Cứ như vậy đi đến cuối nhà ngục, lại hiện ra một cánh cửa khác.

Cánh cửa này một màu đen nghịt, Viên Tam lấy một lệnh bài trong người tra vào lỗ nhõ trên cửa, cánh cửa lúc này chợt sáng lên, xoay vuông góc mở ra một lối đi.Khung cảnh bên trong còn khiến Lý Quý cả kinh hơn.

Bởi ngục giam tuy ít hơn, nhưng toàn bộ tù nhân, đều là Thiên Cảnh, cả chính phái lẫn tà phái, già trẻ nam nữ gì đều có.Ai nấy cũng đeo một gông cùng làm từ kim loại trắng, chân bị xích chặt vào tường đá, nửa bước cũng khó đi.

Nhìn những gương mặt thất thần sau song sắt, Lý Quý sống lưng chợt lạnh, mặt có chút trầm xuống.- Thiên cảnh bên ngoài oai phong lẫm liệt bao nhiêu, không ngờ nơi này bị xích như gà chó… thật là….Viên Tam gật đầu mỉm cười.- Đã thấy Hướng gia đáng sợ như thế nào chưa.

Ngươi thấy các gông cùm trên người bọn hắn không.

Chỉ cần đeo nó trên người, linh lực bị hút dần hút mòn đưa tay nhấc chân còn khó, huống gì là hoàn thủ..Thấy Viên Tam bước vào, một nam tử cai ngục đang ngồi uống trà chợt đứng dậy mỉm cười.- Ai da… là Viên hộ pháp đấy sao.

Thật lâu ngày a !.Nghe đến đây, Lý Quý ánh mắt chợt động, có chút thất thố, bởi dùng Hắc Nhãn dò xét, nam tử thân hình cao lớn kia tu vi đã là Thiên Tiên trung kì, ắt hẳn là quản ngục của Hướng gia ở nơi này, vậy mà lại vô cùng khách khí với Viên Tam chỉ là Địa cảnh hậu kì.Tu chân đẳng cấp sâng nghiêm, nhưng biểu hiện của nam tử kia, có thể thấy Du Phụng cũng không có nói ngoa, Hướng gia thật sự đã bị Băng Cung nuốt trọn.Sau một hồi chào hỏi xã giao, Viên Tam giới thiệu Lý Quý cho nam tử kia.

Nam tử kia ánh mắt chợt loé, nhìn Lý Quý thâm ý.

Sau đó chỉ chắp tay mỉm cười.Viên Tam lại tiếp tục kéo hắn vào sâu bên trong hơn.- Này, ta chỉ cần tu sĩ Địa Ma, cần gì phải….Thấy Lý Quý tò mò, ông ta mới gật gù mỉm cười.- Nơi xử tử các tù nhân nằm ở cuối cùng ngục này, thật tình ta cũng chưa đến bao giờ.

Hơn nữa, dù sao ngươi cũng là khách nhân, cũng nên ra mắt Hướng gia chủ một chút a..Nghe vậy, hắn cảm thấy cũng có lý.

Chợt hỏi.- Viên lão, nơi này giam giữ Thiên Cảnh, phải chăng sau cánh cửa này còn có….Ông ta nghe vậy mỉm cười gật đầu cũng không có trả lời, lại tra lệnh bài vào cánh cửa.

Cánh cửa nặng nề mở ra.Bên trong cũng không như Lý Quý tưởng tượng.

Chỉ có 4 lồng giam, mỗi một lồng đều có một nhân ảnh tứ chi bị xích chặt.Lý Quý âm thầm phóng Hắc Nhãn dò xét.Chỉ thấy 4 nhân ảnh lần lượt 1 nữ tử, 2 nam tử trung niên và 1 ông lão râu ria đang bị xích toàn bộ bên trong đan điều đều là các viên cầu đen bóng lưỡng.

Bên trong cơ thể các dòng linh lực cuồng bạo chảy khắp tứ chi.Hơn nữa, trong tiêu hoá đều trống trơn không có bất cứ dấu hiệu của thức ăn lẫn thải phẩn.

Nhưng ai nấy sắc mặc đều hồng hào, khoẻ mạnh.Lý Quý chợt cả kinh..“Làm sao lại như vậy, không ăn không uống sao ai nấy thần sắc đều chẳng có gì khác thường thế kia ?”“Ích cốc… chính là ích cốc…”“Con bà nó… là cảnh giới ở sau Thiên Cảnh….

“.Lần này Lý Quý đã đoán đúng, 4 tù nhân đang bị giam giữ nơi đây toàn bộ đều là Quân cảnh, đạt đến cảnh giới này, đã chính thức không cần ăn uống, bước vào cảnh giới này, mới chân chính trở thành cao thủ, thoát thai hoán cốt, thoát khỏi trói buộc của cơ thể phàm nhân.Vốn dĩ Lý Quý đã từng gặp qua một cao thủ Ma Quân, chính là Hồng Cự ở Thần Kiếm Tông.Nhưng hoàn cảnh lúc đó có chút bất ngờ, hắn còn thụ thương, thân trong hiểm cảnh.

Cũng chẳng có phóng Hắc Nhãn mà dò xét qua Hồng Cự.

Nên có thể nói đây là lần đầu tiên Lý Quý chân chính nhận biết bên trong cơ thể cao thủ Quân cảnh như thế nào..“Bên trong đan điền, Nhân cảnh là các lốc xoáy, Địa cảnh là các tiểu cầu gai chi chít, Thiên Cảnh là các viên cầu tròn trịa…”“Thì ra Quân cảnh là các viên cầu bên trong lớn hơn, trở nên bóng bẩy hơn, dường như tiến vào trạng thái trong suốt…”“Cả bốn người này viên cầu đen nhánh, hẳn đều là Ma Quân….”.Đang miên mang thì Viên Tam đã thúc tay, khiến Lý Quý giật mình.

Ở đối diện, có 3 chiếc bàn có 3 nhân ảnh đang ngồi xem sổ sách gì đó.

Ở phía sau còn có mấy người còn đang đứng bộ dạng kính cẩn chờ đợi.

Người ngồi ở giữa ném mấy quyển trục sang một bên, ngước lên nhìn Viên Tam mỉm cười.- Viên hộ pháp lại đến đấy à ?.Lần này bộ dạng Viên Tam có chút vội vã, tiến tới phía trước chắp tay.- Tham kiến Hướng trang chủ !.Ông ta vội quay ra sau, nháy mắt với Lý Quý.

Hắn vừa nghe Viên Tam mở miệng, cũng biết đây là người đứng đầu Hướng gia, tất nhiên cũng hiểu ý, vội tiến đến bên cạnh chắp tay.- Tham kiến tiền bối !.Hắn lén liếc lên nhìn qua 3 nhân ảnh đang ngồi phía trước, người ngồi bên trái và ở giữa là hai nam tử trung niên.

Ngồi bên cạnh là một bà lão lớn tuổi.Chợt khuôn mặt hắn giật giật, ánh mắt Lý Quý vội cụp xuống, sống lưng lạnh ngắt..“Lại… lại là Quân cảnh…”“Cả 3 người này… đều là Thiên Quân ?”"Viên Tam ơi là Viên Tam...!ta thật muốn mở mang tầm mắt...!nhưng một lúc gặp mấy Quân cảnh như thế này...!""Con mẹ nó....!muốn rụng tim a !"...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.